Hôm đó khi về đến nhà, tôi tắm rửa và thoa kem dưỡng thể rất kỹ.

Cho đến khi cân xong.

Tôi không thể tin vào con số cân nặng này. Tôi nghĩ chắc là do tóc tôi vẫn còn ướt nên mới số cân mới hiển thị như thế, thế là tôi sấy tóc và cân lại, nào ngờ kết quả vẫn như cũ.

Chỉ sau một bữa tối mà tôi đã tăng được 0,6kg, trong lòng tôi tràn ngập sự tuyệt vọng.

Lúc đó tôi bị ám ảnh nặng nề về cân nặng của mình. Tôi không cao, chỉ tầm gần 161cm, nhưng tôi luôn nói với người ngoài là mình cao 163cm.

Mục tiêu tôi đặt ra cho mình là cân nặng 38kg, tôi muốn có một thân hình gầy gò, tôi muốn có một đôi chân thon dài và xương sườn hiện ra rõ ràng.

Tôi biết chuyện ám ảnh cân nặng này gần như bệnh hoạn, nhưng tôi chỉ cảm thấy, nếu tôi có thể giảm đến số cân lý tưởng đó, cuộc sống của tôi sẽ trở nên tốt đẹp hơn, tôi sẽ trở nên xinh đẹp hơn bây giờ và tự tin hơn bây giờ, tôi có thể ra ngoài ăn bất cứ thứ gì tôi thích, sau đó giả vờ cảm nhận như mình không béo chút nào.

Trong năm cuối đại học, người yêu cũ của tôi bắt đầu sử dụng bạo lực lạnh và không liên lạc với tôi dù chỉ một lần trong kỳ nghỉ hè, thế là tôi chủ động gọi điện cho anh ta, anh ta bảo tôi đừng tới làm phiền anh ta vì anh ta đang chơi game.

Mùa hè năm đó tôi sụt cân từ 48kg xuống còn 43kg. Sau khai giảng, tôi xuống dưới lầu tìm anh ta, lúc đầu anh ta rất thiếu kiên nhẫn, nhưng khi anh ta xuống lầu và nhìn thấy tôi, tôi cảm thấy ánh mắt của anh ta rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều (cũng có thể đó chỉ là ảo giác của tôi).

Mấy tháng nay tôi hiếm khi thấy anh ta bày ra bộ mặt dịu dàng như thế, sau đó anh ta hỏi tôi sao lại sụt cân nhiều như vậy, lúc đó tôi đã khóc, thấy vậy anh ta liền ôm tôi và nhỏ giọng thì thầm với tôi, anh ta bảo tôi hiện tại trông càng đẹp hơn so với lúc trước.

Có lẽ chính là khi đó làm cho tôi cảm thấy mình nhất định phải gầy hơn một chút mới được.

Sau đó tôi rơi vào vòng luẩn quẩn uống thuốc giảm cân - ăn quá nhiều - uống thuốc giảm cân - ăn quá nhiều và thỉnh thoảng còn nôn mửa.

Điều này thực sự vừa có hại cho cơ thể vừa hủy hoại ý chí của con người cho nên kể cả sau khi chia tay, tôi vẫn còn ám ảnh sâu sắc về cân nặng của mình.

Sau khi ở bên lão Hàn, tôi bắt đầu cố gắng tìm hiểu chính mình.

Tôi đang nghĩ, xét về nguyên tắc thùng gỗ, đối với tôi cái nào là tấm ván ngắn hơn?

Trước khi nghĩ đến vấn đề này, trong đầu tôi đã nghĩ thông suốt một chuyện khác, đó chính là con người đều phức tạp, chúng ta phải tiếp nhận thuộc tính phức tạp này rồi mới có thể đi phân tích bản thân. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Khi tôi đọc các tiểu thuyết lãng mạn, quyển nào cũng có mô tả về tâm lý nhân vật.

Nhưng trong cuộc sống hiện thực, ngay cả những đứa trẻ mới 5, 6 tuổi thì chúng ta cũng không thể sử dụng các phương pháp dán nhãn để xác định tính cách của chúng.

Một trong những ví dụ tôi thường đưa ra là những diễn viên đóng vai những người qua đường bình thường trong các bộ phim truyền hình, đa phần ai nấy đều có vẻ khá vội vàng, nhưng đây có phải là dáng vẻ thực sự của người bình thường không? Bản thân tôi cũng là một người bình thường, khi xếp hàng mua trà sữa tôi không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn hay vội vàng gì cả, hoặc đôi khi tôi còn thích hát to khi bước vào ga tàu điện ngầm, nhưng đó chỉ là những suy nghĩ trong đầu tôi mà thôi.

Khi xung quanh vắng lặng không có ai, lão Hàn và tôi sẽ cùng nắm tay nhau chạy nhảy đầy thích thú, giống như hai kẻ điên vậy, nhưng chẳng phải chúng tôi vẫn là những người thực sự bình thường đó sao?

Nhưng ai có thể giải thích cho hành vi này của chúng tôi?

Đó là sự phức tạp.

Sự phức tạp và mâu thuẫn là phổ quát và không phải ngẫu nhiên.

Vậy điểm yếu của tôi phải chăng là mắc chứng rối loạn lo âu sao? Hay là chán ăn quá độ để giảm cân? Hay là cả đêm mất ngủ rồi cả ngày cứ vật vờ như điên?

Tôi thì cảm thấy tất cả đều không phải, đây chỉ là vẻ bề ngoài.

Sâu xa hơn là tôi rất muốn tách biệt khỏi thế giới, nhưng đồng thời cũng rất muốn được thế giới bên ngoài công nhận.

Tôi có được cảm giác vượt trội khi so sánh bản thân với người khác, nhưng đồng thời cũng có sự mặc cảm và tự ti sâu sắc.

Tôi khao khát có được những cảm xúc đẹp đẽ nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng với nó.

Tôi chỉ có một mình, nhưng khi người khác khen tôi, tôi sẽ hét toáng lên và bỏ chạy: "Tôi thật tệ, tôi thật tồi tệ.”

Tôi muốn thay đổi hiện trạng nhưng lại không có đủ can đảm để đập nồi dìm thuyền. Tôi giả vờ yêu bản thân mình, nhưng đồng thời lại vô cùng chán ghét sự lười biếng và nhu nhược của mình.

Tôi cảm thấy bối rối, mâu thuẫn và tức giận với mọi thứ, tuy tôi rất tức giận nhưng tôi vẫn phải cố gắng hết sức để duy trì nụ cười tao nhã và dối trá. Tôi không hiểu luật lệ của thế giới này, cũng như tôi không thể hiểu ngay cả bản thân mình.

Tôi chỉ là một người nửa vời, không thể thực sự từ bỏ bản thân nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy cuộc sống của mình chẳng có gì hơn thế này. Có lẽ đã từng có vinh quang, nhưng bây giờ tôi từ chối tiếp tục làm việc chăm chỉ, chỉ dựa vào sự thông minh của mình để đôi khi có thể tỏ ra tự phụ, nhưng sau đó lại chìm vào sự hối hận sâu sắc.

Ở tuổi hai mươi, khi đó tôi chính là ở trong trạng thái như vậy.

Có lẽ là do một mối tình không thành.

Có lẽ là do sự kiểm soát mạnh mẽ của bố mẹ.

Có lẽ là vì ông bà nuôi nấng tôi từ nhỏ lần lượt qua đời...

Tôi vẫn nhớ khi nộp hồ sơ xin visa Canada, tôi phải nộp phiếu khám sức khỏe định kỳ, vì không có nhiều sự lựa chọn về thời gian hẹn nên tôi phải mua vé máy bay từ Thượng Hải về Bắc Kinh để khám sức khỏe trong khi tôi còn đang ở trong lớp.

Sau khi khám sức khỏe xong thì mới là đầu giờ chiều, trong khi chuyến bay trở về của tôi là vào lúc tám giờ tối. Không lâu sau tôi liền nhận được điện thoại của mẹ tôi bảo tôi đi thăm bà ngoại, thật ra bà ngoại tôi đã nhập viện vì cơn đau tim vào tuần trước.

Nghe xong tôi lập tức đến bệnh viện trung y Đông Trực Môn để thăm bà ngoại, bà ngoại vừa thấy tôi thì đặc biệt vui mừng, không ngừng hỏi tôi kiểm tra sức khỏe thế nào, visa thế nào, giống như chuyện của tôi còn quan trọng hơn so với thân thể của bà ấy.

Tôi gần như nghẹn ngào nói: “Sao bà nhập viện mà không báo cho con biết?”

Bà ngoại đưa cho tôi một ít socola Ferrero Rocher và nói rằng tình trạng sức khỏe của bà ấy không sao đâu, bà ấy bảo tôi có thể mang cái này lên máy bay ăn.

Khoảng bốn giờ chiều hôm đó, bà tôi mặc áo bệnh viện đi tận xuống tầng dưới tiễn tôi, ánh nắng mặt trời ngày hôm đó rất chói, bà ấy đứng dưới bóng cây và cứ vẫy tay chào tôi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng tôi nữa.

Tôi vẫn luôn nhớ cảnh tượng đó.

Ba ngày sau sau khi trở về Thượng Hải, mẹ tôi gọi điện cho tôi và báo rằng bà ngoại tôi đã qua đời.

Lúc đó tôi đang học thuộc từ vựng trong ký túc xá, sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức lấy Ferrero ra. Tôi vẫn luôn không thích ăn chocolate, cho nên lúc bà ngoại đưa cho tôi tôi liền tiện tay bỏ vào trong túi, trải qua hai giờ trên máy bay, socola này đã sớm bị chảy từ lâu. Giờ phút này khi tôi lấy nó ra, vừa ăn miếng đầu tiên, nước mắt tôi lập tức rơi xuống, sau đó cũng không thể kìm nén được nữa, bạn cùng phòng nhanh chóng chạy đến ôm tôi, tôi nói với cô ấy mình không còn bà ngoại nữa. ( truyện trên app T Y T )

Cảm giác sau khi trưởng thành thật khó chịu, những người yêu thương tôi đều lần lượt rời đi, còn tôi thì càng trở nên tồi tệ hơn, như thể mình sẽ không bao giờ tốt hơn được nữa.

Thế nên vào lúc đó tôi đã suy nghĩ đến cái chết. Chết không phải là điều tôi muốn làm, tôi chỉ cảm thấy rằng nếu tôi chết, mọi điều tồi tệ sẽ chính thức chấm dứt.

Khác với lão Hàn có tính tình điềm đạm và cực kì kiên nhẫn, tôi là kiểu người lúc nào cũng cảm thấy nôn nóng và sốt ruột, tất cả mọi việc đều phải biết được kết quả trước tiên.

Giống như đêm đó tôi phải ăn sốt ớt trộn với cơm trắng, lúc đó tôi rất muốn biết câu trả lời cho bài thi cuộc đời mình.

Tôi sẽ hạnh phúc chứ? Tôi sẽ thành công chứ? Liệu cuối cùng có một chàng trai nào vừa hiền lành vừa đẹp trai yêu tôi không? Liệu tôi có làm hòa được với bố mẹ mình không? Liệu tôi có thể trở thành một người mạnh mẽ và dịu dàng được không?

Tôi không biết. Bảng câu hỏi của cuộc đời làm gì có câu trả lời. Tôi giống như một đứa trẻ được nghỉ hè, nóng lòng lật đến trang cuối cùng để tìm đáp án, kết quả lại phát hiện trống rỗng, mỗi câu hỏi trong cuộc đời đều chỉ có một đáp án ‘trống’, nó làm cho tôi càng thêm cảm thấy lo lắng.

Mãi rất lâu sau, hình như là vào một buổi chiều, tôi và lão Hàn ôm nhau ngủ một giấc thật dài, cảm giác thật yên bình và thoải mái. Khi tỉnh dậy, hai chúng tôi vô tình nằm đối mặt nhau và chợt mỉm cười, cũng không biết bản thân mình đang cười cái gì. Tôi nhét chân mình vào khe đùi của anh, anh cũng kẹp lấy chân tôi, tranh xem ai mạnh hơn, hai chúng tôi cứ thế hăng say chơi trò trẻ con này.

Anh nhìn thấy anh trong mắt tôi và tôi nhìn thấy tôi trong mắt anh.

Đột nhiên anh tiến tới hôn tôi.

Tôi hỏi anh: “Anh hôn em hoài không chán sao?”

Anh liền nói đó là vì anh thích tôi.

Tôi liền hỏi anh thích tôi ở điểm gì.

Anh nói anh ghét những điều không thể đoán trước được, nhưng tôi là một ngoại lệ.

Anh còn nói:

Thế giới này không thể đoán trước được điều gì nên chúng ta mới cảm thấy nó nguy hiểm; em cũng giống như nó nên trông em cũng rất quyến rũ.

“Anh thực sự rất thích em.”

Tôi cảm thấy rất cảm động, sau đó tôi nghĩ, ở độ tuổi đôi mươi tôi quả thực đã sai rồi, điều tôi nên làm không phải là đi tìm câu trả lời cho bản thân mình mà là nên chủ động yêu thương chính mình, bởi vì tôi người xứng đáng được yêu mến, cho dù chẳng có lý do gì cả.

Tôi xứng đáng được nằm đối diện với một chàng trai dịu dàng trong một buổi chiều êm ả, được lắng nghe anh nói những lời yêu thương với mình và hôn lên trán tôi.

Tôi cảm thấy mình ngày càng quý giá với thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play