Nghĩ Đến Ngày Mai Sẽ Chết

Chương 3: Về lão Hàn (2)


1 tháng

trướctiếp

Tôi biết cách theo đuổi con trai. Ví dụ như lấy lùi làm tiến, ví dụ như làm thế nào để anh ấy chủ động theo đuổi bạn, ví dụ như làm thế nào để anh ấy cảm thấy bạn khác với những người khác... Đây đều là những gì tôi tổng kết ra được từ mối quan hệ trước của mình.

Đáng tiếc là cho dù có nhiều chiêu trò bao nhiêu thì tôi đều không nỡ dùng trên người lão Hàn, bởi vì anh rất chân thành và ngây thơ, làm cho tôi nhất thời động lòng trắc ẩn.

Nói thật thì tôi thích lão Hàn trước khi anh thích tôi.

Lúc đầu tình yêu của tôi rất hời hợt, tôi chỉ đơn giản là thích vẻ ngoài của anh, tôi ghen tị với dáng người của anh và tôi thích cảm giác an toàn mà anh mang lại cho tôi. Tôi chỉ muốn một ngày nào đó mình được nằm cùng giường với anh và có một giấc ngủ bình yên, cho dù chỉ là một ngày cũng được, lúc đó tôi không dám nghĩ đến tương lai xa xôi.

Nhưng cuộc sống kiểu này giống như từ từ luộc một con ếch trong nước ấm, tôi ngày càng đắm chìm vào cảm giác an toàn mà anh mạng lại và cuối cùng cũng tước bỏ vũ khí đầu hàng.

Nhớ lại lần đầu tiên hai người bọn tôi gặp nhau, hôm đó chúng tôi cùng bay một chuyến bay. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ở sân bay, tôi đã có cảm giác chàng trai này trùng khớp với mẫu người tôi thích, sạch sẽ, nhẹ nhàng và có chút trưởng thành.

Khi đó, anh đang ngồi một mình bên chiếc bàn tròn nhỏ trong quán cà phê ở sân bay, máy tính đang mở, anh đeo tai nghe và chăm chú nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng anh còn quay qua liếc nhìn điện thoại và bấm bấm gì đó, theo tôi đoán là anh đang gửi tin nhắn.

Nhìn dáng vẻ anh gửi wechat, tôi đoán là anh đang gửi tin nhắn cho bạn gái.

Tôi ngồi xuống ở một chiếc bàn gần đó và liếc nhìn anh vài lần. Lúc ấy anh mặc cái áo sơ mi màu xám lam thoải mái, phía dưới là một cái quần dài màu đen.

Khi anh đứng dậy vứt rác, tôi lén nhìn dáng người anh: đôi chân anh nhìn có vẻ thon dài nhưng nhưng phần thân trên lại không hề ‘mỏng manh’ chút nào.

Cảm ơn ông trời đã phù hộ chiếc quần anh đang mặc không phải là quần legging bó sát (tôi không có ý châm chọc những ai mặc quần legging).

Cảm ơn ông trời đã phù hộ vì đôi giày anh đang mang không phải là kiểu giày Đậu Đậu*(và tôi cũng không có ý châm chọc những ai mang giày Đậu Đậu).

*Raw gốc là 豆豆鞋: Tên gọi của giày Đậu Đậu xuất phát từ những hạt cao su nhỏ ở đế và gót giày trông giống như những hạt đậu nhỏ, loại giày này chủ yếu hướng tới nhóm người tiêu dùng là công nhân văn phòng và người dân có mức tiêu dùng trung bình và cao.

Nhìn thấy anh mặc chiếc quần ống suông màu đen bình thường nhất và đôi giày vải bình thường nhất, tóc cũng không vuốt ngược ra sau, tôi dần cảm thấy nhẹ nhõm và tin tưởng vào gu thẩm mỹ của chàng trai này, chỉ tiếc là chàng trai này đã có bạn gái.

Những gì tôi làm tiếp theo, tôi thề là tôi không cố ý... thôi được rồi, tôi cũng có cố ý một phần. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Tôi giả vờ đi tới quầy xin ống hút và liếc nhìn xem anh đang xem gì, là buổi phát sóng trực tiếp một trận đấu trong giải Premier League, chờ khi tôi trở lại bàn của mình, vừa lúc trong điện thoại của anh có tin nhắn nhảy ra, tôi lại liếc mắt qua nhìn xem: [Đầu óc của huấn luyện viên trưởng có vấn đề rồi sao, sao lại cho xxxx vào sân, cạn lời.]

Lúc này tôi cảm thấy không thể hạnh phúc hơn được nữa, mặc dù đây không phải là một bộ phim thần tượng, nhưng theo các tình huống thường thấy thì chẳng phải đây là một kịch bản ngược luyến tình thâm sao? Kịch bản do tôi tự dàn dựng là: Tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh ấy đã có bạn gái nên tôi đành phải chôn đoạn tình cảm này vào lòng, và cuối cùng là tự rạch cổ tay mình… Nào ngờ anh tập trung vào điện thoại như vậy là đang gửi tin nhắn oán giận vị huấn luyện viên.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có lẽ còn không thể ngăn được khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trong lòng tôi âm thầm tính toán, nếu như tôi và anh ở cùng thành phố thì tôi đây nhất định sẽ theo đuổi anh.

Ai biết rằng cuối cùng họ không chỉ ở cùng một thành phố mà còn học cùng một trường, học cùng một tầng lầu và cùng một tòa nhà... và cuối cùng còn ngủ chung một chiếc giường.

*

Thành phố X cũng không rộng lớn lắm, các du học sinh cùng khóa không mất nhiều thời gian đã có thể làm quen với nhau, hơn nữa còn thường xuyên qua nhà nhau ăn cơm.

Sau khi khai giảng không lâu, tôi bị kéo đến nhà một người bạn cùng lớp để dự tiệc theo hình thức potluck (mỗi người mang đến một món).

Tôi lấy nồi cơm điện ra nấu cơm sườn hầm và đổ đầy một nồi lớn, vì không có hộp cách nhiệt nên tôi mang cả nồi cơm điện qua nhà người ta.

Nào ngờ vừa tới đã đụng phải lão Hàn còn đang mang tạp dề là người mở cửa cho tôi.

Lúc đó anh còn chưa quen biết tôi, anh chỉ mới biết tên tôi, hai chúng tôi cũng không liên lạc gì nhiều. Lão Hàn mỉm cười nhìn tôi và ngượng ngùng mời tôi vào nhà: “Mau vào đi.”

Rõ ràng anh đã sửng sốt một lúc khi nhìn thấy chiếc nồi cơm điện trên tay tôi, sau đó anh đưa tay cầm lấy nó một cách tự nhiên và hỏi tôi: "Có nặng lắm không?"

Trên tay anh vẫn còn đang dính nước, chắc là vừa rồi anh đang rửa bát. Khi anh cầm nồi cơm lên, có vài giọt nước vô tình dính vào tay tôi, sau đó anh cúi đầu nói với tôi: “Tôi xin lỗi. "

Tôi khó hiểu ngước mắt lên nhìn anh, anh có vẻ hơi mất tự nhiên quay mặt sang một bên, tôi đi theo anh qua cửa, vừa bước đi vừa hỏi anh: “Anh chỉ nói được ba từ này thôi sao?”

Anh dùng ánh mắt kì quái nhìn tôi: “Không phải.” Tôi cười khúc khích, hình như anh cũng vui vẻ.

Lúc đó tôi không biết rõ về anh, tôi chỉ nghĩ anh là một người quá khách khí và dè dặt, không dám nhìn vào mắt tôi. Sau này, khi hiểu rõ hơn về anh, tôi mới biết lý do anh chưa bao giờ có bạn gái là vì anh không dám nói chuyện với con gái hay nhìn mặt con gái, mỗi khi tiếp xúc với người khác giới, hô hấp của anh sẽ trở nên rối loạn, tinh thần cũng trở nên khẩn trương.

Lúc đầu tôi cũng không tin cho lắm, nhưng sau đó tôi dần tin và cũng cười nhạo anh một khoảng thời gian.

Khi chúng tôi mới quen nhau, anh nằm thẳng tắp trên giường và không dám cử động dù chỉ một chút. Tôi đối mặt với anh, vòng tay qua eo anh và ôm anh, còn quấn một chân quanh chân anh, hành động rất táo bạo, tôi cảm thấy ngực anh hơi phập phồng, một lúc sau anh tôi nghe thấy anh dè dặt lên tiếng: “Em thường ngủ như thế này à?”

Tôi yếu ớt nói: “Ừ, không ôm thứ gì đó thì em không ngủ được, em sợ anh chạy mất.” Tôi còn cố ý siết chặt tay hơn.

Anh chỉ nói “Ồ” và cũng không dám phản đối, tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, như thể tôi là một tên sắc lang biến thái nào đó.

Một lúc lâu sau, tôi gần như chìm vào giấc ngủ, cánh tay anh đặt dưới chăn khẽ khàng cử động phát ra âm thanh sột soạt, sau đó anh vỗ nhẹ vào tay tôi, giọng nói nhỏ đến mức như thể nói không ra hơi: “Anh không chạy được, em thả lỏng một chút, anh không thở được.” Việc tiếp xúc giống như điều trị chứng dị ứng, càng ngày càng tăng liều và dần dà anh cũng sẽ từ từ thích ứng được.

Sở dĩ tôi là ngoại lệ của anh có lẽ là vì da mặt tôi đủ dày. Tôi thích từ từ xâm chiếm lãnh thổ tâm linh của anh, giống như một vị hoàng tử bé thuần hóa con cáo, mỗi khi chiếm được một vùng đất mới sẽ cắm một ngọn cờ lên để chứng minh chứng tích và đắc ý hò reo bên cạnh cây cờ, sở dĩ anh cho phép tôi cư xử như vậy chẳng phải là vì anh cũng thích tôi đấy sao.

Còn có một điều rất buồn cười nữa chính là anh thực sự không dám nhìn thẳng vào mặt con gái. Trong buổi họp lớp, nếu có con gái đến dự, anh luôn vô thức nhìn vào mặt tôi khi nói chuyện với họ, nhìn qua cũng thật kì lạ, hoặc là anh cúi đầu xuống hoặc là nhìn tôi, sau đó thì mới chịu mở miệng.

Anh nói trước khi ở bên tôi, anh chỉ biết cúi đầu hoặc nhìn lên trần nhà, sau khi ở bên tôi, mắt anh có nhiều nơi để nhìn hơn.

Điều này hẳn sẽ rất lãng mạn nếu được đặt trong một bộ phim lãng mạn, thậm chí nó còn khiến tôi cảm thấy có chút kiêu ngạo.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi cảm thấy chuyện này cứ để lâu thì không ổn chút nào, tôi cảm thấy đây là một tai họa ngầm, sau này anh nhất định sẽ gặp phiền toái trong công việc vì vấn đề này. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tôi rất nghiêm túc phê bình anh, giống như đang giáo dục trẻ con vậy, tôi nói anh hành động như vậy rất bất lịch sự, sau đó còn balabôlô nói một đống, mục đích là khuyến khích anh vượt ra khỏi chướng ngại tâm lý này.

Tôi cũng tò mò hỏi anh ở công ty anh cũng giao tiếp với đồng nghiệp nữ với bộ dạng như thế sao?

Và anh nói rằng trong nhóm bọn họ toàn là đàn ông.

Tôi nói chắc hẳn cũng phải có phụ nữ.

Anh nói cũng có nhưng rất ít, nếu có thì bọn họ cũng không trao đổi công việc với anh, nếu không nói chuyện được thì có thể gửi email.

Tôi vòng vo một hồi, sau đó lại hỏi vậy tại sao hồi đó anh lại chủ động bê nồi cơm điện giúp tôi?

Anh suy nghĩ một chút, sau đó thì nói đó là bởi vì anh ngửi thấy mùi vị thơm quá, với lại anh thích nhất là ăn cơm sườn hầm.

Tức chết đi được, thì ra tôi chỉ là chó táp phải ruồi thôi à?

Tôi bắt đầu phân cao thấp với anh: “Ồ, vậy lỡ như có những người phụ nữ khác làm cơm sườn hầm cho anh thì anh cũng chủ động tự vượt qua chướng ngại tâm lý như thế sao?”

Anh nghe vậy thì tỏ ra vô cùng kinh hoảng: "Sao có thể chứ? Dù gì anh cũng đã có vợ rồi, hơn nữa bây giờ anh cần hạn chế ăn carbohydrate để giảm cân."

Thật sự là tức giận đến mức nghiến răng. Tôi không nhịn được cắn vào cánh tay anh và nói: "Sao anh có thể làm người ta tức giận như thế chứ, nói một câu cãi một câu.”

Anh chạm vào tóc tôi và cười nói: “Có chuyện thì giải quyết bằng lời nói, sao em còn dùng cả miệng thế?”

Tuy nhiên, khi anh nhớ lại cảnh tượng bữa tiệc potluck năm đó, anh phải lúng túng thừa nhận rằng sự táo bạo của bản thân anh lúc đó nằm ngoài dự liệu của anh, chẳng hạn như khi anh chủ động giúp tôi bưng nồi cơm điện, không phải chỉ đơn giản là vì lý do anh thích ăn nó.

Nếu soi xét tận vào sâu nguyên nhân gốc rễ thì có lẽ lúc đó anh đã phải lòng tôi, bởi vì có vài lần khi anh gặp tôi ở trường, bộ dạng tôi lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ, cứ như là đang mộng du vậy, trông rất vô hại, và đem đến cho anh một cảm giác an toàn rất lớn.

TÔI: ?

Nhưng anh đã nhanh chóng đổi chủ đề và nói: “Mãi sau mới biết thì ra lại là một cô gái phóng khoáng đến thế, còn dám động tay động chân với anh, xử nam ngây thơ thanh khiết như anh cứ thế liền bị mắc câu.”

Sau này, mỗi khi tôi cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, khi nghĩ lại, người này mà thanh thuần ngây thơ gì chứ, rõ ràng là một tên cáo già mà.

Gặp cô gái mình thích là mạnh dạn ra tay! Giống như hồi đó, đứng trước mặt tôi thì mỉm cười dịu dàng rồi giả vờ bày ra vẻ lịch sự, thế mà tôi còn cảm thấy động lòng thương anh, đúng là đáng giận mà.

Tôi khinh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp