Nghĩ Đến Ngày Mai Sẽ Chết

Chương 12: Đồ ngốc (1)


2 tuần

trướctiếp

Sau khi tạm biệt Hàn Ngọc, tôi chạy như bay lên cầu thang. Nhà tôi ở tầng ba nên tôi không thể đợi thang máy nhanh như tôi có thể tự chạy được.

Việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà là chạy đến cửa sổ trong góc để xem liệu tôi có còn nhìn thấy Hàn Ngọc không.

Khi còn nhỏ, tôi thường làm hành động này, nghĩa là nằm trên bậu cửa sổ nhà bếp và nhìn về phía lối vào sân. Ông bà tôi thường ‘nhốt’ tôi trong nhà khi họ ra ngoài mua đồ tạp hóa. Tôi thường có thói quen nhìn qua cửa sổ cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của họ xuất hiện ở cửa khu nhà, rồi tôi mới mở toang cửa sổ và lớn tiếng gọi họ.

"Ông ơi, bà ơi."

"Đây này." Bọn họ sẽ cười tủm tỉm đáp lại tôi.

Tôi cứ hét lên như Tarzan cho đến khi họ bước vào tiểu khu.

Lúc đi vệ sinh ở nhà tôi cũng hay hành động như vậy, bà tôi đang xem TV ở phòng khách, còn tôi thì lớn tiếng hét lên: "Bà ơi!"

“Có chuyện gì thế?” Bà tôi mau chóng đáp lại.

"Không có gì, cháu chỉ muốn gọi bà thôi." Chuyện này cứ tiếp diễn như thế cho đến khi tôi đi vệ sinh xong.

Lúc này tôi vẫn đang tìm kiếm hình bóng của Hàn Ngọc trước cửa sổ, mặc dù trong lòng tôi biết rõ nếu đi nhanh như vậy thì anh đã sớm mất dạng từ lâu, nhưng tôi vẫn cố chấp vươn cổ ra nhìn, nếu tôi không thể nhìn thấy từ một cửa sổ, tôi sẽ đổi sang cửa sổ khác và một góc khác.

Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, chỉ thấy mỗi ánh đèn đường mờ ảo bên ngoài và tôi không tìm thấy gì ngoại trừ một con chó vô tình đi ngang qua.

Tôi đang ngơ ngác thì điện thoại đột nhiên rung lên thông báo có tin nhắn. Tôi nhìn xuống và thấy đó là tin nhắn của Hàn Ngọc gửi tới.

Hàn Ngọc nói: “Thì ra nhà cô ở lầu ba.”

Tôi:?

Hàn Ngọc: “Vừa rồi có một người dắt chó đi dạo đi ngang qua đây, đột nhiên con chó nằm sấp giữa đường không chịu đi nữa nên tôi phải giằng co với nó một lát.”

Tôi: “Hahaha, anh đang đứng ở đâu thế? Tại sao tôi không nhìn thấy anh?”

Hàn Ngọc: “Tôi đang trốn dưới gốc cây thứ ba bên trái cổng nhà cô.”

Tôi nhìn kỹ, quả nhiên tôi nhìn thấy anh vừa bước ra khỏi bóng cây, trên tay vẫn đang cầm điện thoại di động và vẫy tay với tôi, anh còn bật đèn pin của điện thoại di động lên như sợ tôi không nhìn thấy anh. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ban đầu tôi định hét lớn gọi tên anh, nhưng tôi chợt nhớ ra đây không còn là khu dân cư ngày xưa nữa nên tôi liền nhắn tin cho anh: “Chó đi rồi, sao anh vẫn còn chưa đi?”

Chắc anh đang sốt ruột không muốn gõ phím nên anh đã trực tiếp gọi điện thoại cho tôi: “Tôi cũng đang định đi về, mà vừa rồi cô ngồi trước cửa sổ nhìn gì vậy?” 

Câu hỏi này làm tôi phải sững sờ một lúc, và giọng điệu của anh giống như là đã biết nhưng vẫn cố ý hỏi, có một chút đắc ý.

Tôi theo bản năng liền trở nên luống cuống, tim đập mạnh đến nỗi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, tôi không còn tinh lực nghĩ lời nói dối nữa, thế nên đành trực tiếp nói thật: "Tôi muốn xem anh có đi chưa.”

“Sao cô lại muốn xem tôi đã đi chưa?” Anh nhanh chóng nhắn lại.

Cả người tôi như bị đóng băng, tôi nên trả lời thế nào đây, chẳng lẽ anh muốn tôi nói: "Tôi không muốn anh rời đi sao.", anh chàng này cũng thật là…

Bên kia cũng trầm mặc một lúc lâu, sau đó giọng nói mang theo ý cười hài lòng lại vang lên lần nữa: "Vậy lần này tôi về nhà thật rồi.”

Tôi không nói nên lời, tựa trán vào cửa sổ lạnh lẽo: “Trên đường về nhớ cẩn thận.”

Anh lại cười: “Chỉ cách nhà cô có ba dãy nhà mà thôi, tôi đã trưởng thành rồi.”

Tôi không lên tiếng nữa vì tôi sợ mình có thể khóc. Sao lúc này tôi lại yếu đuối như vậy chứ, cũng đâu phải là sinh ly tử biệt gì đâu.

Hàn Ngọc thấy tôi im lặng, anh ngập ngừng lên tiếng: "Đừng nhìn nữa, kéo rèm lại đi, sáng mai gặp lại."

Giọng tôi lúc này nghe rất lạ, cố nén chua xót nặn ra một chữ “Được”, nhưng tôi không nghe lời anh mà cứ đứng bên cửa sổ, mà sau khi anh đi được ba bước liền quay đầu lại và vẫy tay với tôi, cho đến khi anh đã hoàn toàn khuất bóng.

Ngoài cửa sổ chỉ còn lại những hàng cây du đung đưa trong gió, bóng cây khẽ lay động. Mặt trăng đêm nay siêu to và siêu sáng. Tôi đứng bên cửa sổ một lúc lâu, rồi mới nhớ kéo rèm thật chặt.

Trước đây tôi từng đọc một cuốn tiểu thuyết kinh dị tên là Con ma mảnh khảnh nên rất sợ bóng cây đen, cứ thấp thỏm tưởng tượng rằng sẽ có một người đàn ông mảnh khảnh đội mũ bước ra từ những bóng cây đó. Hôm nay vì muốn nhìn theo bóng lưng của Hàn Ngọc, tôi lại không phát hiện ra rằng tôi đã nhìn ra ngoài cửa sổ lâu đến thế.

Nói điều này nghe qua có vẻ hơi kỳ quái, nhưng Hàn Ngọc đem đến cho tôi cảm giác như ông bà của mình đang ở bên cạnh, là cảm giác bao dung rộng lượng của trưởng bôi dành cho tiểu bối của mình. Điều đó có nghĩa là cho dù tôi có làm điều ngu ngốc hay trẻ con đến đâu thì tôi cũng không cần sợ bị bọn họ chán ghét, và các cuộc gọi của tôi lúc nào cũng có người trả lời.

Anh có biết tôi thích anh không? Việc tôi vừa làm không giống một người bạn bình thường, tôi hy vọng anh không nghi ngờ gì cả.

Sau này, anh kể với tôi rằng đêm đó dáng vẻ tôi ngồi trước cửa sổ nhìn anh đầy bất lực, trông giống như một con chó con bị bỏ rơi (Đúng vậy, ở đây anh không gọi tôi là heo nữa), làm cho trái tim anh không nhịn được cảm thấy thương cảm vô cùng. Trong hơn 20 năm cuộc đời của anh, đây là lần đầu tiên từ đáy lòng anh xuất hiện những cảm giác mềm mại và dai dẳng như vậy. Tình yêu vô bờ bến của người con gái cũng có thể biến thành con dao mềm mài sắc ai đó, khiến người ấy chỉ muốn dừng lại.

*

Khi tôi nói đó là đêm hạnh phúc nhất tôi từng có ở thị trấn nhỏ này, tôi thực sự không nói dối.

Khi mới đến đây, tôi không tham gia nhóm QQ của tân sinh viên nên tôi đã tự mình làm hết mọi khâu chuẩn bị sơ bộ, chẳng hạn như tôi tự tìm kiếm một ngôi nhà cho thuê trên mạng, nghiên cứu cách chuyển tiền học phí, sau đó đặt mua đồ nội thất cũ trên các diễn đàn... Tôi làm những việc này với sự nơm nớp lo sợ, bởi vì tôi đang dùng tiền của bố mẹ, mà bố mẹ tôi kiếm tiền không dễ dàng chút nào nên tôi rất sợ mình bị lừa mất hết tiền.

Cách một đại dương đi tìm nhà, cho dù có thận trọng đến đâu thì tôi cũng chỉ có thể xem ảnh và trao đổi với chủ nhà qua email để đánh giá xem bên kia có đáng tin cậy hay không.

Ban đầu, tôi thuê một phòng ngủ của một gia đình ở địa phương. Tiền thuê nhà đặt cọc hai trả một, một tháng trả 550 đô la. Hình ảnh bên kia gửi tới nhìn phòng ốc rất sạch sẽ và gọn gàng, chủ nhà còn nhiều lần cam đoan nói còn có thêm hai nữ sinh ở cùng với tôi nên bảo tôi cứ yên tâm.

Khi tôi mang theo mấy bao lớn bao nhỏ tới đó, tôi thấy tình hình hoàn toàn không phải như vậy. Chủ nhà là một người phụ nữ trung niên da trắng, trình độ học vấn không cao, khi tôi bước vào liền thấy người nọ đang ngồi hút shisha trên bậc thềm nhà trước. Tôi hơi bất ngờ vì trong email chủ nhà có nói cô ấy cũng là sinh viên. Tôi hỏi người phụ nữ đó có phải là Judy trong email không và bà ấy nói không, Judy là con gái của bà ấy, thì ra người tôi liên lạc qua email chính là con gái đang đi học xa nhà của bà ấy.

Tôi đi vào phòng mình, trên thảm toàn là mấy vết bẩn không rõ, còn có một ít vụn bánh bích quy. Đồ dùng trong phòng chỉ có một tấm nệm rách cùng một chiếc ghế bập bênh, bàn học là vừa được bà ấy chuyển từ tầng hầm ngầm lên cho tôi, chân bàn độ cao không đồng nhất, vừa viết chữ liền bắt đầu lắc lư và phát ra âm thanh cót két cực kì khó chịu. Trong nhà còn có một con chó bẩn thỉu, gần như không ai quản, cứ liên tục chạy tán loạn khắp nơi. Lúc tôi nấu cơm tiện tay ném cho nó một ít thịt ức gà, nó liền đi theo tôi từ trên lầu xuống dưới lầu.

Sau khi ở chưa đầy một tuần, hầu như ngày nào cũng có những người đàn ông khác nhau đến ở nhà, lúc đầu chủ nhà nói ngoài tôi ra chỉ có hai nữ sinh nhưng thực tế bạn trai của bọn họ cũng sống cùng. Phòng tôi không có khóa, chỉ có một sợi dây xích sắt treo lỏng lẻo. Tôi muốn nói chuyện này với chủ nhà nhưng ban ngày bà ấy đều ngủ say li bì, đến đêm lại đi nốc rượu nên không có lúc nào là tỉnh táo.

Tôi vốn mắc chứng khó ngủ, và trong khoảng thời gian đó tôi gần như không bao giờ có thể nhắm mắt lại, tôi gần như sụp đổ, ngày nào tôi cũng đều lén lau nước mắt khi không ngủ được và tôi rất muốn về nhà. Bên này nếu muốn dọn đi thì phải báo trước cho chủ nhà ba tháng, có nghĩa là nếu tôi muốn dọn ra ngoài thì phải cố chịu đựng thêm ba tháng nữa, nhưng thực sự một ngày tôi cũng không thể chịu nổi. Tôi muốn rời đi ngay lập tức nhưng lại lo lắng về khoản đặt cọc. Khi tôi nói chuyện video với bố mẹ, họ hỏi tại sao trong phòng nhà lại ồn ào như vậy nhưng tôi không dám nói sự thật với bọn họ, bọn họ hỏi tôi sống ở đây có ổn không và lúc nào tôi cũng nói ổn, còn bảo bọn họ không cần phải lo lắng cho tôi.

Mà khoảnh khắc thực sự khiến tôi quyết định dọn ra ngoài ngay lập tức đến bây giờ vẫn còn là một bóng ma trong tâm trí tôi.

Lúc đó đêm nào tôi cũng trằn trọc nhưng may mắn là tôi nửa ngủ nửa tỉnh. Một đêm nọ, tôi nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, khi mở mắt ra, tôi tình cờ nhìn thấy một người đàn ông đang cố đẩy sợi dây xích sang một bên để lén nhìn vào trong phòng tôi, khi tôi mở mắt ra, ánh mắt của tôi và người nọ trùng hợp đối diện nhau.

Trong bóng tối, tôi chỉ có thể nhìn thấy lòng trắng của đôi mắt của người nọ... Anh ta cố gắng đẩy cửa ra, trong miệng còn lẩm bẩm những lời chửi rủa. Anh ta thậm chí còn không nhận ra rằng tôi còn treo thêm một sợi dây xích và anh ta cứ không ngừng lấy người húc mạnh vào cửa để phá cửa.

Tôi và cặp mắt điên cuồng kia cách nhau không quá hai mét, lúc đó tôi gần như nhảy dựng lên và cả người đều dán sát vào tường, cố gắng cách xa anh ta hết mức có thể. Cả người tôi run rẩy như cầy sấy, sau đó tôi sụp đổ khóc lớn, tiếng khóc của tôi lớn đến nổi đánh thức toàn bộ người trong nhà.

Sau đó chủ nhà liên tục xin lỗi tôi, bà ấy nói rằng nửa đêm bạn trai của bà ấy đã uống quá nhiều và không tìm được nhà vệ sinh ở nhà nên mới đi lộn phòng. Tôi vẫn khóc lóc không ngừng và nói muốn dọn đi, tôi tự cho là mình đã nói hết sức cứng rắn, tỉ mỉ tính toán đủ loại hành vi "vi phạm hợp đồng" và "lừa gạt" của bà ấy, cuối cùng bà ấy cũng thỏa hiệp và trả lại cho tôi tiền cọc một tháng.

Sau đó, tôi nhanh chóng đăng ký thuê căn hộ bên này và quyết định sống một mình. Lúc tôi rời đi vô cùng chật vật, bởi vì vừa mới khai giảng nên tôi việc học của tôi rất bận rộn, thứ bảy tôi vội vàng chuyển đi, chủ nhật dành một ngày để đóng gói và lắp ráp đồ đạc, và thứ hai đến lớp với cảm giác đau nhức khắp người. Khi công ty chuyển nhà đến, tôi giả vờ nói mình sống cùng bạn trai (thực ra làm gì có bạn trai nào), chỉ vì sợ tôi sợ bọn họ nhận ra tôi là con gái sống độc thân một mình.

Lúc đó tôi không nghĩ gì cả, ngoại trừ việc tôi cảm thấy đau lòng vì chuyện tiền bạc. Mỗi lần thực hiện một giao dịch, tôi lại cảm thấy sợ hãi. Tôi âm thầm nhân số tiền đó với tỷ giá hối đoái để quy đổi thành Nhân dân tệ, rồi âm thầm quy đổi thành tiền lương của bố mẹ tôi trong vài tháng…

Chủ nhà giữ tiền đặt cọc của tôi một tháng, tiền thuê nhà mới đắt gấp đôi trước đây (vì tôi sống một mình), ngoài ra còn có tiền dọn nhà, tiền mua đồ mới sau khi dọn tới (căn hộ thì mới không có nội thất sẵn)... cả bên trong và bên ngoài ít nhất cũng tốn thêm vài nghìn đô la. Đây là một số tiền rất lớn trong mắt tôi vào thời điểm đó. Lúc gọi điện  video cho bố mẹ tôi tôi không nhịn được liền bật khóc, thực ra tôi không dám nói cho bọn họ biết chi tiết nguyên nhân, chỉ nói ở nhà cũ không vui. Bọn họ cũng có chút không biết làm sao, còn dặn dò có chuyện gì phải sớm thông báo cho bọn họ, chuyện này càng làm tôi cảm thấy chán nản.

Tôi là người rất chu đáo, thực ra bây giờ nghĩ lại, bố mẹ tôi chưa bao giờ nói sẽ không trả tiền cho tôi và gần như chưa bao giờ nói tôi phải tiết kiệm tiền, nhưng tôi lại không dám tiêu tiền, mỗi khi tiêu tiền tôi lại cảm thấy khó chịu và có lỗi với bố mẹ.

Thật ra tâm tư của tôi cũng không chỉ thể hiện ở việc tiêu tiền của bố mẹ. Một biểu tình, một câu nói của người khác, có thể không có ý đó, nhưng đều sẽ bị tôi suy diễn quá mức: Có phải bọn họ chán ghét tôi hay không? Có phải câu vừa rồi tôi nói sai rồi không? Có phải hay không...... Sự thiếu hụt tâm lý như vậy luôn làm cho tôi vô hình chung phải chịu không ít thiệt thòi.

Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy rất tức giận. Rõ ràng là tôi có thể lấy lại số tiền đặt cọc hai tháng, và rõ ràng đó là hành vi vi phạm hợp đồng chủ nhà, nhưng lúc đó, một căn phòng đầy người nước ngoài vây quanh tôi, nhìn tôi khóc lóc thê thảm đến mức sắp tắt thở và cố gắng đòi lại công bằng cho mình bằng thứ tiếng Anh bập bẹ, chủ nhà cũng chỉ lùi lại một bước nhỏ, thế mà tôi đã nhanh chóng thỏa hiệp, bởi vì lúc đó tôi đã dùng hết dũng khí của mình.

Tôi đã nói với Hàn Ngọc về vụ cho thuê nhà này. Tôi nói anh biết không, khách thuê trong căn nhà kia thật sự đều rất nguy hiểm, ngoại trừ chủ nhà và bạn trai của bà ấy, hai nữ sinh khác còn ở trong phòng hút thuốc phiện, mà lúc đó trong đầu tôi chỉ có: Xong đời rồi, dọn ra ngoài lại tốn nhiều tiền hơn.

Tôi đang nói chuyện thì Hàn Ngọc đã tiến tới ôm tôi thật chặt, anh gục đầu vào vai tôi và nói đi nói lại: “Em đúng là đồ ngốc.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp