Sau khi ăn sáng, Từ Trạch Minh đưa Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến đến nơi đón xe bò.

Lúc bọn họ tới, xe bò còn chưa tới.

"Thị xã có cửa hàng bách hoá, trong của hàng có quầy đổi ngoại tệ, các cô cần thì đi xem.” Từ Trạch Minh nói.

“Được, cảm ơn thanh niên trí thức Từ." Đường Tiêu Tiêu nói.

"Cố gắng cùng Tào Huy và Vương Nhị Hỉ giữ khoảng cách." Từ Trạch Minh suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dặn các cô.

Hai cái cô gái liếc nhau, sau đó gật gật đầu.

Bây giờ là ngày mùa, không nhiều người ngồi xe bò, nhưng vẫn có mấy thím đến.

"Thanh niên trí thức Từ, hôm nay cháu trở về à?" Một thím nói chuyện cùng Từ Trạch Minh.

"Thím Thẩm, cháu phải về sớm hơn dự kiến." Từ Trạch Minh quay đầu giới thiệu: "Đây là vợ của trưởng thôn, các cô gọi thím Ngô là được.”

"Cháu chào thím Ngô.”

"Ai da, đây là hai thanh niên trí thức mới tới nhỉ, thật xinh xắn." Thím Ngô cùng hai cô cười nói.

"Nhìn cách ăn mặc này, điều kiện gia đình không tồi nhỉ, vì sao lại đến thôn chúng ta?” Một thím khác cười hỏi.

"Thím, cháu tới để trả ơn." Đường Tiêu Tiêu cười cười.

"Thím Lý, đồng chí Tống Cảnh Chi trong thôn, là ân nhân cứu mạng của trí thức Đường." Từ Trạch Minh thay Đường Tiêu Tiêu giải thích.

“Thanh niên trí thức Đường của chúng ta là đứa trẻ tốt, cố ý đến tìm Cảnh Chi nhà chúng tôi đấy, tôi nói các người biết nha…” Thím Ngô đem tin tức mình biết truyền ra.

Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía Từ Trạch Minh, hắn cũng nhìn lại cô rồi gật đầu.

Đường Tiêu Tiêu lập tức hiểu ý hắn, có một số việc từ miệng người khác truyền đi, so với tự mình nói ra thì tốt hơn.

Cô liền không nói gì thêm, thím Ngô nói chuyện, Từ Trạch Minh cùng Hà Tiểu Thiến ngẫu nhiên ở bên cạnh đáp lại một câu.

Đem ngọn nguồn Đường Tiêu Tiêu đến Ngọc Hồ thôn tìm Tống Cảnh Chi nói đến sinh động như thật, nhóm các thímncứ nói một câu lại khen cô một câu khiến cô phát ngại.

Rất nhanh xe bò dừng lại, Ngọc Hồ thôn cách thị xã khá gần, nửa giờ đã đến.

“Cửa hàng bách hoá và xã cung ứng cùng hướng, trong tay các cô nếu có phiếu thì mua chút thịt, hoặc thịt khô có thể để được một thời gian dài.” Từ Trạch Minh đi đến trạm xe lửa phía trước, lại còn dặn dò các cô.

"Xe bò mười giờ rưỡi một chuyến, những thím kia sẽ trở về ăn cơm trưa, một rưỡi chiều một chuyến nữa, ba rưỡi thì về.”

“Cảm ơn thanh niên trí thức Từ, đi đường bảo trọng.”

Cùng Từ Trạch Minh nói lời từ biệt xong thì hai người đi về phía cửa hàng bách hoá.

"Tiêu Tiêu, chị nghĩ buổi chiều mới trở về, em thì sao?" Hà Tiểu Thiến muốn ăn cơm trưa ở tiệm cơm quốc doanh.

“Em đi buổi sáng sẽ về, em muốn mua giò heo, làm canh giò heo đưa qua cho Tống Cảnh Chi.” Thực ra cô muốn tách khỏi Hà Tiểu Thiến, sau đó đi vào không gian riêng để lấy đồ.

“Chúng ta tách ra đi, vừa rồi chị thấy bên kia có rạp chiếu phim, chị muố đi xem, trưa ăn cơm tiệm quốc doanh, chiều lại mua đồ nữa.”

"Vậy được, chị chú ý an toàn.”

“Khi trở về chị sẽ mua cho cưng đồ ăn ngon~ vứa rồi thấy có người bán kẹo hồ lô.”

"Trong mắt chị chỉ có ăn chơi!" Đường Tiêu Tiêu nở nụ cười.

Hai cô gái nói tạm biệt, trước tiên Đường Tiêu Tiêu đi xã cung ứng, vừa rồi cô thấy thím Ngô và thím Lý cũng vào xã cung ứng.

Cô phải mua vài món đồ ngay trước mặt họ, chứng minh mình không thiếu tiền, về sau lén vào không gian lấy đồ ra thì sẽ không ai nghi ngờ.

“Tôi muốn mua phích nước nóng, một cái đèn pin loại xịn, một đồng xà phòng, hai hộp diêm, một hộp kem bảo vệ da, nửa cân kẹo sữa thỏ trắng, nửa cân trái cây đường, một cân đào, một hộp bánh bông lan, một cân muối, một cái bình dựng xì dầu, cứ như vậy đã.”

"Thanh niên trí thức Đường, sao cháu mua nhiều thế?" Thím Lý không được liền hỏi.

"Ai da, thím Ngô, thím Lý, các thím cũng ở đây à, thật ngại quá, vừa rồi cháu toàn mải suy nghĩ nên mua gì không để ý đến mọi người.” Đường Tiêu Tiêu giả bộ ái ngại.

"Không có chuyện gì." Thím Ngô cười nói: “Bên kia nhiều người tụ tập, xã cung ứng có rất nhiều thứ không cần chạy xa như vậy để mua.”

"Cháu cảm ơn thím, cháu không biết. Đúng rồi, thím, bên này chỗ nào bán thịt?”

"Cháu muốn mua thịt mỡ để làm tóp mỡ sao? Từ đây đi ra cửa thì rẽ phải, đi thẳng sẽ thấy phía trước là bản hiệu bán thịt.” Thím Ngô cười nói.

"Dạ, cám ơn thím Ngô." Đường Tiêu Tiêu bỏ đồ vào sọt rồi chào hai thím, đi ra xã cung ứng.

"Quế Lan, bà nói xem, gia đình thanh niên trí thức Đường là điều kiện gì? Ở nơi này mua nhiếu như vậy mà không đau ví.” Thím Lý nhỏ giọng hỏi.

"Bà đừng nhiều chuyện như vậy, tôi nghe ông nhà nói, nhà của thanh niên trí thức Đường có hoàn cảnh không đơn giản, nếu không vì sao người ta nói đến liền đến thôn của chúng ta? Bà nói xem vì sao nơi đó nhiều lính cửu hoả như vậy, người ta tra một chút liền biết được ân nhân cứu mạng là Cảnh Chi nhà chúng tôi?”

“Bà nói đúng, không chừng là con gái nhà giàu đấy.”

…..

Ra khỏi xã cung ứng, Đường Tiêu Tiêu đi tới bưu cục, gửi cho mẹ một cái điện báo, báo bình an về cho gia đình, nhắc họ phải tự mình bảo trọng.

Ngay sau đó, Đường Tiêu Tiêu trốn đến ngõ không người, dùng sọt che lấp, từ không gian lấy ra mấy cân thịt mỡ, hai cân thịt khô, hai cục xương lớn và hai cân xương sườn, suy nghĩ một chút, lại lấy ra một con dao thái rau.

"Như thế này…..!?" Thêm vừa rồi ở xã cung ứng mua đồ nữa, tính ra phải hơn 10 cân có hơi nặng.

Đường Tiêu Tiêu định ra điểm chờ xe bò, nhưng chợt nghĩ, về sau thường xuyên đến nơi này mua đồ, khẳng định là không thiện, cô lấy từ không gian ra một chiếc xe đạp Phượng Hoàng, lại nghe nói phải ra đồn công an làm giấy chứng nhận.

Làm xong chứng nhận xe đạp, cô lập tức đạp về thôn, cũng may cô nhớ đường, nếu không thì không chắc có thể về đến nơi hay không.

Trở lại điểm thanh niên trí thức, Đường Tiêu Tiêu đem xe đạp khóa ở cửa phòng mình, chuyện thứ nhất chính là hầm canh xương cho Tống Cảnh Chi.

Cô không có củi, lại không muốn lợi dụng ý tốt của Lưu Phương Quyên nên đành phải đến nhà bác Thôi hồi sáng mình mua sọt.

"Bác gái, cháu cần nấu cơm, muốn mua của bác ít củi.”

“Ai da, cô gái này, mấy que củi thôi mà trả tiền cái gì? Cháu cứ lấy về dùng đi.” Bác Thôi cười nói, củi này đều là chặt từ sau núi.

"Không được, bác không lấy tiền thì cháu không lấy củi nữa.” Đây đều là người ta cực cực khổ khổ đi lên lưng núi kiếm về, sao lại không cần trả tiền?

"Con bé này!”

“Bác gái, cháu trả bác năm hào tiền, bác xem có thể bán cho cháu bao nhiêu củi.” Cô nhìn nhà của bác gái này có rất nhiều củi.

"Để bác bảo ông nhà bác cho cháu mượn xe đẩy đi." Bác gái cũng là người thật thà.

"Vậy làm phiền bác ạ."

Chờ bác Thôi trai đẩy củi giúp Đường Tiêu Tiêu thì cô đã bị lượng củi trên xe làm cho ngạc nhiên vô cùng, bác Thôi trai đưa cho cô tràn đầy một xe củi, tất cả đều được chặt thành từng khúc củi to.

Bác Thôi trai còn đang đứng dưới mái hiên của cô xếp củi thành từng chồng ngay ngắn, không sợ bị trời mưa làm ướt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play