Ở độ tuổi đôi mươi, tôi đã dành rất nhiều thời gian để lên kế hoạch nên chết như thế nào.

Khi đó gia đình gửi tôi ra nước ngoài du học, tôi thi TOEFL tận ba lần chỉ để điểm Speaking của mình có thể cao hơn một chút, nhưng ra nước ngoài không phải là ước mơ của tôi, đó là ước mơ của bố mẹ tôi, lúc nào bọn họ cũng làm việc cật lực để con cái có thể làm được những điều mà họ chưa làm được.

Lúc đó tôi vừa chia tay mối tình đầu, đang có một mối tình kéo dài từ năm thứ nhất đến năm cuối cấp, vì sự bạo lực lạnh lùng kéo dài nửa năm nên tôi không thể chịu đựng được nữa, thế là tôi quyết định chia tay. Cho đến khi chia tay, tôi vẫn băn khoăn không hiểu vì sao dù anh ta vẫn còn nói thích tôi nhưng anh ta chưa bao giờ trả lời tin nhắn mà tôi gửi.

Khi đó, điểm các môn chuyên ngành của tôi không tốt. Trước khi xuất ngoại, tôi vẫn luôn cảm thấy lo lắng vì sợ không có trường nào nhận mình.

Tôi là kiểu người sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt như lông gà vỏ tỏi mà cả đêm không ngủ được, chẳng hạn như khi tôi muốn đổi điện thoại di động vì cái Nokia cục gạch cục tôi[1]  quá khó truy cập Internet, nhưng tôi thực sự không muốn xin tiền bố mẹ vì tôi cảm thấy gia đình mình đã phải thắt lưng buộc bụng rất nhiều để cho tôi ra nước ngoài (nhưng thực tế sau này tôi mới biết nhà tôi không tới nỗi thiếu ăn thiếu mặc như thế); hoặc là chuyện kỳ thi tuyển sinh sau đại học, rồi chuyện nộp hồ sơ để tìm công việc thực tập, hoặc có thể chỉ vì môi trường không ổn định cũng có thể làm cho tôi lo lắng một cách khó hiểu, hay chẳng hạn như hôm nay tôi nặng hơn 0,4 kg so với ngày hôm qua, vì chuyện đó mà tôi nóng lòng muốn ở trong nhà vệ sinh cả ngày và nôn ra hết mọi thứ tôi đã ăn.

Lúc đó bề ngoài tôi trông có vẻ điềm tĩnh và là một người trưởng thành có thể kiềm chế được cảm xúc của mình nhưng thực ra bên trong tôi đang rối bời, từng viên ngói trong thế giới nội tâm của tôi đang rơi xuống và có thể vỡ tan thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Tôi sẽ mua một quả dứa được cắt sẵn thành từng miếng và ngâm trong nước muối với giá 8 nhân dân tệ tại căng tin của trường, còn xin thêm ông chủ vài cây tăm và ngồi ăn một mình bên hồ Hàm Trạch, ăn từ 5 giờ chiều cho đến khi mặt trời lặn.

Không cần suy nghĩ gì cả, tôi chỉ lo lấy tăm chọc từng miếng dứa và chăm chú đưa lên miệng và ăn, dứa rất ngọt. Mặt hồ Hàm Trạch nổi lên vài gợn sóng lăn tăn và ánh sáng phản chiếu từ mặt trời xuống mặt hồ có màu xanh cam. Bên hồ còn được trồng thêm vài hàng liễu, cánh liễu dài rũ xuống như sắp chạm tới mặt nước. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tôi đang nghĩ rằng hồ này rất cạn, cho dù có nhảy xuống cũng sẽ không thể chết đuối, hơn nữa, tôi vẫn còn chưa ăn hết quả dứa vừa mua.

Trước khi gặp lão Hàn, tôi chỉ có một mối tình duy nhất đó là mối tình đầu, nhưng thực ra trong đoạn tình cảm đó tôi không giỏi lắm, cũng không thể nói mối tình đầu của tôi là một kẻ cặn bã, bởi vì bản thân tôi cũng không tốt, tính tình hung hãn, tâm trạng của tôi cứ lên xuống thất thường như đang leo lên đỉnh núi Everest ba lần trong một ngày vậy, hơn nữa, mối tình đầu của tôi và tôi rất giống nhau, vì tương đồng về cảnh ngộ gia đình nên chúng tôi đều là những con người kiêu ngạo cho nên rất dễ dàng hấp dẫn lẫn nhau nhưng đến cuối cùng lại không thể kéo dài được bao lâu.

Mối tình đầu của tôi là một người rất tốt, tôi không thể phủ nhận điều này. Thật trùng hợp, sau khi làm quen với lão Hàn, tôi phát hiện ra anh cũng là người đạt điểm cao nhất môn toán trong kỳ thi tuyển sinh đại học năm đó. Sau khi biết điều đó, tôi thực sự cảm thấy hoảng sợ trong một khoảng thời gian, tôi nghĩ rằng mình đang dựa theo khuôn mẫu để tìm người kế tiếp, lại thầm mắng mình là đồ cặn bã và không xứng đáng với lão Hàn, sau này tôi dần dần phát hiện ra rằng chuyện không phải như tôi nghĩ, ngoài việc giỏi toán ra thì giữa hai người bọn họ chẳng có điểm gì chung nữa cả, mà tôi vô thức chọn hai người họ chỉ vì tôi vốn học kém môn toán, đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sau khi ra nước ngoài, tôi và lão Hàn đi học ở một thị trấn nhỏ, hai tháng sau liền chính thức kết giao quan hệ, và một điều tôi phải thừa nhận là, khi tôi gặp anh ở sân bay, tôi đã cảm thấy anh rất đẹp trai.

Anh không phải đẹp trai theo kiểu hình tượng đại trà hiện nay, mọi người có hiểu ý tôi không? Tôi chỉ là thấy anh rất đẹp trai, chắc điều này phần lớn phụ thuộc vào gu thẩm mỹ của tôi, dù nhìn thế nào tôi cũng thấy anh ấy trông cực kì thuận mắt, nhất là khi đá bóng mông anh còn hơi vểnh lên, dáng vẻ đó trông cực kỳ quyến rũ

Có lẽ vì ở nước ngoài nên tôi và lão Hàn chẳng mấy chốc sau khi quen nhau chúng tôi đã ngủ chung giường với nhau, có thể nói ra mọi người không tin nhưng đây hoàn toàn là sự thật, chính là hành động ngủ ‘cực kì thuần khiết’, chuyện gì cũng không làm, thậm chí anh còn sợ tôi ăn đậu hũ của anh.

Sau này anh nói với tôi rằng mỗi lần tôi ngủ, anh phải mất một giờ mới có thể từ từ rút được cánh tay tê cứng của mình ra khỏi đầu tôi. Có lần tôi từng nói với anh cứ trực tiếp rút ra đi vì tôi có thói quen ngủ say như chết, nhưng anh lại nói không cần, lỡ như tôi tỉnh lại thì hỏng bét, sau đó tôi còn hỏi lỡ như không thể rút ra được thì làm sao bây giờ, anh nói vậy lát nữa thử lại một lần nữa xem, chắc chắn sẽ có thể rút ra, anh chưa bao giờ thất bại cả, lúc anh nói những lời này còn trưng ra vẻ mặt dương dương tự đắc, giống như vừa phát hiện ra chân lý to lớn gì đó.

Nằm ở bên cạnh anh, ôm một cánh tay của anh và chìm vào mộng đẹp, tôi nghĩ: Quên đi, trước tiên cứ ngủ một giấc đã, ngày mai lại nghĩ chuyện đi chết sau.

*

Khi còn nhỏ, từ khi sinh ra cho đến năm sáu tuổi tôi được ông bà nội nuôi dưỡng, từ sáu đến mười hai tuổi thì sống với ông bà ngoại, cho đến khi học cấp hai thì tôi mới trở về với bố mẹ của mình.

Khi ở nhà ông bà ngoại, tôi ngủ với bà ngoại. Khi ngủ, tôi có thói quen phải ôm một cánh tay của bà ấy, lúc đó giường được kê dựa vào tường nên tôi phải ngủ ở phía trong, tựa lưng vào tường để không bị ma bắt đi.

Hơn chục năm ngủ chung với người khác, tôi đã hình thành thói quen không ngủ được một mình, sau này khi dọn về ở với bố mẹ, tối nào tôi cũng phải bật đèn cho đến khi buồn ngủ đến mức không thể mở được mắt, rồi mơ mơ màng màng vươn tay tắt đèn. Chất lượng giấc ngủ của tôi chưa bao giờ ổn định, lúc lên lớp thì cứ như đang bị mộng du vậy. Trong lớp lịch sử chính trị, trong khi giáo viên đang đứng trên bục giảng giảng bài thì tôi ngồi phía dưới vừa nhắm mắt vừa gật đầu bừa.

Khi vào đại học, tôi sống trong ký túc xá có bốn người. Nhiều người thường nói rằng sống trong ký túc xá đông người thì sẽ dễ phát sinh mâu thuẫn nên không mấy ai thích ở trong ký túc xá, nhưng đối với tôi đây là một tin tuyệt vời! Tôi lại có thể ngủ chung phòng với người khác!

Hàng ngày, tôi sẽ là người đầu tiên leo lên giường trên trước khi đèn tắt, nghe các chị em cùng ký túc xá rửa mặt, đánh răng, vỗ mặt rồi trò chuyện rôm rả, trong tiếng ồn như vậy, tôi vẫn có thể ngủ thiếp đi, nhưng tiếc là tôi không thể ôm lấy cánh tay của bọn họ.

Sau này khi ra nước ngoài và trước khi ở cùng lão Hàn, tôi lại quay về cuộc sống ngủ một mình. Thành phố tôi đang ở giống như một vùng nông thôn rộng lớn. Đêm ở đây cực kỳ tối. Trước khi trời tối, tôi vội vàng kéo hết rèm lại vì sợ để lộ một khoảng trống và tôi có thể nhìn thấy màn đêm và bóng cây bên ngoài, tôi luôn có cảm giác như có ánh mắt đang nhìn trộm mình ở bên ngoài.

Hai tháng đầu sau khi ra nước ngoài tôi vẫn còn mập mờ với lão Hàn, tất nhiên lúc đó tôi không thể dọn vào ở và ngủ cùng với anh vì tôi sợ làm anh sợ hãi và cho rằng tôi là kiểu con gái không đứng đắn.

Hai tháng đó quả thực là cực kỳ khó khăn đối với tôi, sau này lão Hàn kể cho tôi nghe ngày nào anh gặp tôi ở trường, trông bộ dáng tôi lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ. Tôi yếu ớt gật đầu, đầu gục xuống, quả thực y hệt bộ dáng chưa tỉnh ngủ hẳn. Buổi tối ngủ không được, ban ngày không tỉnh được, thậm chí không thể gọi là ngủ, phải gọi là mộng du mới đúng.

Ngày đầu tiên chúng tôi xác định quan hệ, tôi liền chui vào chăn của anh, chăn của  con trai dĩ nhiên cũng rất thơm.

Lúc ấy anh hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cả, cả về thể chất lẫn tâm lý, nhưng lúc đó tôi thực sự không hề có ý định làm gì anh cả. Dù rất ham muốn nhưng tôi cũng chỉ nói suông trên giấy mà thôi, không thể phủ nhận rằng tôi thèm khát cơ thể của anh, nhưng đôi tay của tôi đã cư xử rất tốt, ít nhất là vào tuần trước.

Hơn nữa lúc đó giường của anh là giường đơn.

Nói đến đây tôi muốn phàn nàn về cách gọi của các loại giường ngoại một chút. Giường đơn được gọi là Twin Bed*, sau đó tôi phát hiện, ồ, là Twin, chứ không phải là Twins, một sai lầm tai hại quá rồi.

*Giường đơn lớn (Twin Bed) là loại giường ngủ kích thước tiêu chuẩn dành cho một người, dù trong tên gọi có từ “Twin”. Kích thước loại giường này là khoảng 90-100cm (chiều rộng) và 190-200cm (chiều dài) theo quy định của quốc gia hoặc nhà sản xuất. Đây là lựa chọn hàng đầu nếu phòng ngủ của bạn có diện tích hạn chế hoặc bạn muốn tối ưu hóa không gian. 

Nói về giường của lão Hàn. Vóc dáng của anh chắc cũng khoảng hơn 1m8, là hình thể điển hình của người Tây Bắc, một mình anh ngủ trên chiếc giường đơn này còn chê nhỏ, bây giờ còn có thêm tôi ngủ cùng.

Việc chuyển nhà đổi giường là chuyện của sau này, trước khi chuyển nhà, hai chúng tôi liền đẩy giường đến sát tường. Tôi ngủ bên trong, anh ngủ bên ngoài. Tôi hoàn toàn cảm thấy thoải mái giống như hồi còn bé.

Rất lâu về sau, chúng tôi cùng nhau hồi tưởng lại nỗi đau và sự ngọt ngào của những tháng ngày đó. Anh nói rằng lúc đó cả đêm anh không thể ngủ ngon giấc vì nửa tỉnh nửa mê sợ lăn ra khỏi giường và phải bám víu vào mép giường, trong khi tôi thì ngủ ngon làng và còn chui rúc vào trong vòng tay anh.

Khi đó tôi còn nói việc này không lãng mạn chút nào. Tại sao nam chính và nữ chính trong các bộ phim truyền hình khác có thể ngủ chung với nhau ngọt ngào như vậy, nhưng khi biến thành hai chúng tôi thì lại giống như tôi đang cố đẩy anh xuống giường?

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói, không phải là anh đang oán giận mà chỉ là anh đang nhớ lại, hơn nữa đây là loại lãng mạn chỉ thuộc về hai người bọn họ.


.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play