Sau khi Đường Tiêu Tiêu trần qua xương ống và xương sườn với nước sôi thì mang đi hầm.
Các thanh niên trí thức khác đều đang làm việc, cô bắt đầu chiên mỡ lợn bằng một cái nồi khác.
“Thanh niên trí thức Đường có ở đây không?” Giọng của bác Thôi vang lên.
“Bác à, có chuyện gì vậy ạ?” Đường Tiêu Tiêu từ phòng bếp đi ra.
“Bác thấy cháu nấu cơm không có rau xanh, nên định mang sang cho cháu một ít.” Bác gái đặt rau lên bàn ở gian nhà chính.
“Bác gái, hết bao nhiêu tiền, cháu đưa tiền cho bác.”
“Chỗ này thì tốn bao nhiêu tiền đâu, chỉ có chút xíu…. Thôi bác còn phải về nhà trông cháu nữa, bác về đây.” Bác Thôi khoác giỏ trúc đi về như thể sợ bị cô đuổi theo vậy.
“Con người của bác Thôi khá tốt.” Đường Tiêu Tiêu đi vào gian nhà chính thì nhìn thấy một ít rau xanh và một quả mướp, còn có mười trái ớt xanh, tuy không nhiều nhưng cũng là tấm lòng của bà ấy.
Sau khi mỡ lợn chảy ra, cô làm món sườn kho. Người ở thời đại này không thích ăn xương sườn mà họ đều thích ăn thịt mỡ, càng béo càng ngon.
Đường Tiêu Tiêu biết xương sườn ngon hơn thịt mỡ nhiều, sau này giá cả của xương sườn còn đắt gấp mấy lần thịt mỡ nữa.
Cô lấy hai hộp cơm từ trong không gian ra, hộp lớn dùng để đựng canh xương hầm, còn hộp nhỏ dùng để đựng món sườn kho.
Còn thừa một ít sườn kho, cô nấu thêm một ít cơm và xào rau, đây chính là bữa trưa của cô.
Đợi đến khi làm xong những thứ này, nhóm thanh niên trí thức đã đi làm về, Vương Nhị Hỉ kết nhóm với những thôn dân đi cùng mình.
“Tiêu Tiêu, cô mua xe đạp à?” Lưu Phượng Quyên hỏi.
“Ừm, tiện đi ra ngoài mua đồ nên tôi mua luôn một chiếc.” Cô đang ăn cơm trong gian nhà chính.
“Ai ăn thịt vậy, thơm quá.” Là giọng nói của Tào Huy.
Đường Tiêu Tiêu không nói gì, cô tiếp tục ăn cơm của mình.
“Thanh niên trí thức Đường, cô có tiện cho tôi mượn xe đạp một chút được không? Mấy ngày nữa, tôi muốn vào thành phố.” Tào Huy đi tới trước mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong hộp cơm của cô.
“Không tiện.”
Lưu Đống và Lưu Phượng Quyên ở một bên đang chuẩn bị nấu cơm nhìn nhau cười.
Đường Tiêu Tiêu không muốn để ý tới anh ta, cô nhanh chóng ăn xong phần cơm của mình. Sau khi rửa bát xong và chào hỏi với Lưu Phượng Quyên, cô xách giỏ trúc tới nhà họ Tống.
……
Lúc cô đến nhà họ Tống, cha mẹ Tống đang nấu cơm.
“Thanh niên trí thức Tiểu Đường, cháu ăn cơm chưa? Cháu vào nhà chúng ta ăn một miếng đi.” Khi vừa nhìn thấy cô, mẹ Tống đã mỉm cười chào đón.
“Thím, cháu ăn rồi ạ, cháu hầm chút canh xương và sườn kho, muốn cho đồng chí Tống bồi bổ xương cốt.”
“Ồ, thế cháu tự đi đi.” Mẹ Tống trả lời một câu xong, bà ấy lại đi vào phòng bếp.
“Vâng ạ.” Đương Tiêu Tiêu xách giỏ trúc vào trong phòng.
Cửa phòng không khóa, Tống Cảnh Chi đang ngồi trên giường đọc sách. Thật ra hắn đã biết cô đến từ lâu rồi, mắt thì nhìn sách mà một chữ cũng không vào đầu.
Tuy tay đang cầm sách nhưng hắn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu lam nhạt trông rất xinh đẹp.
“Khụ khụ.” Trong đầu vừa xuất hiện ý nghĩ này, Tống Cảnh Chi lập tức tự phỉ nhổ bản thân, hắn đang nghĩ gì vậy chứ?
Người ta chỉ là một cô gái nhỏ tới báo ơn, hắn nên khỏe nhanh để cô có thể trở về sớm một chút.
Bởi vì chuyện ngày hôm qua nên Đường Tiêu Tiêu không chủ động nói chuyện với hắn, trong phòng có một chiếc bàn nhỏ, để Tống Cảnh Chi đặt lên giường ăn cơm.
Cô dời chiếc bàn nhỏ đến trước mặt hắn, sau đó mở hộp cơm trong giỏ trúc ra, lặng lẽ đưa đũa và thìa cho hắn.
Tiếp đó cô vào bếp bưng cơm tới bày ở trước mặt hắn, làm tốt hết thảy, cô ngồi trên ghế trong phòng và nhìn anh.
“Cô… cô ăn chưa?” Hắn cầm đũa và thìa nhưng chậm chạp không có thêm động tác nào khác.
Thật ra hắn vừa mới nghe cô nói đã ăn rồi nhưng từ nãy đến giờ cô không nói gì nên hắn cảm thấy có chút không được tự nhiên.
“Tôi ăn rồi.”
“Chuyện ngày hôm qua, tôi xin lỗi.” Cuối cùng, Tống Cảnh Chi vẫn quyết định xin lỗi vì thái độ của mình. Cha hắn nói đúng, cô đặc biệt tới đây báo ơn, thái độ của hắn lại quá cứng nhắc, làm tổn thương con gái nhà người ta.
Đường Tiêu Tiêu không phải là người hay giận dỗi, cô vốn chẳng tức giận, chỉ là muốn hắn bày tỏ một thái độ khác thôi.
Cô cũng không muốn mỗi lần mình tới đây hắn đều băn khoăn về những thứ như danh tiếng này nọ. Nếu vậy thì đến khi nào cô mới chiếm được lòng tin của hắn, cho hắn ăn ngọc lộ, đem chân chữa khỏi?
“Tôi tha thứ cho anh, mau nếm thử đi, tôi hầm lâu lắm đấy, phải ăn tủy trong ống xương nữa, cái này rất bổ dưỡng.” Cô đứng dậy ngồi bên mép giường, chuẩn bị giúp hắn ăn cơm.
“Tôi….. tôi có thể tự ăn được.” Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô, vành tai hơi ửng đỏ. Từ trước tới giờ, hắn chưa từng gần gũi với cô gái nào như vậy.
Không đúng, lần trước lúc hắn cứu cô còn gần hơn…. thế nhưng lúc đó là tình huống đặc biệt.
Đường Tiêu Tiêu liếc hắn: “Anh còn không ăn, lát nữa sẽ nguội đấy.”
“Ồ…. được.” Tống Cảnh Chi cúi đầu uống một ngụm canh, hai mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn cô.
“Uống ngon lắm!”
“Phải không? Anh thử món sườn kho này xem.”
Tống Cảnh Chi nghe lời cô gắp một miếng sườn om bỏ vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu: “Đây là xương sườn sao? Tôi chưa từng ăn món sườn nào ngon như vậy, canh uống cũng ngon nữa…”
Phát hiện hình như mình vừa lỡ lời, giọng hắn càng ngày càng nhỏ, hắn chỉ cúi đầu xuống ăn.
Đồ ăn mình nấu ra được người ta khen ngợi, tất nhiên Đường Tiêu Tiêu rất vui.
Cô nhìn người đàn ông, phát hiện thấy lỗ tai hắn vẫn đỏ bừng, không ngờ hắn vẫn là một chàng trai ngây thơ như vậy.
“Sáng sớm tôi đã ngồi xe bò vào trong thành phố để mua xương ống và xương sườn, sau đó lại vội vàng đạp xe về nhà nấu nên anh phải ăn hết đấy nhé.”
“Cô mua xe đạp?” Đôi đũa trong tay hắn dừng lại: “Để tôi đưa tiền cho cô.”
“Anh có nghe hiểu trọng điểm không? Tôi có đang nói về tiền sao?”
“Không phải, tôi không thể tiêu tiền của cô được, tất cả chỗ xương ống và xương sườn này đều tốn tiền cả.” Hắn định nhờ mẹ đưa phiếu tiền cho cô.
“Tống Cảnh Chi, anh đúng là một tên trai thẳng.”
“Sao cơ?” Tống Cảnh Chi nhìn cô, hắn không hiểu cô đang nói gì.
Hắn lục lọi dưới gối một phen, ở bên trong có một phong thư, đây là khoản trợ cấp mà quân đội phát khi hắn xin về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, hẳn bên trong chừng năm trăm đồng.
Hắn đưa phong bì cho cô: “Cô cầm lấy cái này đi, nếu như cô còn muốn chăm sóc tôi và nấu cơm cho tôi ăn thì phải dùng số tiền này, còn tiền mua xe đạp của cô nữa, tạm thời tôi không có phiếu xe đạp, chờ khi nào tôi khỏe lại, tôi sẽ…”
“Được, vậy cái này liền coi như là sính lễ mà anh cho tôi đi.” Cô nhận lấy phong bì, vẫy vẫy.
“Đây không phải…. không phải là sính lễ.” Tống Cảnh Chi cuống lên, thanh niên trí thức Đường này, sao tuổi còn trẻ mà lại nói ra những lời như này được chứ?
“Tống Cảnh Chi, tôi tới đây để báo đáp ân tình và chăm sóc cho anh, nếu như tôi còn nhận tiền của anh thì tôi sẽ trở thành loại người gì chứ?” Đường Tiêu Tiêu hất tay, ném phong bì lên chiếc bàn nhỏ.
Cô quay mặt đi, không thèm nhìn hắn nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Tống nghe thấy tiếng động bèn chạy vào, đúng lúc trông thấy nước mắt trên mặt của Đường Tiêu Tiêu.
“Này, xảy ra chuyện gì, sao lại khóc rồi?”
Tống Cảnh Chi nghe thấy cô khóc, nhưng lại không nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô, mi tâm hắn nhíu lại.
“Là do con nói sai, mẹ, mẹ ra ngoài ăn cơm trước đi.”
“Nói chuyện cẩn thận!” Mẹ Tống chỉ con trai nhỏ giọng nhắc nhở, sao tự dưng lại chọc cô gái nhỏ khóc như thế.