Sau khi tan học vào lúc bảy giờ, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sợ cuối ngày trên trán trở nên bóng loáng.
Hôm nay ở trường tôi cứ cảm thấy bồn chồn. Chuyện này có ba nguyên nhân, một là vì tôi có cuộc họp định kỳ với giáo viên hướng dẫn của mình vào mỗi thứ Tư, nhưng tôi vẫn chưa đọc tài liệu mà người nọ giao cho và tôi vẫn còn chưa chạy xong dữ liệu, thứ hai, vì uống sữa lắc nên cả ngày nay tôi không dám ăn gì, lúc này cảm thấy đói đến phát hoảng, còn lý do thứ ba là vì...Hàn Ngọc.
Thật ra thì sáng nay sau khi chúng tôi tạm biệt ở phòng tập thể thao, khoảng một giờ chiều anh còn tới văn phòng của tôi một chuyến, nhưng mà không phải là tới tìm tôi.
Máy in ở tầng trệt của bọn họ bị hỏng, vậy nên bọn họ phải đến chỗ của chúng tôi để in nhờ tài liệu. Lúc ấy trong văn phòng ngoại trừ tôi ra còn có ba, bốn người khác, lão Hàn vừa đi vào liền nhiệt tình chào hỏi từng người chúng tôi.
Cũng không biết tôi đang có tật giật mình vì cái gì, lúc ấy tôi lập tức làm bộ tỏ ra bề bộn nhiều việc và vùi đầu xem tài liệu trong tay.
Sau khi in tài liệu xong, lão Hàn cũng không vội rời đi mà đứng trước bàn tôi trò chuyện cùng hai chàng trai khác.
Trước bàn làm việc của tôi có một vách ngăn cao. Anh chỉ tựa nhẹ vào tấm ván trước bàn tôi và đặt một tay lên đó, một bộ dáng rất thoải mái và tự nhiên. Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn anh chăm chú không chớp mắt nhưng anh vẫn không nhìn tôi lấy một cái.
Không biết có phải anh cố ý làm vậy không, văn phòng rộng như vậy, tại sao anh lại phải tựa vào bàn tôi. Tôi cảm thấy mình sắp phát điên mất thôi.
Nhưng anh không nói gì thêm với tôi, điều đó làm tôi hơi thất vọng.
Tôi đang mong đợi gì chứ? Thật ra tôi rất mâu thuẫn. Tôi không muốn mọi người biết rằng chúng tôi đã đến phòng tập thể dục cùng nhau vào sáng nay, nhưng đồng thời tôi cũng mong đợi anh thể hiện một chút khác biệt với tôi khi có người khác ở đó.
Tôi thầm hy vọng rằng anh xin phép đến văn phòng chúng tôi chỉ để gặp tôi, nhưng thực ra anh đến đây chỉ để in tài liệu mà thôi, anh đứng đây hàn huyên cùng hai chàng trai khác chỉ là vì anh bị gọi lại mà thôi, vậy nên lúc này bọn họ mới đứng đây bàn luận về trận đấu tối qua. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tôi bắt đầu cảm thấy tức giận, tức giận vì mình không có tiền đồ. Tôi có thích lão Hàn không? Nhiều nhất thì tôi có ấn tượng tốt. Tôi sẽ đuổi theo anh à? Cũng chưa chắc. Tôi có muốn anh đuổi theo tôi không?……Tôi ước gì có thể như thế.
Rất tức giận nha. Sao tôi có thể hèn hã như vậy chứ? Tôi thích cảm giác được ngưỡng mộ bởi những chàng trai sạch sẽ, đẹp trai và có danh tiếng, và tôi cũng thích sự mơ hồ, nhưng có vẻ như lúc này tôi chỉ đang tự mình đa cảm mà thôi. Anh chẳng có chút tình cảm nào với tôi cả, có lẽ chỉ như anh nói anh chỉ đang đơn thuần ‘giúp đỡ một người bạn’ mà thôi.
Tâm trạng khó xử này bắt đầu ngự trị trong tôi, nên tôi tiếp tục đắm mình vào việc đọc tài liệu, để mặc anh dựa vào bàn, còn tôi cũng không thèm ngẩng đầu lên. Nếu không thì trông tôi có vẻ sỗ sàng quá. Nếu bạn không nói chuyện với tôi, vậy thì tại sao tôi phải nói chuyện với bạn?
Thành thật mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy lão Hàn không hề chân thật và chất phác như tôi tưởng tượng, bằng không tại sao sáng sớm anh quan tâm đến tôi đến vậy, bắt tôi dậy sớm đi tập thể dục, nhưng bây giờ trước mặt mọi người anh lại cư xử như thể chúng tôi chỉ là người quen biết bình thường vậy? Có phải anh đang cố lừa tôi không? Chẳng lẽ anh đang đi ‘nuôi cá’ à? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mặc dù bằng trực giác tôi cảm thấy lão Hàn không phải là loại người như vậy, nhưng tôi thực sự không hiểu tại sao lúc này anh lại hành xử xa cách với tôi như vậy, và kiểu "nghĩ xấu về người khác" này làm cho tôi cảm thấy dễ chịu hơn.
Tôi cúi đầu thấp đến mức cổ dần trở nên cứng đờ, rồi tôi cảm thấy hình như lão Hàn đã rời khỏi vách ngăn, theo bản năng tôi liền sốt ruột ngẩng đầu lên, kết quả lại đụng phải ánh mắt của anh.
Cũng không biết anh bắt đầu nhìn tôi chăm chú từ lúc nào, còn tôi thì cứ cúi thấp đầu như muốn né tránh anh.
Ánh mắt anh nặng trĩu, tựa như đang suy nghĩ, cũng giống như là đang thất thần, anh đứng đó lơ đãng nhìn tôi. Khi thấy tôi đang nhìn lên, anh nhanh chóng chuyển ánh mắt từ tôi sang đống tài liệu trước mặt.
Tôi đỏ mặt ngay lập tức, nhưng lúc này tôi cố tình muốn bày ra vẻ xa cách, tôi ngượng ngùng nở một nụ cười xem như chào hỏi anh, và anh là người lên tiếng trước: "Cô đã ăn gì chưa?"
Anh hỏi bữa trưa sao? Hay bữa sáng? Bữa sáng chẳng phải vừa ăn bánh rán sao? Đầu óc tôi như bị tắc nghẽn, thậm chí tim tôi còn bắt đầu đập mạnh. Có phải tôi vừa hiểu lầm anh ấy không? Thật ra anh đến là để gọi tôi cùng đi ăn cơm à?
Nhưng tôi chưa kịp tiếp tục kiêu ngạo thì đã có hai nam sinh khác bước ra khỏi cửa và gọi anh: “Mau lên, nếu không lát nữa phải xếp hàng lâu lắm đấy.”
Lão Hàn dường như vô tình dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt sau bàn của tôi, cạch, cạch, anh nói: “Nếu chưa ăn gì thì đi cùng luôn đi. Hôm nay ở quảng trường có một chiếc xe bán xúc xích, nghe nói mùi vị khá ngon.”
Ồ……
Tôi lắc đầu: “Tôi không đói, lát nữa tôi có lớp rồi.” Cũng không biết tôi mất tự nhiên vì cái gì, nhưng tôi không đi đâu, hứ!
Anh không thuyết phục tôi nữa mà chỉ nhìn ly sữa lắc dâu tôi đặt trên bàn. Tôi chỉ mới uống hết một nửa.
Vì giảm cân nên tôi thường lãng phí đồ ăn (tôi biết điều này có hại, tôi hứa sẽ không làm thế nữa), vừa ăn được vài miếng là tôi đã ngừng ăn, hoặc chỉ nhấp một ngụm trà sữa mua về để khoe. .. Nhưng ly sữa dâu lắc lão Hàn mua cho tôi sáng nay tôi vẫn chưa vứt đi, có lẽ vì thấy cốc nhựa nhìn đẹp và có thể rửa sạch và tái chế để đựng đồ. (Đương nhiên cũng có thể là bởi vì một nguyên nhân nào đó, có thể là vì tôi không muốn lãng phí tiền của lão Hàn. Này, sao đột nhiên tôi lại sống có đức như vậy chứ? Thực sự là quá kỳ quái.)
Sữa lắc dâu đã tan hết đá nên hương vị rất nhạt nhẽo. Lão Hàn đặt một ngón tay lên thành cốc để kiểm tra nhiệt độ và nói: "Nếu cái này không còn ngon nữa thì đừng uống, tôi vứt nó đi giúp cô nhé?"
"Không cần đâu!" Tôi nhanh chóng ngăn anh lại và giật lấy ly sữa lắc từ tay anh. Kết quả là anh chỉ mỉm cười và không nói gì nữa mà chỉ quay người đi ra ngoài với hai chàng trai kia.
Đến bảy giờ tối tôi sẽ gặp anh một lần nữa. Tôi cảm thấy một chút phấn khích nhưng đồng thời cũng có chút khó xử, là bởi vì thái độ mơ hồ của anh lúc chiều đã làm tổn thương lòng tự trọng của tôi.
Tôi không biết yêu cầu của tôi là gì? Thực ra nếu như anh thực sự trở nên đặc biệt nhiệt tình thì có lẽ tôi sẽ không thích điều đó, chỉ cần anh tỏ ra đối xử đặc biệt một chút, nhưng anh cũng không làm vậy. Anh vẫn tỏ ra trang trọng và lịch sự, như thể anh không phải là người đã nói chuyện điện thoại suốt hai mươi phút với tôi về cách thức vượt qua những cơn lo âu và khó chịu.
Tôi luôn thích hờn dỗi, mặc dù tôi và lão Hàn ở đây vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không kiềm chế được bản thân và bắt đầu cảm thấy hờn dỗi. Tôi cũng biết điều này là không tốt. Tôi có tư cách gì mà giận lão Hàn chứ? Anh vốn dĩ không thích tôi! Chúng ta chỉ là bạn bè đơn thuần!
Tôi không biết tại sao tôi lại đột nhiên nghĩ đến bạn trai cũ của mình. Bạn trai cũ của tôi luôn nói rằng tôi là một người kì quái, tính khí thất thường, còn hay dính người làm cho anh ta cảm thấy khó thở vô cùng. Tôi không phủ nhận những lời anh ta nói. Tôi thực sự là một người cần một dòng giá trị cảm xúc ổn định. Tôi là một người yếu đuối trong các mối quan hệ thân mật, bởi vì tôi không bao giờ cảm thấy an toàn nên luôn gây ầm ĩ, tôi phải tiếp tục thử thách và tấn công để đảm bảo rằng mình đã nhận được tình yêu đủ nặng.
Nhưng tôi chỉ làm điều đó với những người mà tôi cảm thấy gần gũi và tin tưởng về mặt tâm lý. Tôi thường tỏ ra rất lịch sự và xa cách với những người xung quanh mà tôi không quen biết nhiều, vậy mà còn có người khen tôi hiền lành, hài hước và tích cực.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng mơ hồ. Tôi khá sợ mắc phải sai lầm tương tự một lần nữa. Tôi sợ khi Hàn Ngọc đến gần, anh sẽ thấy con người tôi thật kì lạ và nhàm chán, giống như tất cả những chàng trai lúc trước quan tâm đến tôi, cuối cùng bọn họ đều thất vọng và thờ ơ bỏ đi. Tôi không tin Hàn Ngọc là loại người giống với bọn họ, nhưng tôi vẫn rất sợ.
Tôi đã nghĩ, nếu sau này có chuyện gì xảy ra với lão Hàn, tôi sẽ không bám víu như anh như mấy người trước nữa. Tôi muốn là một người không lún quá sâu. Tôi muốn được tự do và dễ dàng thoát ra một mối quan hệ! Như vậy anh sẽ cảm thấy tôi là một người thần bí và đáng yêu.
(Nhưng rồi anh nói: "Hả? Em từng có lúc thần bí sao? Nhưng anh lại thấy em rất ngốc, giống như một con heo vậy. Có lúc em tức giận, có lúc em lại vui vẻ, lý do làm cho em tức giận và vui vẻ anh đều có thể dễ dàng đoán ra được, dỗ em vui vẻ cũng không phải là chuyện gì khó, em là một người rất dễ dỗ.” Đúng là tức chết tôi mà!)
(Sau này tôi mới nhận ra rằng cho dù bạn có là một cục phân lớn thì vẫn có những con bọ thích bạn và muốn kéo bạn về nhà. Những kẻ coi thường bạn, bỏ bê bạn và không cho bạn cảm giác an toàn đầy đủ không phải là cục phân định mệnh của mấy đám bọ cánh cứng, nếu không họ đã muốn nhanh chóng kéo bạn về nhà rồi.)
Vì vậy, với ý tưởng này trong đầu, tôi dùng hết sức lực bước đến cửa văn phòng. Trước khi lên lầu, tôi nhét cốc sữa lắc rỗng vào cặp sách (đúng vậy, tôi thực sự đã uống hết và bỏ vào túi lưới bên ngoài). Tôi sợ khi Hàn Ngọc nhìn thấy tôi còn giữ lại cái ly kia sẽ hiểu lầm rằng là tôi thầm mến anh, vậy nên tôi không thể để cho anh nảy sinh ảo giác như vậy.
Lão Hàn đang đút tay vào túi đợi tôi ở cửa. Cửa văn phòng của chúng tôi bị khóa và anh lại không có chìa khóa.
Khi thấy tôi đến, anh vác cặp sách lên vai và nhanh chóng đi về phía tôi. Tôi còn chưa kịp nghĩ ra câu mở đầu gì thì anh đã nhét một gói giấy dầu ấm áp vào tay tôi.
"Buổi trưa tôi có mua cái này cho cô, chắc là không còn ngon như lúc mới làm, nhưng tôi đã hâm nóng nó lại trong lò vi sóng, chắc là vẫn còn ăn được đấy.."
Động lực mà tôi đã tạo dựng đã sụp đổ ngay lập tức: "Tại sao anh lại mua cho tôi cái này?"
"Bởi vì tôi đoán cô chắc hẳn là đã không ăn gì cả ngày rồi, trông cô cả ngày cứ u sầu thế kia, cô có biết không, những người không được thỏa mãn việc ăn uống thường hay cáu gắt và suy nghĩ lung tung."
“Sao tôi có thể không vui được?” Tôi lặng lẽ xé giấy gói ra, cắn một miếng, nước sốt bên trong nhanh chóng chảy ra, cùng với dưa chua thái hạt lựu và xúc xích ức gà nướng, vị khói rất nồng, nhưng vẫn còn ăn rất ngon.
Tôi vô thức cười toe toét và nói: “Ngon thật.”
Hàn Ngọc cũng mỉm cười và đưa cho cô một tờ khăn giấy: “Cô thấy tôi nói đúng không?”