Về chuyện bữa tiệc hôm đó đã làm gì, tôi cơ bản đều quên mất. Tôi chỉ còn nhớ rõ món cơm sườn hầm của tôi tuyệt nhiên không có ai hỏi thăm, chỉ có một mình lão Hàn ăn một mình hết năm bát.

Đến cuối cùng tôi cũng cảm thấy không đành lòng, tôi nói với anh rằng không cần phải miễn cưỡng chính mình, lần này tôi quên thêm muối nên chắc là không có hương vị gì cả. Vẻ mặt của tôi lúc đó rất giống icon bất lực che mặt cười trên điện thoại, tôi tự hỏi tại sao chàng trai này lại có thể thật thà quá vậy.

Sau đó anh đặt bát xuống, ngạc nhiên nhìn đáy bát và nói: "Nhưng tôi thì thấy nó rất ngon.”

Tôi cũng không phán đoán được có phải là anh đang nói dối hay không.

Sự thật chứng minh thì ra anh rất thích ăn.

Khẩu vị của lão Hàn rất nhạt (trách không được rất ít khi thấy anh nổi mụn!). Sau khi hai chúng tôi ở bên nhau, mỗi món ăn anh nấu tôi đều phải ăn kèm với thịt chưng cay Laoganma, nếu không thì chẳng khác nào là canh suông nước lã, giống như là đang ăn chay vậy.

Cho nên mới nói lần đó là chó táp phải ruồi.

Sau đó, mấy người bạn rủ nhau ra phòng khách chơi board game, còn lão Hàn thì ở một mình ở trong bếp rửa bát đũa. Người chủ nhà hôm nay chúng tôi đều thân thiết gọi anh ta là Bàn Tử, Bàn Tử và lão Hàn là bạn học cùng lớp trung học, quan hệ rất thân thiết. Bàn Tử cũng tập mãi thành thói quen với cách sống chậm rãi của lão Hàn, tôi nhìn lão Hàn đang đứng một mình cô đơn trong bếp, còn đang băn khoăn không biết có nên vào giúp anh một tay hay không thì Bàn Tử đã đẩy tôi ra phòng khách và bảo tôi không cần để ý đến anh!

Nhưng bởi vì tôi có suy nghĩ không an phận với lão Hàn, cuối cùng tôi vẫn tìm một lý do để đi phòng bếp giúp anh, cố tình bày ra cho anh thấy tôi là một người biết quan tâm và thấu hiểu lòng người đến nhường nào.

Thực ra tôi không có đức hạnh gì cả, tôi chỉ là đang giả vờ mà thôi. Trong nhà tôi có tổng cộng năm chiếc ly, khi nào cả năm chiếc ly đều bị bẩn thì tôi mới đem chúng đi rửa một lần, nói chính xác thì tôi cũng khá lười và có vẻ chán đời.

Lúc tôi đi vào bếp ‘giúp đỡ’, còn không phải là vì tình yêu làm cho đầu óc tôi trở nên mù quáng sao?

Trong bếp, lão Hàn xắn tay áo lên đến tận khuỷu tay, dáng vẻ anh đứng rửa bát rất nghiêm túc, bởi vì vóc dáng anh cao ráo nên anh phải hơi khom lưng.

Tôi nhìn thấy cánh tay của anh cũng rất rắn chắc và khỏe khoắn, còn có những đường gân nổi lên toát lên cảm giác hừng hực mãnh liệt và tràn đầy sức sống của thanh niên trẻ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hơn nữa bàn tay của anh cũng rất đẹp, các đốt ngón tay có hơi ửng đỏ vì tiếp xúc với nước lạnh, ngón tay thật sự rất thon và dài.

(Tôi bị thanh khống, thủ khống, chân khống, trùng hợp là cái nào anh cũng dính phần. Lúc đó tôi còn nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ tóm được anh, sau đó là ăn sạch anh. Hahaha, tôi thật là biến thái.)

Tôi giả vờ tỏ ra ngoan ngoãn và hỏi anh tôi có thể giúp gì không?

Anh nhanh chóng quay đầu lại nhìn tôi, rồi lại tiếp tục cúi đầu rửa bát, sau đó mỉm cười đầy ẩn ý: “Không có việc gì nữa đâu, em cứ đi ra đó chơi đi, bên tôi cũng sắp xong rồi.” Chỉ còn lại một, hai, ba, bốn... bảy cái đĩa.

Anh nói rất lịch sự nhưng thực ra là anh đang đuổi khách đi, nhưng tôi lại từ chối rời đi, tôi thấy anh hơi duỗi thẳng lưng và cơ thể cũng trở nên cứng đờ.

Một lúc sau, anh tìm đề tài nói chuyện với tôi: “Tôi thấy vừa rồi em ăn không nhiều lắm, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?” Nói xong, anh đi tới mở tủ lạnh, nhìn một vòng tủ lạnh của Bàn Tử, sau đó chỉ vào sữa chua bên trong và hỏi cô: “Em có muốn uống không?”

Lúc nói câu này trông anh như đang muốn dùng kẹo để đuổi khéo trẻ con vậy.

Tôi xua tay nói không cần không cần, tôi đang giảm béo, thật ra ngày thường tôi cũng không ăn cơm tối.

Anh lại lộ ra vẻ mặt không thể tin được: "Em như vậy mà còn giảm béo à?"

Tôi bình tĩnh nhìn anh: “Em đang uống thuốc, thuốc đó dễ tăng cân lắm.”

Lão Hàn chỉ "A" một tiếng rồi không nói gì nữa, đoán chừng anh nghĩ đây là chuyện riêng tư của tôi nên anh cũng không muốn xen vào. Anh quay lại bồn rửa và lặng lẽ rửa hết số bát đĩa còn lại, sau đó anh quay lại nhìn tôi: “Vậy bệnh của em có nghiêm trọng không? Người nhà yên tâm để em ra nước ngoài một mình à?”

Tôi nhún vai ý bảo không có gì, đó không hẳn là một căn bệnh quá mức nghiêm trọng, chỉ là chứng rối loạn lo âu mà thôi. Nếu không uống thuốc thì sẽ cảm thấy bối rối, buồn nôn và chóng mặt, còn nếu uống thuốc thì sẽ bị tăng cân, tôi cũng hết cách. Hơn nữa, bố mẹ tôi cũng không biết tôi mắc chứng lo âu.

Tôi vừa nói xong, ánh mắt của lão Hàn liền rơi vào mặt tôi, tôi có cảm giác đó là ánh mắt của một vị trưởng bối đang nhìn một người tiểu bối, tóm lại là khá phức tạp, có chút thương cảm và còn ẩn chứa sự đồng cảm sâu sắc.

Anh mở miệng: “Đúng là nhìn không ra.”

Nói xong, anh lại thở dài: “Xem ra em sống cũng không dễ dàng gì. Trước đây khi mẹ tôi ở trong giai đoạn mãn kinh cũng thường xuyên mắc chứng lo âu không thể ngủ được, vừa nhắm mắt lại, nhịp tim của bà ấy sẽ đột ngột tăng nhanh, đôi khi còn lên cơn co giật, trong đầu thì cứ miên man suy nghĩ những chuyện linh tinh."

Tôi gật đầu: “Tình trạng của tôi cũng đại khái như thế.”

Những người mắc chứng rối loạn lo âu không giống như trầm cảm, nhưng điểm chung là bọn họ không thể kiểm soát được những suy nghĩ hoang đường của mình và khó đi vào giấc ngủ.

Vừa nói, lão Hàn vừa đặt chiếc đĩa cuối cùng lên giá phơi chén đĩa, sau đó anh dùng giấy ăn lau khô tay, xong xuôi anh mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa chua nhỏ đặt vào tay tôi: “Đi thôi, chúng ta ra phòng khách đi, cảm ơn em đã vào đây nói chuyện phiếm với tôi, thật ra tôi cũng quen rồi, sau khi ăn xong sữa chua có tác dụng hỗ trợ cho tiêu hóa.”

Thấy tôi có ý muốn từ chối lần nữa, anh nhanh chóng nói thêm: “Đừng sợ béo, em gầy lắm, tôi thấy em đã rất gầy rồi.”

Sau đó mọi người ngồi trong phòng khách chơi 80 điểm, là một cách chơi Poker phổ biến của phương Nam, đối với tôi thì có hơi khó hiểu. Lão Hàn rất kiên nhẫn giải thích lại hai lần quy tắc cho tôi, sau đó thấy tôi vẫn chưa hiểu, anh liền xào bài xoành xoạch: “Không sao, em chơi với tôi một ván, chơi qua một lần là hiểu thôi.”

Động tác xào bài của anh rất gọn gàng và đẹp mắt, xoạch xoạch xoạch. Tôi nhìn chăm chăm vào tay anh, trong lòng thầm cảm thán đây là chàng trai thần tiên gì vậy.

Tôi phải công nhận rằng bộ não của anh thực sự rất tốt. Quy tắc của trò chơi này chủ yếu dựa vào việc ghi nhớ các lá bài. Đánh đến cuối trận, anh chỉ vào bài của từng người và phân tích cho tôi, người này có cây gì, người kia có cây gì… Sau đó anh cười nói với tôi: “Chắc em biết mình phải ra gì rồi chứ?’

Những người khác trong vòng “tức” đến mức muốn lật bàn: “Mẹ kiếp, đừng làm thế chứ!”

Bàn Tử chỉ chỉ lão Hàn và châm chọc mọi người: “Tên này năm đó thi tốt nghiệp trung học đạt điểm tối đa, mấy người nghĩ sao?”

Lão Hàn sảng khoái cười nói: “Đâu có quy định đánh bài là không được nói chuyện hay ghi nhớ quân bài đâu.” Sau đó anh lại quay lại nhìn tôi: "Em nhìn xem bọn họ đang sốt ruột đến mức nào kìa, xem ra hai chúng ta phối hợp rất tốt, em đúng là rất lợi hại"

Cái kiểu tính sẵn tất cả, lại còn dịu dàng thế này, thật sự quá sức mê người. Tôi biết anh đang động viên tôi, thật ra tôi có gì đâu mà giỏi, là anh chia công cho tôi thôi.

Lão Hàn thật sự có trí nhớ rất tốt. Không chỉ vậy, kỹ năng tính nhẩm của anh cũng thuộc hàng thượng thừa.

Khi chúng tôi đi siêu thị, tôi nhờ anh tính giá trong đầu để nhắm chừng số tiền sẽ thanh toán. Lần nào anh cũng có thể đưa ra câu trả lời giống hệt như trên máy tính. Việc này không đơn giản như vậy, vì khi mua đồ ở đây sẽ phải trả thêm 13% thuế. Về phần tôi, tôi thực sự muốn nhìn thấy anh ‘lật xe’ một lần, nhưng lần nào anh cũng có thể bình tĩnh đưa ra một con số. Tôi vừa ngưỡng mộ vừa tức giận, dùng giọng điệu ‘oán giận’ nói với anh: “Này, tại sao anh lại đúng?” Nói xong anh liền tiến tới nhéo mặt tôi: “Sao vậy? Chẳng lẽ em mong chồng mình phạm sai lầm à?”

Tôi thường kể cho anh nghe về giấc mơ của mình, có đôi khi tôi kể xong liền quên mất nhưng anh thì vẫn còn nhớ rất rõ. Bởi vì cái gì tôi cũng kể cho anh nghe, vậy nên đầu óc anh chứa rất nhiều thứ nhảm nhí về cuộc sống của tôi, vì vậy đôi khi tôi cảm thấy rất áy náy, cảm thấy mình đã đổ không ít rác rưởi vào trong đầu anh.

Hôm đó đánh bài thật sự quá nhàm chán, có thể nói tôi nằm cũng có thể thắng. Thế là chưa đến mười một giờ tôi đã bắt đầu ngáp, lão Hàn lúc xào bài bỗng nhìn tôi một cái, sau đó anh lập tức buông bài xuống và nói một câu: “Cũng không còn sớm nữa, nếu không hôm nay mọi người tan  đây cuộc ở đây đi.”

Những người còn lại đều có chút lưu luyến không muốn rời đi, vốn bọn họ còn muốn thức suốt đêm chơi bài.

Cuối cùng lão Hàn đưa mọi người lên taxi rồi quay lại nhìn tôi.

Anh đứng trước cửa nhà Bàn Tử, phía sau là màn đêm dày đặc. Vốn dĩ tôi đang buồn ngủ, nhưng làn gió đêm mát lạnh thổi tới vù vù làm tôi cũng tỉnh giấc theo. Lúc này tôi còn có thể nghe rõ tiếng tim mình đang đập.

Anh hỏi tôi sống ở đâu. Tôi nói tôi đi bộ tới đây và chỗ tôi ở cũng không xa lắm, chỉ cách một trạm xe thôi.

Lão Hàn gật đầu và nói: “Đi thôi.”

“Tôi đã nói thế à?”

Đôi chân dài của anh nhanh chóng bước tới: “Tôi sẽ đưa em về.”

Thành thật mà nói, đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó anh lại làm như vậy. Có lần tôi cũng từng hỏi anh, và tôi nói lúc đó tôi nghĩ rằng anh quan tâm đến tôi.

Còn anh thì nói rằng bản thân anh cũng không rõ, có lẽ vì tôi đã chia sẻ sự riêng tư của mình với anh nên anh cảm thấy có nghĩa vụ phải đích thân hộ tống ‘bệnh nhân mắc chứng rối loạn lo âu’ về nhà.

“Khi đó anh sợ em chết đuối dưới sông à?” Tôi hỏi.

Lão Hàn cũng thành thật gật đầu: “Đúng là có một chút, em biết không, tính tình của mẹ anh vào thời kỳ mãn kinh thay đổi rất thất thường, một giây trước còn vui vẻ ngâm nga nấu cơm cho cả nhà anh ăn, một giây sau lại ôm dao phay ngồi dưới đất khóc lóc than mình số khổ, dọa cho bố anh và anh sợ hãi một phen.”

Tôi cảm thấy rất không phục: “Bộ dạng của em đâu đến mức như vậy chứ?”

Anh nói: “Em thì không, nhưng anh vẫn cảm thấy có hơi lo sợ. Em có nhớ hồi mới quen nhau chúng ta thường nghe đài vào ban đêm không, đang nghe giữa chừng thì đột nhiên em bật khóc, lúc đó anh thực sự rất hoảng sợ.”

Chuyện này tôi còn nhớ. Khi ấy trong lòng tôi có một danh sách nhạc tự tử, mấy bài hát trong này tôi không dám nghe một bài nào, ví dụ như bài Hẹn ước mùa đông của Tề Tần, Cây Ô Liu của Tề Dự, còn cả mấy bài của Lỗ Băng Hoa…… Chỉ cần nghe mấy bài có cảm giác hoài cổ một chút thì tôi lại chợt có cảm giác không muốn sống nữa. 

Tại sao? Vì mỗi khi nghe những bài hát này tôi sẽ nghĩ đến ông bà của mình.

Mười hai năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi đã trải qua với họ, và tình yêu thương cách một thế hệ luôn dễ khiến con người ta cảm thấy xúc động, và rồi bọn họ lần lượt qua đời khi tôi đang học đại học. Điều này làm cho tôi cảm thấy vô cùng cô đơn. Những người yêu quý tôi trên đời này đã vơi đi một nửa, tôi thật đáng thương.

Tôi đã nói với lão Hàn về danh sách nhạc tự tử, và anh đã cẩn thận ghi nó lại.

Có lúc hai chúng tôi đang dùng bữa trong khách sạn, khách sạn vô tình mở một bài nhạc nằm trong danh sách nhạc tử tử của tôi, tôi chỉ cần nhướng mày, anh lập tức hiểu ý kéo tôi đi ra ngoài. Anh sắp xếp tôi đứng chờ ở ngoài cửa khách sạn và nói với tôi: “Em ở chỗ này chờ anh, để anh vào bảo bọn họ đóng gói lại rồi chúng ta mang về nhà ăn.”

Thỉnh thoảng có lúc khi anh chuẩn bị tắm rửa, quần áo trên người đều đã cởi sạch, nhưng khi nghe thấy trên tivi truyền đến ca khúc trong danh sách nhạc tự sát của tôi, anh mặc kệ thân thể trần truồng lập tức chạy như bay tới giúp tôi đổi kênh, một tay che chắn phía dưới, một tay nhanh chóng chộp lấy điều khiển từ xa để chuyển kênh sang kênh thời sự: “Bảo vệ bé heo của anh!”

Mãi cho đến khi chúng tôi ở bên nhau cũng được một khoảng thời gian dài, có lần tôi vô tình ngâm nga bài Hẹn ước mùa đông, anh lập tức tỏ vẻ hoảng hốt nhìn tôi.

Tôi nhếch miệng cười to: “Hả? Em vừa ngâm nga bài hát của Tề Tần phải không? Em phát hiện ra em ổn rồi! Có vẻ như em không còn sợ những bài hát này nữa!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play