Nghĩ Đến Ngày Mai Sẽ Chết

Chương 14: Đồ ngốc (3)


1 tuần

trướctiếp

Lão Hàn thấy tôi ngượng ngùng, vì thế anh liền đem quyền chủ động giao cho tôi, chi bằng em tự mình nói cho mọi người biết đi, tuyệt đối không được thêm mắm dặm muối. Tôi vội vàng nói được, còn cam đoan sẽ trần thuật sự thật, tuyệt đối không gắn vào một tình tiết hư cấu nào.
Lần đó tôi ghen thật ra là một câu chuyện rất quanh co, tổng cộng liên lụy đến bốn người. Từ ngày sinh nhật Bàn Tử, đến chuyện mấy người chúng tôi cùng đi thuê xe đến Toronto chơi, sự tình càng lúc càng thoát khỏi tầm kiểm soát, nhưng cuối cùng lại thành công thúc đẩy hai đôi trẻ đến được với nhau.
Thành phố X thường có đợt tuyết rơi đầu tiên vào cuối tháng 10 hoặc đầu tháng 11, mùa thu ngắn ngủi nhanh chóng qua đi và bước vào không khí mùa đông dài dằng dặc.
Trong không khí năm nay tràn ngập mùi vị "Trận tuyết đầu tiên sẽ đến rất sớm". Tôi vô cùng quen thuộc với bầu không khí này, tôi hít sâu một hơi, biết không khí mùa thu đã đi đến giai đoạn kết thúc.
Sáng sớm thứ năm khi tôi và Hàn Ngọc đến trường, cả hai chúng tôi đều mặc áo nỉ dày màu trắng và quần ống thẳng màu đen. Khi tôi đi xuống lầu và nhìn thấy anh, Hàn Ngọc sửng sốt nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười nói chào buổi sáng với tôi.
Tất nhiên thương hiệu khác nhau thì kiểu dáng và chất liệu cũng khác nhau. Áo nỉ của tôi là kiểu dáng áo len có mũ trùm đầu mà tôi mua ở Gap với giá 30 đô la một chiếc, mà mặt trên áo của anh còn có hình logo được dập chìm, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra, thoạt nhìn chính là một cái áo nỉ kiểu dáng đơn giản thuần trắng, nhưng khi anh mặc vào lại trông rất đẹp mắt, gọn gàng khéo léo. Điểm tôi thích nhất chính là bên trong áo nỉ của anh còn để lộ ra cổ áo sơ mi trắng, mang theo khí chất không nói nên lời, vừa có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng đồng thời cũng mang theo tinh thần phấn chấn.
Tôi đoán gia đình Hàn Ngọc chắc hẳn cũng khá giả, ít nhất là vẫn còn dư dả một chút sau khi trừ đi các khoản chi tiêu hằng ngày. Tôi vẫn chưa hỏi anh chuyện này (việc này tôi không thể hỏi được), tôi cảm nhận được nên liền đoán như thế.
Gia cảnh của nhà anh không phải thuộc hàng thượng lưu, cũng không phải thuộc hàng giàu có nhờ kinh doanh, chỉ cần thông qua vài lời là có thể biết bố mẹ anh có học vấn cao, rất chú trọng thể diện nên gia giáo rất nghiêm.
Phán đoán của tôi dựa trên việc chưa từng thấy anh mặc quần áo của các thương hiệu xa xỉ nổi tiếng nào (trừ khi anh mặc quần áo của một nhãn hiệu nào đó mà tôi hoàn toàn không nhận ra, nhưng điều đó rất khó xảy ra), có thể thấy từ cách trò chuyện, lời nói và hành động của anh rằng anh không phải là người thích theo đuổi những món đồ xa xỉ. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp