Tôi cảm thấy không ai có thể thống nhất trong ngoài, ngay cả người chính trực như lão Hàn thì bộ dạng lúc anh ở nhà và lúc anh ra ngoài là hoàn toàn khác nhau.
Sau khi lão Hàn đi làm có lần công ty của anh có tổ chức liên hoan có thể dẫn người nhà theo cùng, bầu không khí trong tổ của bọn họ rất hài hòa, đều là người Trung Quốc, vậy nên bọn họ có thể thoải mái dùng tiếng Trung nói chuyện phiếm, tán gẫu về sủng vật nuôi trong nhà, tôi nói với bọn họ lão Hàn rất sợ chó, từ xa vừa nhìn thấy chó là lập tức đi đường vòng. Các thành viên trong tổ của anh nghe xong liền cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, sau đó ai nấy đều nghẹn cười, bọn họ nói bọn họ quả nhiên nhìn không ra, còn cho rằng lão Hàn là kiểu đàn ông không sợ trời không sợ đất, tôi còn định nói thêm một chuyện, nhưng lão Hàn ở bên cạnh đã vội vàng che mặt, anh bảo tôi đừng nói nữa, cả người cũng trở nên run rẩy trông buồn cười vô cùng.
Mấy tháng dịch bệnh lão Hàn cũng giống như bao người phải làm việc từ xa ở nhà, mỗi khi có cuộc họp online, ai nấy đều thấy anh tuy ở nhà nhưng vẫn mặc áo sơ mi và vuốt tóc vô cùng chỉn chu, nhưng phía dưới lại mặc một cái quần đùi kẻ sọc chuyên dùng mặc ở nhà. Khi máy ảnh bật lên, hai hàng lông mày của anh lập tức nhíu lại và  bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc rất nghiêm túc, nhưng khi máy ảnh vừa tắt, anh lập tức quay sang tôi và nói: "BoBo, anh đói rồi, khi nào chúng ta mới có thể ăn cơm?”. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Đây chính là bộ mặt thật của anh, lúc đối ngoại thì bộ dạng vô cùng chỉn chu và nghiêm túc, nhưng khi về nhà thì chẳng khác nào em bé làm nũng với người lớn.
Khi chúng tôi mới yêu nhau, sáng nào tôi cũng sẽ đặt báo thức dậy sớm hơn anh, sau đó vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt, sau đó là quay trở lại giường và hôn lên má anh một cái, hành động này rất giả tạo, nhưng anh không hề biết những chuyện này, anh còn cho rằng tôi chính là Hàm Hương, ngay cả khi mới ngủ dậy mà cả người tôi vẫn còn thơm tho như thế.
Những lúc đó anh sẽ ngơ ngác ôm tôi, tôi càng hôn anh càng cảm thấy bối rối và hỏi “Sao người em thơm thế?” Tôi giả vờ như không biết chuyện gì: “Ơ? Thật sao? Em không biết, chắc là em là tiên nữ giáng trần ông trời phái xuống để ở bên cạnh anh đấy!" Trong lúc nhất thời anh cảm thấy rất tự ti, cho rằng cụm từ “người đàn ông hôi hám” ngày càng xứng đáng với mình.
Ngoài ra, tôi còn không dám ị hay đánh rắm trước mặt anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play