Sau khi bước ra khỏi khuôn viên trường, màn đêm lập tức buông xuống trong tôi. Khi chúng tôi đi về phía nam, trên đường càng ngày càng có ít người.
Đêm ở thị trấn nhỏ thật cô đơn và tĩnh lặng. Chúng tôi đi trên con đường, một bên là những bức tường thấp của khu dân cư và một bên là những hàng cây dương đào, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc ô tô đi ngang qua.
Tôi và Hàn Ngọc gần như đi cạnh nhau. Con đường không rộng, tôi đi ở bên trong, anh hơi nhường tôi đi trước. Khi chúng tôi bước đi, tay áo rộng của chiếc áo nỉ của anh thỉnh thoảng cọ vào tay áo tôi, nhưng dường như anh không để ý đến điều đó, mỗi khi tay áo chúng tôi chạm vào nhau, tôi còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể anh, một mùi hương vừa ấm áp vừa sảng khoái, cuốn đi sự điêu tàn của không khí đầu thu.
Tôi hít một hơi thật sâu. Vĩ độ của thị trấn nhỏ này gần giống với Bắc Kinh. Không khí đầu thu cũng gần giống mùi mùa thu ở Bắc Kinh. Đây là một trong những lý do hiếm hoi khiến tôi thích ở đây.
Chiếc xúc xích to quá, ăn được một nửa thì tôi thấy no nên liền gấp giấy gói lại rồi cầm trên tay. Anh thấy tôi không muốn ăn nữa nên liền nói: “Có cần tôi giúp cô bỏ vào cặp không?”
Tôi đứng yên: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Anh cầm lấy chiếc xúc xích và kéo khóa cặp của tôi ra. Sức lực của anh khá mạnh làm tôi lảo đảo lùi về phía sau nửa bước, giọng nói của anh truyền đến từ trên đỉnh đầu tôi: "Xin lỗi, sức lực tôi hơi mạnh." Tôi có chút im lặng, đoán chừng anh không hay làm hành động này với con gái.
Lúc này tôi chợt nhớ ra điều gì đó, sau đó lập tức kiếm cớ lớn tiếng nói: “Tôi thấy tốt nhất là tôi nên cầm trên tay, tôi sợ cặp sẽ bị ám mùi!”
Nhưng đã quá muộn, anh nhìn thấy cốc sữa lắc rỗng mà tôi giấu trong cặp đi học.
Anh không nói gì, cất chiếc xúc xích đi rồi nhẹ nhàng kéo khóa lại, sau đó anh còn vỗ nhẹ vào cặp sách của tôi: “Cất kỹ rồi.” Anh không nhắc gì, cũng không hỏi tại sao tôi lại bỏ chiếc cốc nhựa rách nát vào cặp.
Lúc này tôi cảm thấy rất xấu hổ, nếu có một chiếc ô tô chạy tới vào lúc này, tôi lập tức nóng lòng muốn tông vào nó!
Xong rồi, tiêu rồi, chắc anh đang nghĩ tôi có hứng thú với anh, đúng là người tính không bằng trời tính mà!
Ngay lúc tôi đang gầm gừ trong lòng, anh lập tức chuyển chủ đề và nói: “Tôi để ý thấy cô ăn rất ít.” Anh vừa nói vừa khoa tay múa chân: “Lúc tôi và Bàn Tử còn học trung học, khi hai chúng tôi ra ngoài ăn Pizza Hut, hai người bọn tôi có thể ăn hết năm trăm tệ."
Tôi vẫn đang còn đắm chìm trong tâm trạng khó xử nên không nói gì, chỉ là ở trong lòng đang âm thầm tính toán, hơn năm trăm, vậy quả thật không ít.
Anh tiếp tục khoa tay múa chân: “Không biết cô có nhớ Pizza Hut có quầy salad hay không, muốn lấy bao nhiêu cũng được, chỉ cần nằm trọn trong một đĩa thì cuối cùng chỉ tính tiền một đĩa. Khi đó cả hai chúng tôi đều là những cậu bé đang học cách xén lông cừu* của chủ nghĩa xã hội… Sau đó, chúng tôi trở về chỗ ngồi và mang theo một đĩa salad cao gần nửa mét, mấy người phục vụ ở đó cứ nhìn chúng tôi với ánh mắt khinh bỉ.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
*Theo thuật ngữ trong tài chính thì xén lông cừu (Fleecing of the flock) được sử dụng như một cách mô tả việc đa số nhà đầu tư hoặc tổ chức bị "cưỡng đoạt" tiền một cách tinh vi từ số ít "cá mập" có khả năng chi phối thị trường.
Hàn Ngọc dài dòng đó đã quay trở lại, và tiếp theo anh kể cho tôi nghe bí quyết độc đáo của họ: đầu tiên bọn họ xếp một lớp cà chua bi, sau đó tận dụng mọi cơ hội để xếp những lát dưa chuột, và sau đó... Anh giải thích rất cẩn thận, mỗi tầng nên sắp xếp như thế nào anh đều giải thích rất rõ ràng.
Trời ạ, tôi thực sự không có hứng thú với cách sắp xếp salad thành tầng, nhưng anh đã thành công trong việc chuyển hướng sự chú ý của tôi.
Hàn Ngọc cái gì cũng giỏi, nhưng dáng vẻ nghiêm túc khi kể chuyện của anh luôn khiến người ta cảm thấy buồn ngủ. Có lẽ điểm ngữ văn của anh không tốt lắm, anh bừng bừng khí thế giải thích, nhưng thực tế nội dung lại cực kỳ khô khan, giống như một bài phê bình văn học, tôi đã cố gắng tập trung lắng nghe nhưng giữa đường vẫn bị phân tâm.
Sau này, khi chúng tôi chính thức ở cùng một chỗ, anh thú nhận với tôi rằng anh không thể ngừng nói những điều vô nghĩa khi ở bên tôi. Anh là một người thực tế và im lặng như một ngọn núi trước mặt người ngoài, nhưng khi đến chỗ tôi, anh có thể nói chuyện cả ngày, hoặc anh hát chèn thêm biệt danh của tôi ‘Bebe’ vào tất cả các bài hát mà anh có thể nghĩ đến, hoặc anh phàn nàn với tôi rằng nhà hàng này đắt tiền nhưng đồ ăn không ngon chút nào, hay là việc chó nhà hàng xóm làm anh không cảm thấy an toàn... 90% nội dung của cuộc trò chuyện đều là những lời vụn vặt ‘không có tí dinh dưỡng’ nào cả.
Sau đó giấc ngủ của tôi dần được cải thiện bởi vì anh thường kể cho tôi nghe những câu chuyện thời cấp 2, cấp 3 trước khi đi ngủ, có lần anh hát cho tôi nghe bài hát của Jigglypuff, ngay khi anh bắt đầu hát, mọi người xung quanh sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ:
BoBo BoBo BoBo BoBo......
Anh hát ba lần, vừa vỗ nhẹ vừa trầm giọng hát, ngược lại tôi cảm thấy rất có tinh thần và không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Sau đó anh được thăng chức, có một lần khi anh đang làm việc ở nhà, tôi đã nghe anh tổ chức một cuộc họp với các thành viên trong nhóm của mình. Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi thở dài nói với anh: “Em thật ngưỡng mộ các thành viên trong nhóm của anh quá! Anh đã nói chuyện suốt ba mươi phút mà không có ai ngủ cả!”
Hai chúng tôi cứ bình lặng đi sóng vai nhau như thế, khi anh đang nói về việc cách bày món salad trứng trên tầng mười ba, anh đột nhiên chỉ vào vòi cứu hỏa và nói: "Một cái!" Tôi nhìn theo hướng anh chỉ, liền nhìn thấy một vòi cứu hỏa màu vàng dáng lùn, tay cầm tròn ở giữa giống như một con mắt to. Vòi cứu hỏa này thực sự trông giống như Humpty Dumpty.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến bộ phim Minions mà tôi đã xem, trong đó Stuart, tên tay sai một mắt, đã bắt chuyện với vòi cứu hỏa bằng cách nói:
Bello! Papaguena~ (Hello! Pretty girl~)
Ngôn ngữ được các tay sai sử dụng là sự pha trộn giữa tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý và tiếng Tây Ban Nha. Ngữ điệu giọng nói đó muốn bao nhiêu tức giận thì có bấy nhiêu tức giận, nhưng cũng đặc biệt khôi hài. Lúc ấy tôi từng xem phim đó rất nhiều lần nên vẫn còn nhớ rất kỹ.
Tôi nhớ hồi sáng lão Hàn có hỏi con chim bụng đỏ tên gì nhưng tôi không trả lời được, vì thế tôi cố ý hỏi anh: “Anh có biết vòi chữa cháy gọi là gì không?”
Tôi đoán chắc chắn lão Hàn sẽ nghiêm túc nói là ‘Fire Hydrant’, kết quả không ngờ lão Hàn không chút nghĩ ngợi liền buộc miệng nói: "Papaguena~"
Tôi: ???
Anh nói: "Cô muốn hỏi cái này phải không? Tôi đã xem phim Minions nhiều lần và câu sau là Tu le bella comme le papaya, nhưng câu này tôi không rõ là có ý gì, còn đi tìm kiếm từ điển Tây Ban Nha tra cứu một hồi, nhưng phát hiện câu này đều là những từ ngẫu nhiên ghép lại với nhau. Tôi đoán chắc là đang khen cô gái vòi nước cứu hỏa, sau đó hẹn ‘cô ấy’ ra ngoài ăn tối và vân vân."
Tôi bực mình quá. Tại sao anh lại có thể đoán ra âm mưu của tôi vậy chứ? Tôi còn muốn khoe khoang một chút kiến thức sâu rộng của mình.
(Lão Hàn thật sự rất thích Minions. Hai chúng tôi một người sẽ đóng vai Bob, người còn lại sẽ đóng vai Kevin hoặc Stuart, anh một câu tôi một câu bắt chước theo giọng điệu của Minions. Khi trailer của Minions 2 mới ra mắt, chúng tôi đã xem trailer hàng chục lần, tối nào cũng mở ra xem, nóng lòng đếm ngược tới ngày công chiếu.)
Sau đó, tôi mua cho lão Hàn một chiếc áo sơ mi cỡ lớn có họa tiết quả chuối kiểu Hawaii. Anh mặc nó đi chơi ở Universal Studios và bị một đám Minions đuổi khắp phố: Mua Mua Mua Mua. Cuối cùng tôi chụp cho anh một tấm ảnh dưới sự vây quanh của các Minions. Người đàn ông thường ngày nghiêm túc cuối cùng bày ra vẻ mặt thỏa mãn vô cùng, buổi tối khi trở về khách sạn anh còn hăng hái nói với tôi: “Anh thực sự rất thích Minions! Bọn chúng dễ thương quá! Anh sẽ mang chiếc áo này về nhà và đóng khung nó lại!”
Hai chúng tôi cứ lẳng lặng đi sát bên nhau và đếm vòi cứu hỏa dọc đường. Tôi không ngốc, tôi biết anh muốn dùng phương pháp này để giúp tôi đi bộ và tập thể dục nhiều hơn. Tôi muốn nói rằng phương pháp này thực sự tốt, nó cho tôi cảm giác như một cặp vợ chồng già đang đi dạo sau bữa tối.
Đếm đi đếm lại, chúng tôi bắt đầu tranh tài.
Từ xa tôi lập tức chỉ vào: "Papaguena!" rồi tính cho tôi một điểm. Ai chỉ được trước sẽ được tính một điểm.
Hơn nữa vì để tăng thêm cảm giác ‘nghi thức’, khi tìm thấy nhất định phải lớn tiếng kêu lên: "Papaguena!" Có lúc hai chúng tôi đồng thời nhìn thấy, vậy sẽ so tài ai kêu lên nhanh hơn. Trò chơi đếm vòi cứu hỏa này vừa ngu ngốc nhưng cũng vừa rất kích thích.
Lão Hàn có năng khiếu chơi game, dù là chơi bài kiểm tra trí não hay chỉ tay đếm vòi cứu hỏa thì anh đều có thể làm được tất cả một cách dễ dàng.
Sau đó, tôi bắt đầu gian lận, tôi tăng tốc bước đi và bắt đầu chuyển sang đi bộ nhanh. Tôi chạy đến vị trí có thể nhìn thấy vòi cứu hỏa tiếp theo và hét lên: "Papaguena!", sau đó tôi đứng đó nhìn anh với vẻ mặt đắc thắng, chờ anh mỉm cười tủm tỉm đi tới.
Sau khi đi được nửa chặng đường, anh đã ghi được 6 điểm còn tôi thì chỉ mới có 5 điểm. Trận đấu sắp bước vào giai đoạn kết thúc.
Đường về nhà là một đoạn đường dốc, tôi bắt đầu cảm thấy hụt hơi nhưng không muốn thua cuộc chút nào, vậy nên tinh thần chiến đấu của tôi vẫn còn rất cao.
Hàn Ngọc vẫn điềm tĩnh và ung dung, và cũng không khoa trương như tôi, nhưng lần nào anh cũng có thể nhanh hơn tôi một bước.
Hai người hơn hai mươi tuổi, bởi vì trò chơi chỉ vào vòi cứu hỏa ngu ngốc mà có thể chơi hăng say đến mức quên cả trời đất, nghe qua đúng là kỳ tích.
Phía trước là một khúc cua, tôi nhanh như chớp xông tới chỉ vào chốt cứu hỏa và hét lớn một tiếng: "Papaguena!", nào ngờ ở khúc cua có một bà cụ run rẩy đi ra, suýt chút nữa đã dọa bà cụ té ngã.
Tôi nhanh chóng xin lỗi và giải thích với bà ấy rằng ý nghĩa của lời nói này chính là để chỉ ‘pretty girl’. Bà cụ vui vẻ rời đi, bà ấy thực sự không ngờ rằng ở tuổi của bà ấy còn có người chân thành gọi bà ấy là ‘pretty girl’... Tôi không nói cho bà ấy biết là tôi đang muốn nói vòi cứu hỏa...
Lão Hàn không hề cho rằng trò chơi này là trò chơi trẻ con mà ngược lại còn chơi rất hăng say và chăm chú. Có lúc tôi hờn dỗi dậm chân, liều mạng so đo với anh rõ ràng là tôi hét lên trước, anh vẫn nghiêm túc lắc lắc ngón tay trước mặt tôi: “Không, là tôi trước.” Người này dùng hành vi phong độ nhất làm chuyện không phong độ nhất, cũng không biết nhường con gái gì cả.
Anh còn cố tình nghiêm mặt nói: "Phải tôn trọng quy tắc và nghiêm túc thi đấu. Bạn học BoBo, tôi đây gọi là tôn trọng đối thủ.”
Tôi trợn trắng mắt nhìn anh: "Làm ơn đừng tôn trọng tôi, cứ để nó vậy đi, hãy cứu lấy đứa trẻ thua cuộc này.”
Tôi thật sự rất muốn thắng, một người cả đời mạnh mẽ như tôi, cũng bởi vì quá mạnh mẽ nên lúc nào cũng cảm thấy lo âu cho mình, người này sao có thể như vậy chứ! Rốt cuộc anh đến để giúp tôi hay là để chọc tức tôi vậy?
Sau này chúng tôi phát hiện ra rằng phần lớn niềm vui của trò chơi này đều đến từ việc cãi nhau.
Tôi nói: "Vừa rồi là tôi hét lên trước."
Anh lập tức phản bác: “Là tôi trước.”
Tôi nói: “Mặc dù tôi nói từ ‘Pa’ chậm nhưng tôi nói xong từ ‘Guena’ trước. Ai nói xong trước sẽ thắng cuộc.”
Anh cũng rất cố chấp: "Đó là vì cô chỉ nói 'Paguena', cô đã cố tình lướt qua chữ ‘Pa’ ở giữa."
Tôi nói: “Người Bắc Kinh khi nói chuyện thường có thói quen nuốt âm, chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao?”
Vẻ mặt anh vẫn vô cảm như cũ: "Người Bắc Kinh nói tiếng nước ngoài cũng có thói quen nuốt âm luôn sao? Dù sao thì vẫn là tôi hét lên trước." Sau đó anh nhanh chóng chỉ vào một vòi cứu hỏa khác trong lúc tôi không chú ý.
…
Tôi lại thua anh một điểm, thật không cam lòng chút nào. Anh thắng tôi đơn giản vì anh đã biết rõ vị trí những vòi cứu hỏa ở đâu, mà tôi trước đêm nay chưa bao giờ để ý đến những gã mắt to này.
Vốn dĩ tôi vẫn đang hối hận vì mình đã thua, cùng anh chơi trò này thật không công bằng chút nào, sau khi tôi nói xong, anh cũng không nói thêm gì nữa.
Hàn Ngọc im lặng nhìn tôi, tôi chợt nhận ra rằng chặng đường dài về nhà đã kết thúc ở đây, và giờ đây khi chuẩn bị nói lời chia tay với anh, tôi cảm thấy có chút mất mát.
Đây là đêm tuyệt vời nhất mà tôi từng trải qua ở thành phố này cho tới nay. Tôi cảm thấy thật luyến tiếc khi phải nói lời tạm biệt với anh. Tôi muốn về nhà với anh và ở lại với anh.
Hàn Ngọc đứng dưới gốc cây du trước chung cư, bóng cây che khuất khuôn mặt anh, dáng vẻ anh vốn cao lớn, nên cô chỉ thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Hôm nay đi được hơn ba mươi phút, coi như là đã rèn luyện rồi. Ngày mai muốn thắng tôi thì cần không ngừng cố gắng nha."
Tôi không biết tại sao tôi lại muốn khóc. Tôi đang nghĩ sẽ thật tuyệt biết bao nếu tôi được anh ôm vào lòng.
Tôi gật đầu, giọng nói có chút chua chát: “Sáng mai anh còn muốn đến trường với tôi không?”
Anh liền nói: "Đương nhiên rồi. Sự kiên trì là chìa khóa của chuyện này. Hẹn bảy giờ sáng mai gặp mặt dưới lầu, cho nên tối nay cô phải đi ngủ sớm đấy nhé." Anh vừa nói xong liền quay người lại và rời đi, đầu óc tôi giật giật không nhịn được liền gọi anh lại.
Tôi vội vàng rút trong túi ra tờ 20 đô: “Tiền sữa lắc, bánh rán và xúc xích”.
Anh không trả lời, nụ cười vừa rồi đã biến mất, anh cười khúc khích: “Tôi không có túi.”
Anh nói dối trắng trợn đến mức trong đêm tối tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ba cái túi trên áo len và quần dài của anh.
Tôi chỉ vào túi áo len của anh và nói: “Thế chỗ này gọi là gì? Một tờ giấy chắc cũng không chiếm nhiều chỗ đâu nhỉ?”
Anh né tránh tay tôi, sau đó vội lùi lại: “Chút tiền này không đủ.”
Tôi đỏ mặt, hóa ra là tôi đưa không đủ tiền nên tôi liền lấy thêm mười đô la nữa, bây giờ chắc là đủ rồi.
Hàn Ngọc nhìn tôi, cuối cùng anh đã không nhịn được nữa, gương mặt anh cũng không còn vẻ nghiêm túc nữa.
Anh nói: "Cô ngốc à? Niềm hi vọng cô khỏi bệnh ít nhất cũng đáng giá hàng chục triệu, chỉ có ba mươi đô la mà cô đã nóng lòng đuổi tôi đi rồi à? Số tiền đó cô vẫn nên tự mình giữ lấy đi." Sau đó anh nhanh chóng sải bước rời đi, đi được vài bước tới cổng, giống như sợ tôi đuổi theo nhét tiền vào túi anh, anh liền phất tay về phía tôi: “Ngày mai gặp lại, bại tướng của tôi.”