Tối hôm đó tôi đã tăng 0,6kg nên sau bữa tối tôi vội vàng uống thêm trà giảm cân. Thực ra tôi vẫn luôn muốn từ bỏ việc ỷ lại vào trà giảm cân, bởi vì sau khi uống nhịp tim của tôi đập rất nhanh nên tôi không thể nào ngủ yên giấc.
Chưa đầy hai giờ sau khi uống trà, tôi bắt đầu bị tiêu chảy. Hơn hai giờ sáng tôi lại đi tắm rửa và lên cân một lần nữa, cuối cùng cũng có thể hài lòng nằm trở lại giường, không lâu sau liền nhận được một tin nhắn.
Ghi chú là Hàn Ngọc, tôi thoáng sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng người nọ chính là lão Hàn, Hàn Ngọc chính là tên thật của anh.
Từ đầu năm học tôi đã kết bạn với anh nhưng hai người chúng tôi cũng không có thường xuyên nhắn tin trao đổi gì cả, lúc này anh anh đột ngột gửi tin nhắn tới, tim tôi lại bắt đầu đập thình thịch.
Tôi bấm vào tin nhắn với tâm trạng háo hức:
Hàn Ngọc: [Bàn Tử nói cô để quên nồi cơm điện ở nhà cậu ta, ngày mai cậu ta không đến trường vì không có lớp, nếu cô cần dùng thì chiều mai 5 giờ tôi sẽ đem đến nhà cho cô.]
Tôi gần như trả lời ngay lập tức: [Không sao đâu, không cần phải phiền phức như vậy đâu, nồi cơm điện ở nhà tôi cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi, khi nào anh ấy có thời gian thì mang đến cho tôi cũng được, không cần phải đích thân mang qua đây đâu, tôi cảm ơn.] - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Có lẽ là đối phương không ngờ giờ này tôi còn thức, tôi nhìn thấy hộp thoại cứ hiển thị dòng chữ "Đối phương vẫn đang nhập...", nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy tin nhắn nào cả.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, nghĩ thầm lão Hàn này gõ chữ quá chậm, cứ xóa rồi nhập, nhập rồi xóa, rốt cuộc là anh đang muốn nói cái quái gì vậy?
Cuối cùng anh cũng nhắn lại cho tôi: [Bây giờ gọi điện thoại có tiện không?]
Tôi lại cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Sau đó tôi hào hứng gửi qua cho anh một icon hình mặt cười gật đầu vui vẻ. Giây tiếp theo, anh đã nhanh chóng gọi Wechat qua.
Giọng nói của anh qua điện thoại có vẻ trầm hơn bình thường rất nhiều. Cảm giác giống như giọng nói của một nhân vật trong otome game*, trong đêm khuya thanh vắng như thế này nghe có vẻ không chân thực chút nào.
*Otome game là một thể loại game nhỏ trong game visual novel và chủ yếu được sản xuất tại Nhật Bản. Đối tượng người chơi chính của dòng game này là phái nữ vì game chủ yếu khai thác tâm lý nhân vật cùng lối gameplay dễ tiếp cận đối với đa số. Otome game thường sẽ có hình ảnh, âm nhạc những nhân vật đều được lồng tiếng rất sinh động. Người chơi sẽ được hóa thân vào nhân vật chính để thực hiện những quyết định và số phận của nhân vật cũng phụ thuộc vào yếu tố này.Game rất phù hợp với người chơi thích tương tác, nhập vai và đặc biệt là game không có quá nhiều chữ.
"Sao cô vẫn còn chưa ngủ? Điện thoại quên tắt chế độ im lặng nên bị đánh thức sao?" Anh hỏi.
Tôi trả lời: “Không phải, bình thường 4 giờ sáng tôi mới ngủ, tôi cũng rất tò mò tại sao giờ này anh không ngủ mà lại đi nhắn tin cho tôi?”
Bên kia không có hồi âm, tôi nói tiếp: "Anh gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì vậy?”
Tôi nghe thấy bên phía Hàn Ngọc truyền tới âm thanh xào xạc, hình như anh vừa đi từ trong nhà ra ban công, bởi vì tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng gió và tiếng lá cây.
"Là như thế này, bởi vì tôi không quen gửi tin nhắn WeChat, tốc độ gõ phím của tôi khá chậm, nhưng tôi thì lại có rất nhiều điều muốn nói với cô nên mới muốn gọi điện thoại cho cô."
Rõ ràng trong nhà không lạnh và không có gió, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác cánh tay đang cầm điện thoại của tôi cũng khẽ đong đưa theo, nhất thời tôi đoán không ra anh muốn nói cái gì, vừa tò mò lại vừa cảm thấy khẩn trương, còn mơ hồ chờ mong phải chăng là anh muốn thổ lộ với cô. (đương nhiên là không phải!)
Giọng tôi gần như khàn đặc: “Vậy à, vậy thì anh nói đi.”
Anh nói: “Tôi cũng không thể ngủ được, có lẽ là vì suy nghĩ nhiều về những gì cô đã nói với tôi. Đầu tiên, cảm ơn cô vì đã nói cho tôi nghe bí mật của cô, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện này với bất kì ai khác. Điều thứ hai... có lẽ tôi nói ra điều này có hơi thô lỗ, cô có thể nghĩ rằng tôi là một người kỳ lạ, nhưng tôi thực sự lo lắng cho cô và tôi muốn làm điều gì đó cho cô.”
"A..." Tôi chợt cảm thấy có chút xấu hổ, bong bóng lãng mạn lập tức bị phá vỡ, tôi đành phải cắn răng nói: "Thật ra cũng không phải bí mật to tát gì cả, anh không cần phải để tâm vậy đâu."
Hàn Ngọc không để ý tới, anh tiếp tục nói: “Hôm nay khi tôi trở về tôi có hỏi mẹ tôi về tình trạng lúc đó của bà ấy, bà ấy nói với tôi lúc đó bà ấy…”
Sau đó tôi ôm điện thoại nghe lão Hàn kể về quá trình điều trị của mẹ anh trong khoảng hai mươi phút, bao gồm cả quá trình trị liệu tâm lý và uống thuốc, còn có điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi gì đó... Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một người như anh lại có thể nói nhiều như vậy, mọi ảo tưởng của tôi về anh đã hoàn toàn tan biến.
Cuối cùng tôi chợt ngáp một cái, sau đó đưa mắt liếc nhìn đồng hồ, đã 2 giờ 37 phút. Thật đáng mừng, phải biết rằng bình thường chưa đến 4 giờ sáng thì tôi không thể ngủ được! Hôm nay quả thực là phải cảm ơn anh!
Anh nói vô cùng tỉ mỉ, tỉ mỉ như thể lúc giáo viên chủ nhiệm đang báo cáo tình hình học tập của con em mình với phụ huynh, tôi nghe được một nửa liền bắt đầu lâm vào trạng thái thất thần, cũng may không lâu sau liền nghe anh nói: "Chỉ có nhiêu đó thôi."
Tôi dừng lại hai ba giây, trong lòng thầm hoan hô vui mừng, nhưng ngoài mặt lại đạo đức giả nói: “Cảm ơn anh.”
Anh quan tâm hỏi tôi: “Những lời tôi vừa nói, cô cảm thấy thế nào?”
Tôi:??? Thánh thần ơi, ai mà nhớ anh vừa nói gì chứ? Sao lại có cái vụ kiểm tra sau giờ học nữa vậy?
Tôi chột dạ nói: "Ừ, tôi cảm thấy anh nói rất đúng." Nhưng thực ra tôi căn bản không biết anh vừa nói cái gì.
Hàn Ngọc kinh ngạc: "Vậy mà tôi còn sợ cô không đồng ý. Vậy được rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, cô cũng đi ngủ sớm một chút đi, sáng mai 7 giờ tôi sẽ đến trước cửa nhà cô rồi chúng ta cùng đi tập thể dục chạy bộ, bước đầu tiên để vượt qua chứng rối loạn lo âu bắt đầu từ việc điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi và tăng cường tập thể dục. Không sao, chúng ta cứ thay đổi từ từ.”
Cái đầu nhỏ của tôi chứa đầy những dấu chấm hỏi thật lớn. Anh đang nói cái quái gì vậy?
Trước khi cúp điện thoại, tôi nói chúc ngủ ngon với anh, nhưng bên kia không thấy phản hồi gì nữa. Tôi còn đang suy nghĩ không biết có phải anh biết câu nói ngủ ngon là có ý tứ gì đó nên anh mới không trả lời tôi (sau này khi tôi hỏi anh, anh nói anh không hề biết câu nói chúc ngủ ngon này có ý tứ mập mờ gì cả, ngày đó anh không trả lời là bởi vì tảng đá lớn trong lòng anh đã có thể rơi xuống đất, vậy nên sau khi cúp điện thoại ah liền an tâm ngủ thiếp đi).
*
Sáng sớm hôm sau, tôi đặt 18 cái báo thức và cuối cùng ra khỏi giường vào lúc 6:48. Tôi đánh răng rửa mặt như vũ bão, thậm chí còn không có thời gian chải đầu, chỉ dùng dây chun vội vàng buộc gọn lại rồi xách cặp đi xuống nhà.
Khi tôi đi xuống tầng dưới thì đã thấy lão Hàn đang đứng đợi đối diện toà nhà của tôi. Cảm giác như anh đã đến rất lâu rồi. Anh không cúi đầu nhìn vào điện thoại hay bất cứ thứ gì khác mà thay vào đó là nhìn vào một con chim bụng đỏ đang đậu trên cây.
Lúc này trời đã vào thu, anh mặc một chiếc áo khoác có mũ trùm đầu, bên dưới để lộ ra cổ áo phông trắng, trông bộ dạng rất tươi tắn và sạch sẽ. Tôi bước tới chọc vào chiếc túi tập thể dục mà anh đang đeo trên vai và hỏi: "Trong đó có gì vậy? Mang nhiều đồ như vậy sao?"
Anh quay lại nhìn tôi cười toe toét: “Chào buổi sáng, này là quần áo để thay, chạy bộ xong chắc chắn sẽ ra mồ hôi.”
(Sau này có lần tôi hỏi không phải anh nói là sợ con gái à? Thế nhưng tại sao lúc đó anh lại chủ động và vui vẻ như thế chứ? Anh nói lúc đó anh định vị mình là bạn tập thể dục, việc thay đổi danh tính làm cho anh không còn bối rối khi tiếp xúc với tôi nữa.) ( truyện trên app tyt )
Sau đó anh tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi chỉ mang theo một chiếc balo bình thường: “Cô chỉ mang theo có thế thôi à?”
Tôi nhún vai: “Tôi không đổ mồ hôi nhiều nên tôi chỉ mang theo một đôi giày.”
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, anh hỏi tôi có biết con chim bụng đỏ vừa rồi tên là gì không?
Tôi nói nó được gọi là chim bụng đỏ.
Hàn Ngọc mỉm cười, sau đó anh nói: "Robin."
Tôi bất ngờ thốt lên một tiếng “Wow”, tôi không ngờ một con chim bình thường lại có một cái tên kiêu kỳ như vậy, giống như tên của cộng sự Batman.
Anh gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy cái tên này rất dễ nghe.”
Sau đó chúng tôi nói chuyện về những cái tên, anh hỏi nguồn gốc tên của tôi.
Tên của lão Hàn đặc biệt thanh nhã, Hàn Ngọc, nghe giống như tên của một cô gái vậy. Anh nói rằng bố mẹ anh muốn anh trở thành một vị quân tử ôn nhu như ngọc, làm một người chính trực và thiện lương. Tôi còn khen cái tên này rất hợp với anh, bố mẹ anh rất biết đặt tên, không giống như bố mẹ tôi.
Quê hương tôi ở Ninh Ba, Chiết Giang, vậy nên bố mẹ tôi cũng lười biếng đặt tên và gọi luôn tôi là Ninh Ba để nhắc nhở tôi không được quên cội nguồn của mình... Tôi ghét cái tên này lắm, nghe giống tên của con trai vậy. Hơn nữa, từ "波" cũng không phải là một từ hay, biến đổi bất ngờ, phong ba nổi lên, chung quy cũng không phải là một từ hay ho gì cả.
Nhưng lão Hàn lại nói tên của tôi rất đặc biệt, có câu nói, con gái có tên trung tính một chút thì sẽ gặp nhiều may mắn hơn.
Anh còn nói cái tên này của anh đã đem đến cho anh rất nhiều phiền toái.
Tôi liền hỏi nó là gì?
Anh cau mày nói: “Tiểu Ngọc.”
Tôi bật cười thành tiếng, và tiếng cười đó đã làm cho con chim Robin đang đậu trên cành cây cũng giật mình theo.
Tôi đã nói với chính mình rằng nếu một ngày nào đó tôi viết tiểu thuyết thì nhất định tôi phải đưa cái tên này vào!
(Sau này, tôi thực sự đã viết cái tên này vào. Khi tôi viết "Nhất túy giang hồ", con lừa đen mà nữ chính cưỡi tên là Tiểu Ngọc. Tôi đã nói thì tôi sẽ không nuốt lời, và thực sự tôi đã viết tên anh vào tiểu thuyết, lúc đầu anh rất hào hứng đi tìm tên mình, kết quả khi thấy tên mình chỉ được đặt cho tên của một con lừa, cả đêm đó vẻ mặt anh rất tệ, sau đó anh nói với tôi chỉ cần tôi vui là tốt rồi, nhưng tôi vẫn rõ ràng có thể nhìn thấy dáng vẻ không vui của anh.)
Tôi cũng đã nói nếu đem so sánh thì nhũ danh* của tôi còn khó nghe hơn nhiều. Anh lập tức hỏi nó là gì.
*Tên Tục - Nhũ Danh - Tiểu Danh: Tên mà người Việt gọi là tên tục thì người Trung Quốc gọi là tiểu danh hay nhũ danh, được đặt lúc đứa bé mới sinh và cũng có ý nghĩa xấu. Gọi là nhũ danh vì tên này được đặt lúc đang bú.
Tôi nói là BoBo... có phải nghe ngu ngốc lắm không?
Anh đột nhiên nói bằng giọng máy móc: BoBo, một Pokémon bay (cách phát âm chính xác phải là bebe, nhưng vì là âm thanh do máy phát ra nên nghe na ná nhau).
Tôi vui vẻ hỏi lại đó là cái gì?
Anh mỉm cười và nói: "Này, lúc nhỏ em không chơi Pokémon với gameboy à?"
Tôi nói tôi đã từng chơi nó rồi nhưng tôi quả thật không nhớ gì cả.
Anh nói rằng đây là âm thanh của máy chơi game khi Pokeball bắt được Pidgey.
Sau đó tôi đi tìm nguồn âm thanh để nghe, quả nhiên là âm thanh đó, xem ra anh cũng rất có năng lực.
Sau đó tôi liền chuyển sang yêu thích cái nhũ danh này của mình, sau khi ở bên nhau, mỗi sáng sớm tôi đều muốn anh dùng âm thanh máy móc này gọi tôi rời giường, lúc đó anh sẽ vừa vén chăn của tôi vừa nói:
(Bebe, Pokemon biết bay, hãy đứng dậy nhanh lên!)