Đêm trong thị trấn nhỏ rất tối, đèn đường cách xa nhau, giữa những ngọn đèn đường là khoảng không tối tăm mù mịt, những bụi cây hai bên đường cũng hoàn toàn tối om.
Lão Hàn đi trước mặt tôi, chắc anh chưa có kinh nghiệm đi dạo với con gái nên bước nào cũng rất dài.
Bởi vì hai chúng tôi còn chưa quen thuộc với nhau lắm, cho nên tôi luôn cảm thấy lời nói "Chờ tôi một chút" có ý tứ giống như đang làm nũng, cho nên cho dù tôi có phải chạy hết sức thì tôi cũng không muốn mở miệng kêu anh đi chậm lại.
Cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó và dừng lại nhìn tôi, tôi đứng thở hổn hển và nghe thấy anh nói: "Có phải tôi đang đi quá nhanh không?"
Tôi nói: "Bây giờ anh mới biết à, tôi còn tưởng anh đang tham dự Thế vận hội Olympic đấy."
Lão Hàn mỉm cười, anh đứng yên tại chỗ và ra hiệu bảo tôi đi lên phía trước: “Vậy em đi trước mặt tôi đi.”
Vì thế lúc này đã đổi lại tôi là người dẫn đầu.
Có một người dắt chó qua đường đi về phía tôi. Con chó có dáng hình cao lớn và khỏe mạnh, nó cao gần đến thắt lưng tôi và có bộ lông rất đẹp.
Con chó tiến tới và ngửi ngón tay tôi. Người qua đường xin lỗi tôi và áy náy nói rằng nó rất thân thiện, không làm tổn thương ai và gọi nó là Alex.
Tôi nói không sao cả, sau khi hỏi ý kiến người chủ, tôi sờ sờ vào lưng con chó và khen nó ngoan ngoãn biết nghe lời.
Sau khi người qua đường và con chó đi xa, tôi mới phát hiện lão Hàn đã cách tôi rất xa. Anh đứng trên bãi cỏ và nhìn con chó khuất bóng rồi mới quay trở lại con đường mòn.
Anh nhìn xuống tôi, còn tôi thì ngẩng đầu nhìn anh.
Một lúc sau tôi mới nói: “Anh sợ chó à?”
Cổ họng anh khẽ giật giật, sau đó anh cố bày ra vẻ thoải mái và đáp lại: "Không phải.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy sao anh đứng xa thế?”
“Tôi sợ nó sẽ cắn tôi.”
"Anh đang đi bình thường mà, mắc mớ gì con chó lại cắn anh?"
“Làm sao tôi biết được, khó đoán lắm.” Anh nghiêm túc giải thích.
Tôi nghĩ anh cực kỳ trẻ con. Sự lịch thiệp, tự tin và dịu dàng suốt đêm nay của anh đã hoàn toàn biến mất vào lúc này. Không có bộ lọc này, anh chỉ đơn thuần là một chàng trai trẻ sợ chó, nhưng trái tim tôi bỗng nhiên cảm thấy thật mềm mại. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tôi cười nói: “Anh sợ chó là vì sợ chó cắn anh sao?”
"Tôi không sợ chó."
"..."
“Tôi sợ chó cắn vì nếu chó cắn thì phải đến bệnh viện tiêm thuốc, như vậy thì phiền phức lắm, nhưng tôi không sợ chó, chó rất dễ thương nên có gì mà tôi phải sợ chứ.” Lão Hàn tiếp tục cố gắng giải thích, cố gắng làm cho tôi hiểu rõ 'Sợ' và 'Sợ bị cắn' là hai khái niệm khác biệt, nhưng khi lời giải thích của anh qua tai tôi thì lại vô cùng nhạt nhẽo.
“Được rồi, được rồi, là anh không sợ.” Tôi cũng hào phóng tặng cho anh một nụ cười, đến khi nhìn anh, tôi lại thấy anh đang ngơ ngác nhìn mình.
“Anh nhìn tôi làm gì?” Tôi hỏi.
Anh lập tức quay mặt đi, chột dạ sờ sờ sống mũi: “Không có gì.”
Nhiều năm sau, vào một ngày nọ, anh bị bỏng ngón tay khi đang nấu ăn, tôi đang chơi game trên ghế sofa và quay lại thì thấy anh đang rửa vết thương qua nước lạnh.
Tôi hỏi: "Anh không sao chứ?"
Anh lập tức bật khóc. Người này chính là như vậy, không hỏi anh có sao không thì không sao, nhưng một khi đã hỏi thì anh lập tức bày ra bộ dạng ủy khuất, diễn xuất cũng vô cùng chân thật.
Thế là tôi kéo anh ngồi lên sofa, anh giơ ngón tay lên cho tôi xem và giả vờ khóc: "Vợ à, tay anh đau quá, chẳng lẽ anh phải cắt cụt chân à?"
Tôi nhìn một vòng nhưng không thấy vết bỏng nào cả, thậm chí còn không bị ửng đỏ!
Để hợp tác với màn trình diễn của anh, tôi đành phải thổi phồng mọi chuyện lên: "Được rồi, được rồi, hay là chúng ta đừng nấu cơm nữa nhé? Chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài nha."
Anh gật đầu rồi đột nhiên tiến tới hôn lên má tôi: “Vợ yêu, lúc em nói được rồi, được rồi, anh rất muốn hôn em.”
"Tại sao?"
"Anh cũng không biết, chỉ là anh cảm thấy dáng vẻ em khi nói câu đó rất dịu dàng, đó là sự dịu dàng chỉ có ở con gái."
"Vậy sau này ngày nào em cũng nói nhé." Sau đó tôi mở app giao hàng ra, vừa nhấn giữ vừa nói như máy photocopy: "Được rồi được rồi được rồi được rồi..."
Anh nhanh chóng bịt miệng tôi và nói: “Không được, cái này phải là tự nhiên bâng quơ nói ra thì mới có cảm giác, em mà cố tình thì mất hết ý nghĩa rồi.”
Dáng vẻ của anh khi nói câu này rất nghiêm túc, sau đó anh nói đêm đó đưa tôi về nhà, lúc tôi nói được rồi được rồi, vẻ mặt của tôi lúc đó cũng giống hệt như vừa rồi.
Tôi hỏi là biểu cảm như nào cơ?
Anh nói anh không giỏi văn nên không thể nói thành lời được, chính là kiểu cười cười rất dịu dàng, làm cho anh có cảm giác mình được yêu thương.
Tôi đặt món mình muốn ăn, thấy anh vẫn còn đang ngơ ngác, tôi lập tức nhét điện thoại vào tay anh và nói “Con người anh cũng thật kỳ lạ.”
Lão Hàn có chút ngượng ngùng: “Có lẽ thỉnh thoảng anh cũng muốn quay về làm em bé.”
Dù sao thì hổ cũng là mèo lớn, chỉ cần là mèo thì sao lại không muốn thỉnh thoảng được người ta gãi gãi bụng cơ chứ?
*
Sau nhiều năm chung sống, tôi đã tổng kết được một vài chân lý.
Thứ nhất là nguyên lý thùng gỗ hôn nhân: Ưu điểm của hai bên có thể quyết định hai người có yêu nhau hay không, nhược điểm và khuyết điểm của hai bên quyết định hai người có thể ở bên nhau lâu dài hay không.
Tôi nghĩ sở dĩ tôi bị ‘mắc kẹt’ với lão Hàn lâu như vậy có lẽ là vì tôi cũng thích điểm yếu của anh (mặc dù tôi luôn bị anh làm cho tức chết trước, và mỗi khi nhìn lại tôi đều thấy anh thật dễ thương).
Anh cũng chả phải là người hoàn hảo gì.
Anh quá chú trọng tiểu tiết, trong sinh hoạt thì cực kỳ kỹ tính, trước khi đồ ăn hết hạn sử dụng thì anh sẽ liều mạng ăn cho hết, sau đó là bị cơn đau dạ dày hành hạ; rồi đến đồ ăn đã hết hạn dù chỉ là một ngày thì anh ấy cũng sẽ không chút nể tình giành khỏi tay tôi rồi vứt đi.
Có một đêm tôi ăn cơm trộn tương ớt vào lúc rạng sáng. Anh lập tức cầm lên kiểm tra hạn sử dụng, thì ra đã hết hạn được hai ngày, vì thế anh không nói lời nào định ném nó đi, sức lực của tôi không lớn bằng anh, sau khi chai tương ớt trong tay bị anh cướp đi và còn bị anh giáo huấn một trận.
Tôi tức đến mức bật khóc: “Bây giờ em nhất quyết phải ăn tương ớt với cơm! Quá hạn sử dụng hai ngày cũng không sao! Loại gia vị này hết hạn nửa năm cũng không thành vấn đề gì cả!"
Tôi đi lục thùng rác, anh lập tức cúi xuống khiêng tôi lên: "Không được ăn chính là không được ăn.”
Tôi liền cắn vào vai anh: "Anh phiền quá đi! Anh có thể để em yên được không? Cho em ăn đi mà."
"Anh không quan tâm em, chẳng lẽ anh phải đi quan tâm dì Vương hàng xóm đã rửa chân hay chưa sao?" Hiển nhiên anh cũng đang tức giận.
Tôi đá chân khóc lóc nhưng anh vẫn không quan tâm, anh ném tôi xuống rồi trầm mặt đi ra ngoài. Tôi tưởng anh sẽ có chiến tranh lạnh với tôi, kết quả là anh đi ra siêu thị mua một chai tương ớt mới rồi đặt trước mặt tôi: “Ăn đi.” Vẻ mặt như đang tranh công đòi thưởng.
Lúc đó tôi tức giận đến mức cảm giác như răng mình sắp bị cắn nát ra thành từng mảnh. Nói chung là anh không thể hiểu được người như tôi muốn ăn cái gì là nhất định phải ăn ngay, chờ thêm một phút cũng không được!
Sự kỹ tính của anh còn thể hiện trong việc cực kỳ cẩn trọng.
Ví dụ như sợ chó. Khi chúng tôi đang đi dạo trên đường phố, cho dù đó chỉ là một chú chó corgi, anh cũng sẽ lập tức kéo tôi nép sang một bên, tôi thấy vậy thì suýt bật cười lớn tiếng, thế mà anh còn giọng điệu nghiêm túc nói với tôi: “Chó không biết nói, cho nên chúng ta không biết chúng đang nghĩ gì đâu, vậy nên nó có thể tức giận và cắn người bất cứ lúc nào.”
Tôi trợn mắt: “Mấy con chó Corgi cắn anh làm gì? Bọn chúng cùng lắm chỉ có thể cắn tới gót chân của anh mà thôi.”
Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Anh đang rất nghiêm túc đấy!" Sau khi nói xong anh lại bổ sung một câu: "Sao em lại coi thường gót chân của anh?"
Tôi càng không phục: "Vậy chúng ta cũng đâu thể đoán trước con người làm gì đâu, con người so với động vật càng đáng sợ hơn nhiều, người còn biết gạt người, cho nên cho dù biết nói cũng vẫn sẽ cắn người như thường.”
Anh gật đầu: "Đúng vậy, em nói không sai, cho nên anh rất không thích nước ngoài, nói thật, bên này luôn có người không bình thường, chúng ta không thể đoán trước hành vi của bọn họ.”
Không chỉ vậy, mỗi khi hai chúng tôi đang đi dạo trên đường và có một chiếc xe chở rác, xe chở dầu hoặc xe trộn bê tông,… cực lớn chạy ngang qua chúng tôi, anh sẽ luôn vô thức kéo tôi đi nép vào phía trong.
Anh nghiêm túc nói: “Anh sợ chúng sẽ đột ngột nổ tung.”
Đôi khi anh cũng than thở rằng trong mắt anh, thế giới này thực ra đầy rẫy những rủi ro, có thể chỉ là một chuyện nhỏ như một con chim bồ câu bay ngang qua và ị trên đầu, hoặc có thể lớn như một chiếc xe tải chở rác bất ngờ phát nổ.
Anh siêu sợ chết, và anh cũng siêu sợ tôi chết. Vì vậy, anh chưa bao giờ hôn tôi một cách bạo lực và kịch liệt, và anh cũng từ chối học các kỹ thuật để lại dấu hôn trên người tôi vì anh từng đọc thấy một bài báo nói rằng có một người đàn ông vì cố tình để lại dấu hôn trên người bạn gái của mình, kết quả là bị nôn ra máu mà chết, ngày hôm sau người bạn gái đó cũng qua đời.
Còn tôi thì không quan tâm, tôi không sợ chết chút nào, tôi cảm thấy số mệnh của con người đều đã được định trước, nhưng anh thì rất buồn, anh nói tôi không sợ chết nhưng anh lại rất sợ, anh sợ nhất là cảnh chúng ta một người ra đi, một người ở lại.
Anh còn nói, nếu tôi chết trước anh, anh lý trí như vậy, chắc chắn vẫn sẽ làm việc và sinh hoạt như bình thường, vì dù sao anh vẫn còn phải chăm sóc bố mẹ hai bên, nhưng đến tối về nhà sẽ lẳng lặng sụp đổ mất, đến Dota và bóng đá cũng không còn yêu thích gì nữa; nhưng nếu là anh chết trước, anh nghĩ Heo lớn của anh cái này không biết, cái kia cũng không biết, ra ngoài mua đồ ăn còn lạc đường, đi trên đường thì bị người ta bắt nạt, không có anh thì cô phải làm sao đây. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tôi mấp máy môi, nhưng vẫn nhịn xuống không nói ra chuyện tôi không biết đường chỉ là giả vờ, cũng không nói ra sự yếu đuối của tôi cũng chỉ là diễn kịch mà thôi.
Tôi đành phải nói rằng vạn vật trên đời này không có cách nào sai khiến cái chết, cho dù chúng ta có thể bình an sống đến bảy tám mươi tuổi, nhưng cuối cùng cũng sẽ có một người chết trước, một người chết sau.
Anh thở dài buồn bã: “Đúng vậy.”
Rồi tôi lại nghĩ, hay là đợi đến khi chúng tôi đã rất già, rất già rồi, chúng tôi sẽ cùng đi lên tàu lượn siêu tốc cao nhất thế giới, đợi đến khi lao xuống thì nắm tay nhau cùng lên cơn đau tim.
Đồng tử của anh đột nhiên trở nên run rẩy.
Suy nghĩ nửa ngày, lão Hàn mới lên tiếng nói: "Tuy rằng anh không muốn phản bác, nhưng người ta cũng có hạn chế độ tuổi khi ngồi tàu lượn cao tốc, người quá già công viên sẽ không cho em lên chơi đâu.”
“Với lại còn phải nói thêm” anh tiếp tục nghĩ: “Cho dù bọn họ có để chúng ta đi lên, nếu chúng ta bị đau tim và chết cùng nhau, chẳng phải những người đi cùng sẽ bị ám ảnh tâm lý sao, dù sao lúc đó chúng ta cũng đã già rồi, cũng không nên gây thêm rắc rối cho người khác nữa.”