Nghĩ Đến Ngày Mai Sẽ Chết

Chương 2: Về lão Hàn (1)


4 tháng

trướctiếp

lão Hàn thật ra cũng không già chút nào, anh chỉ lớn hơn tôi nửa năm, nhưng tất cả bạn bè xung quanh có quen biết với anh đều vô thức gọi anh là lão Hàn, và thành thật mà nói, tôi cũng không biết ai là người đầu tiên gọi anh là lão Hàn, nhưng từ lần đầu tôi và anh gặp nhau, tôi đã quen miệng gọi anh là lão Hàn theo mọi người nên đến giờ rất khó để sửa.

Tôi cũng đã nghĩ đến việc đổi cách gọi lão Hàn thành một cái xưng hô nào đó sến súa hơn, chẳng hạn như cục cưng hay chồng yêu, nhưng mỗi lần nhìn mặt anh, tôi lại cảm thấy cái tên lão Hàn quả thực quá phù hợp với anh.

Nghĩ đến nguyên nhân, đại khái bởi vì anh lớn lên chính trực. Một người bạn Dương Châu của tôi đã từng dạy cho tôi một từ là “ân chính”, sau khi tôi học được thì phát hiện từ này đặt ở trên người lão Hàn cực kì phù hợp, nó có nghĩa là lỗi lạc và có nghĩa khí).

Loại tính tình này khiến anh trông giống như một người anh lớn. Quả thực là như vậy, anh từng nói với tôi rằng anh từng là lớp phó học tập kiêm lớp phó lao động ở trường từ khi còn nhỏ, đặc biệt thích lo lắng về hậu cần. Ngày nào anh cũng đến trường sớm để kiểm tra vệ sinh và sau khi tan học thì ở lại lau bảng và dọn dẹp bàn ghế.

Khi lớn lên, anh luôn là người ít nói nhất khi mọi người tụ tập cùng nhau. Khi người khác trêu chọc anh, anh cũng chỉ híp mắt mỉm cười, sau đó anh quay lại gọi đồ ăn thức uống, thanh toán hóa đơn và bắt taxi cho mọi người về nhà, sau khi thấy mọi người về nhà an toàn thì anh mới có thể yên tâm.

Trong vòng bạn bè khi có chuyện gì đó xảy ra, phản ứng tiềm thức đầu tiên của mọi người là tìm anh để nói chuyện hoặc nhờ anh phân xử.

Bởi vì “tính tình đặc thù” này của anh nên sau khi ở bên anh, tôi đã được trải nghiệm cảm giác bị kéo xuống quán phở Việt Nam ở tầng dưới vào lúc hai giờ sáng và nghe một người đàn ông nước mắt nước mũi tèm lem kể về sự việc bạn gái anh ta một chân đạp hai thuyền; tôi cũng từng trải qua việc lái chiếc xe thuê tồi tàn không có máy lạnh suốt 400 km giữa mùa hè nóng nực nhất để nhìn lão Hàn giúp đàn anh của anh chuyện nhà.

Khi mọi người muốn mở tiệc, bọn họ đều liên lạc với lão Hàn và nói: "lão Hàn, tới đây ăn cơm đi. Gọi xx, xxx, xxx cùng tới luôn." Khi mấy người bạn cùng đi chơi, tất cả mọi chuyện đều giao cho lão Hàn xử lý, từ việc thuê xe, đặt khách sạn, mua vé máy bay, sau khi đi chơi xong thì tính tổng hết số tiền rồi chia nhau trả lại cho lão Hàn. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Đương nhiên sự nhiệt tình này của anh cũng không phải là vô ích. Vào đầu năm chúng tôi dự định đi New York, trước khi mua vé, bạn nối khố của lão Hàn nói sẽ cho chúng tôi mượn một căn hộ chung cư để ở, bởi vì trong khoảng thời gian đó bọn họ về Trung Quốc thăm bố mẹ nên không có ở nhà. Trong tiềm thức tôi cảm thấy hơi khó chịu vì tôi không muốn nợ ai bất cứ điều gì, nhưng lão Hàn lại nói dù sao cũng là bạn bè thân quen bấy lâu nay, người ta đã nhiệt tình mời như thế mà mình còn từ chối thì không phải phép cho lắm, nếu thấy ngại thì trước khi rời đi chúng ta mua cho bọn họ một quà coi như quà đáp lễ.

Trong khi tôi còn đang lẩm bẩm thì người bạn kia của lão Hàn đã gửi thẻ chìa khóa nhà cho chúng tôi bằng chuyển phát nhanh. Khi lão Hàn nhận được hàng chuyển phát nhanh, anh mỉm cười và lập tức gửi tin nhắn WeChat cho bạn mình, hỏi tại sao trông anh ta còn sốt ruột hơn cả chúng tôi? Người bạn này sau đó liền gửi sang một định vị, từ vị trí hiển thị cho thấy anh ta đã về nước, vậy nên bây giờ chúng tôi muốn cự tuyệt cũng không được.

Đây là điều mà trước đây tôi không thể tưởng tượng được. Trước khi đến với anh, tôi thuộc kiểu người ích kỷ và thờ ơ. Điều này có ưu và nhược điểm, nhưng ưu và nhược điểm đều giống nhau, đó là: cô đơn một mình.

Tôi còn tưởng rằng mình sẽ nhịn không được loại nhiệt tình này của lão Hàn, nhưng thời gian dài trôi qua ngược lại lại cảm thấy không tệ, nhất là khi mọi người tặng cho tôi một biệt danh: chị dâu. Lòng hư vinh trong tôi lập tức bùng nổ.

lão Hàn đã giúp tôi bắc cầu nối với thế giới, sau đó anh dẫn tôi từng bước qua cầu, nhưng anh không nói cho tôi biết bên kia cầu là tốt hay xấu mà anh bảo tôi tự mình đi qua xem.

Triết lý của anh là bạn bè, người thân và người yêu, cốt lõi của mọi mối quan hệ là mắc nợ lẫn nhau, bạn giúp tôi, tôi giúp bạn, bạn yêu tôi, tôi sẽ càng yêu bạn nhiều hơn... Cuối cùng là một vòng luẩn quẩn và không ai có thể hình dung rõ ràng được, và cuối cùng mọi người cứ thế ầm ĩ quấn lấy nhau đến hết cuộc đời này.

lão Hàn thoạt nhìn là người cộc cằn, lúc ít nói thậm chí trông còn có vẻ hung dữ, nhưng thực ra anh là một người rất cẩn thận và chu đáo, giống như một loài động vật ăn cỏ to lớn và hiền lành. ( truyện trên app tyt )

Sau khi dần hiểu rõ về con người anh, tôi cũng có thể nhận ra được nhiều điều khác.

Chẳng hạn như việc anh “đối xử tốt với người khác” cũng có điểm giới hạn của mình. Trong quy tắc của mình, chỉ cần người ta không đụng chạm gì với anh thì anh có thể lẳng lặng híp mắt nhìn, nhưng một khi chạm vào điểm mấu chốt của anh, anh có thể lạnh lùng bứt ra bất cứ lúc nào.

Để so sánh, thứ mà trước đây tôi gọi là ‘thờ ơ’ chỉ là một con hổ giấy. Tôi vừa là Phật, vừa là người hung dữ, nhưng cả hai đều không đúng. Cũng không thể nói tôi là Phật hoàn toàn; nhưng khi tôi hung dữ thì cũng không hoàn toàn hung dữ, lần sau người khác vẫn có cơ hội ị vào đầu tôi.

Nhắc mới nhớ, tôi hầu như chưa bao giờ thấy lão Hàn tức giận, một trong số ít lần là từ rất nhiều năm trước.

Khi đó, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi vừa mới bắt đầu, lão Hàn mới bắt đầu đi làm, còn tôi thì vẫn còn đang đi học. Anh rất giỏi lập kế hoạch và tiết kiệm tiền. Sau khi trừ hết các loại chi phí như tiền nhà, tiền điện, tiền nước thì vẫn còn một khoản để bỏ ống heo, khi tôi hỏi anh về số tiền tiết kiệm, vừa nghe con số trên đó tôi liền cảm thấy choáng váng.

Sau đó, một người bạn A quen biết anh nhiều năm hỏi vay tiền. Lúc vay anh ta rất vội vàng và cũng không nói khi nào sẽ trả hay là làm giấy mượn tiền gì cả, nhưng vì nghe nói việc khẩn cấp nên lão Hàn không chút chần chừ liền chuyển tiền cho A, một khoản tiền cũng không nhỏ.

Tôi biết anh cho A vay tiền, tôi cũng không nghĩ đó là chuyện gì to tát. A là bạn chung của chúng tôi. Chúng tôi thường đi chơi và ăn uống cùng nhau khi học ở đây nên mọi thứ về anh ta chúng tôi đều biết.

Hơn một năm sau, lão Hàn hỏi A khi nào sẽ trả lại số tiền đó, bọn họ gặp nhau ở một quán bar nhỏ và tôi cũng có mặt ở đó, bọn họ hẹn gặp mặt vào ban ngày, lão Hàn uống nước đá và gọi trà chanh cho tôi, còn A thì gọi một ly cocktail, sau đó anh ta chậm rãi nói với lão Hàn rằng B đang nợ tiền của anh ta và kêu lão Hàn tới chỗ của B đòi tiền.

Lão Hàn nhấp một ngụm nước rồi đặt cốc nước xuống, anh lắc lắc cục nước đá trong cốc, chỉ động tác này thôi tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của anh.

Anh không đen mặt gì cả, chỉ cười nửa vời và nói với A với giọng điệu gần như đều đều: “Số tiền B nợ anh là chuyện giữa hai người, còn số tiền anh nợ tôi là chuyện giữa hai người chúng ta. Việc anh nên làm là kêu B trả lại tiền cho anh để anh có thể mau sớm trả lại tiền cho tôi. Tôi cũng không rảnh để thay anh đến đòi tiền B, trình tự làm việc không đúng, tôi sẽ không làm những chuyện vớ vẩn như thế này.”

Cuối cùng khi chúng tôi rời đi, lão Hàn vẫn là người thanh toán hóa đơn, nhưng suốt thời gian đó tôi không thấy anh cười nữa.

Trên đường về nhà, lúc chờ đèn giao thông, tôi quay lại nhìn anh thì thấy anh mím môi và nghiêm túc nhìn đèn giao thông. Tôi đưa tay định nắm lấy tay anh, nhưng anh đã buông một tay trên vô lăng ra và nhanh chóng nắm lấy tay tôi, sau khi điều chỉnh tâm trạng, anh bất lực nhìn tôi: “Sao thế, Heo con?”

Tôi muốn hỏi anh chuyện vừa xảy ra, nhưng sau đó tôi nghĩ lại rồi chỉ vào bắp chân của mình: “Anh nhìn này, chỗ này tự nhiên mọc lên một cọng lông trông kỳ cục quá đi.” Anh nhìn vào chỗ tôi chỉ và nghiêm túc gật đầu: “Ừm."

Lần đó, sau khi anh ‘tức giận’, A đã nhanh chóng hoàn trả số tiền nhưng không thấy anh ta đề cập đến việc tính lãi gì cả và không đề cập đến điều gì khác.

Lão Hàn im lặng nhận số tiền và cũng không nói gì, một xu tiền lãi cũng không đòi, mối quan hệ giữa lão Hàn và A cũng đã rạn nứt từ đó. Anh là người hầu như không bao giờ nói xấu người khác sau lưng, nhưng sau lần đó anh nói với tôi rằng tính tình người này không biết điều.

Lúc đó tôi vẫn không hiểu tại sao lão Hàn lại tức giận như vậy, vì vậy tôi liền hỏi thẳng là anh tức giận vì anh ta chậm trễ trả lại tiền hay là vì anh ta không trả lãi. Anh nói không phải vậy, mà là vì mượn nợ là một chuyện hệ trọng, tuy là bạn bè thân thiết đến đâu thì cũng phải có ranh giới rõ ràng.

Khi nghe thấy anh nói chuyện một cách trịnh trọng, trái tim thiếu nữ của tôi như muốn nổ tung. Trong khi anh đang nói chuyện, tôi liền tiến tới hôn lên khóe miệng của anh, và nói: “Chồng ơi, anh đẹp trai quá. Nếu em mà viết tiểu thuyết thì chắc chắn em sẽ cho anh sắm vai một tổng tài bá đạo!”

Sau khi thẳng thắn giải thích lý do tức giận với tôi, anh liền quay lại hôn tôi và nói: “Cái miệng này của em sao hư thế hả? Anh đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Cuối cùng, anh còn bổ sung một câu: “Thôi đi, đừng có viết bừa, tổng tài bá đạo gì chứ, muốn viết thì cứ viết chân thật vào, giới thiệu anh chỉ là một người lao động làm công ăn lương bình thường và chỉ vì mất đi một người bạn mà cảm thấy buồn bực trong lòng.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp