“Cô... cô đừng khóc nữa... là tôi sai... tôi xin lỗi cô.”

Đường Tiêu Tiêu quay mặt đi, vẫn cúi đầu, móng tay bấu mạnh vào lòng bàn tay, Tống Cảnh Chi vừa khéo bắt gặp những giọt nước mắt lớn như hạt đậu trên mặt cô rơi xuống làn váy.

“Cô đừng khóc mà... tôi không biết dỗ, tôi chỉ cảm thấy giờ ai cũng khó khăn hết... tôi…”

“Vậy nếu không như thế này đi, thuận tiện mỗi ngày tôi đến đưa canh, tôi ở lại ăn cơm chung với nhà anh luôn có được không?” Cô ngẩng đầu nhìn Tống Cảnh Chi, ánh mắt trong suốt.

Trong mắt cô vẫn còn đọng nước mắt, Tống Cảnh Chi cảm thấy dường như trong lòng hơi nhói lên.

“Anh không cần đưa tiền cho tôi, tôi cũng không cần tiền cho anh, vậy được chứ?” Cô nghiêng người về phía trước một chút.

Tống Cảnh Chi cảm giác như vừa ngửi thấy mùi hoa dành dành thơm ngát, hơi choáng váng gật đầu: “Được.”

“Chính anh đồng ý đấy nhé.” Đường Tiêu Tiêu nín khóc bật cười.

“????” Hắn nhìn cô, dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng khoảnh khắc nhìn thấy hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt cô, hắn dừng lại.

“Tôi còn khoảng ba mươi cân gạo nữa, chiều tôi sẽ mang qua. Đợi đến khi nào tôi ăn hết gạo, anh phải chịu trách nhiệm phần lương thực của tôi đấy nhé. Có điều anh đừng lo, tôi ăn không nhiều đâu và mỗi bữa cũng không cần ăn lương thực tinh.”

“Được.” hắn gật đầu.

“Anh mau ăn đi, không lát nữa nguội.”

“Được.” Hắn không hiểu, sao mọi chuyện lại phát triển đến mức này?

Chờ đến khi hắn ăn xong, Đường Tiêu Tiêu chuẩn bị về: “Buổi chiều tôi lại tới.”

Nói xong, cô xách giỏ trúc rời khỏi phòng.

“...”

“Thanh niên trí thức Tiểu Đường, thật ngại quá, Cảnh Chi nhà thím tính tình ngay thẳng nên nói chuyện không được dễ nghe cho lắm.” Thấy cô đi ra, mẹ Tống lập tức xin lỗi cô.

“Thím, không sao đâu ạ, thím gọi cháu là Tiêu Tiêu đi, gọi thanh niên trí thức Tiểu Đường nghe xa lạ quá, sau này ngày nào cháu cũng tới đây mà.”

“Được, vậy thím sẽ gọi cháu là Tiêu Tiêu nhé.” Mẹ Tống cười nói, càng nhìn cô gái này lại càng thích.

“Thím, vậy cháu về trước nha.”

“Ai da..... được.”

Chờ đến khi Đường Tiêu Tiêu đi xa, cha Tống bước ra từ gian nhà chính: “Không phải thanh niên trí thức Tiểu Đường này coi trọng Cảnh Chi nhà chúng ta đấy chứ?”

“Nghĩ gì thế? Một cô gái tốt như vậy sao có thể thích thằng con mình được? Thế thì mộ phần tổ tiên nhà chúng ta bốc khói xanh rồi.”

“Mẹ, mẹ mau vào đây đi.” Giọng Tống Cảnh Chi truyền ra từ trong phòng.

“Nhìn xem, đúng là đòi nợ mà, tôi có thể trông cậy nó tìm được cho tôi một cô con dâu sao?” Mẹ Tống nhìn cha Tống.

“Bà mau vào đi, tiện tay đi lấy ống nhổ ra đây, tôi rửa.”

“Tôi biết rồi.”

Mẹ Tống bước vào phòng, nhìn con trai với vẻ tức giận: “Làm gì?”

“Mẹ, sau này thanh niên trí thức Đường sẽ ăn cơm ở nhà chúng ta nên mẹ nấu nhiều cơm thêm một chút nhé, con sẽ trả tiền ăn uống của cô ấy.” Lúc nói ra lời này, Tống Cảnh Chi hơi ngượng ngùng.

“Ôi chao, con thông suốt rồi?” Mẹ Tống nhìn anh với vẻ đầy hứng thú.

“Không phải... cô ấy không thu tiền của con... con... con... dù sao mọi chuyện là như vậy.”

Mẹ Tống vừa nghe Đường Tiêu Tiêu không thu tiền, đây không phải là lợi dụng người ta hay sao?

“Con trai, như vậy không được.”

“Cũng bởi vì chuyện này nên cô ấy mới khóc.”

“Cái này…” Mẹ Tống suy nghĩ một chút: “Nếu không thì thế này, chờ sau khi con khỏe lại, con tới cửa hàng bách hóa mua cho con bé một ít đồ, dù sao chúng ta cũng không thể lợi dụng người khác được.”

“Vâng, đến lúc đó tùy tình hình. Mẹ, mỗi tháng con sẽ đưa thêm cho mẹ mười đồng, mẹ có thể chuẩn bị bữa cơm ngon hơn một chút.”

Trước đây mỗi tháng Tống Cảnh Chi đều đưa toàn bộ tiền phụ cấp của mình cho cha mẹ, sau này khi nhà anh xây nhà ngói xanh, mẹ Tống chỉ lấy từ anh mỗi tháng mười đồng tiền dưỡng lão.

Lần này về nhà dưỡng thương, vì cần bổ sung thêm chất dinh dưỡng và sự chăm sóc từ cha mẹ nên Tống Cảnh Chi đã đưa thêm cho cha mẹ mỗi tháng 30 đồng.

“30 đồng là đủ rồi, không cần đưa thêm nữa.” Dù sao cũng không thể tiêu hết 30 đồng trong một tháng được.

“Mẹ, hiện tại tiền phụ cấp của con đã hơn 100 đồng rồi, con có tiền mà.”

“Đó cũng là số tiền con dùng mạng đổi lấy, con giữ lại cưới cho mẹ một cô con dâu càng sớm càng tốt là được.”

“Mẹ... mẹ lại như vậy rồi.”

“Như vậy? như vậy là sao. Con cũng đã 25 tuổi, người khác ở tuổi này, con cái đã có thể đi mua nước tương được rồi…”

“Mẹ... mẹ... mẹ... con nhức đầu quá, con đi ngủ đây.” Nói xong, Tống Cảnh Chi nằm xuống, nhắm hai mắt lại.

“Con khiến mẹ tức chết đi được.” Mẹ Tống trừng mắt nhìn anh, cầm ống nhổ đi ra ngoài.

Sau khi Đường Tiêu Tiêu trở về, cô lấy nửa cân kẹo sữa hiệu thỏ trắng mua lúc sáng và hai cái hộp lớn từ trong không gian ra, tiếp đó gói đồ kỹ lại rồi đi đến nhà trưởng thôn.

Bây giờ mỗi ngày cô đều phải đi đưa canh cho Tống Cảnh Chi, lại còn phải thường xuyên chăm sóc cho hắn nên cô cũng sẽ thường phải xuất hiện trước mặt hắn, nếu không làm vậy thì sao có thể khiến cho hắn tin tưởng cô được.

Vì thế, cô phải bàn bạc công việc với trưởng thôn để xem liệu có công việc nào dễ dàng hơn không, không có công điểm cũng được, dù sao cô cũng không sống dựa vào nó.

Cách bố trí sân ở phía nam cũng không khác là mấy, điểm khác biệt chính là phía sau có bao nhiêu gian phòng.

“Trưởng thôn có ở nhà không ạ?” Đường Tiêu Tiêu đứng ngoài cửa, gọi vào trong nhà.

“Có... có.” Trong gian phòng chính, giọng thím Ngô vang lên, người cũng đi ra.

“Ai đã là thanh niên trí thức Đường hả, cháu tìm trưởng thôn có việc gì không? Ông ấy đang ở nhà, cháu vào đi.”

Cô đi theo thím Ngô vào gian nhà chính, Tống Kiến Quốc đang ngồi trên ghế uống trà và hút thuốc.

“Thanh niên trí thức Đường tới rồi, cháu có chuyện gì không? Bà mau đi pha trà đi.”

“Thím, không cần đâu ạ, cháu nói xong sẽ đi ngay.”

“Cháu có chuyện gì, mau nói đi.” Tống Kiến Quốc cười nói.

“Trưởng thôn, chú biết cháu từ thôn trở về làng chủ yếu là để chăm sóc cho đồng chí Tống Cảnh Chi. Vì thế, cháu muốn hỏi xem cháu có thể làm một chút công việc đơn giản và dễ dàng hơn được không?”

Tống Kiến Quốc nhìn cô với vẻ hơi khó xử: “Cũng không phải là không thể nhưng thanh niên trí thức Đường, cháu phải biết rằng nếu như cháu không làm việc thì cháu sẽ không có công điểm, cũng sẽ không có lương thực.”

“Không sao đâu trưởng thôn, cháu sẽ tự giải quyết việc này, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái tới trưởng thôn.”

Nghe cô nói vậy, Tống Kiến Quốc mới yên tâm: “Được, vậy cháu có thể đi cắt cỏ heo. Mỗi gùi được 2 điểm công điểm, mỗi ngày phải gánh ít nhất 1 sọt. Nhưng thanh niên trí thức Đường, đến lúc gặt lúa, cháu vẫn phải phụ giúp.”

“Trưởng thôn, không có vấn đề gì, cháu cảm ơn ạ!” Đường Tiêu Tiêu đặt đồ lên bàn.

“Vậy cháu về trước đây, cháu cảm ơn chú.” Cô lại cảm ơn lần nữa.

“Thanh niên trí thức Đường, cháu cầm thứ này về đi, chú không thể nhận được.” Tống Kiến Quốc cũng không thấy thứ cô đặt xuống là gì, vội vàng từ chối.

Đường Tiêu Tiêu cũng không để ý đến lời từ chối của ông ấy, cô rời khỏi gian nhà chính, thím Ngô vội cầm đồ đuổi theo tới cửa.

“Thanh niên trí thức Đường, chúng ta không thể nhận được, cháu mau cầm về đi.”

“Thím, thím đừng làm vậy, đợi một lúc nữa bị người khác nghe thấy sẽ không ổn đâu.” Cô vội đẩy ra mấy cái rồi chạy đi thật nhanh.

“Thanh niên trí thức Đường này thật là.” Thím Ngô cầm đồ bất lực nhìn Tống Kiến Quốc.

“Thôi bỏ đi, từ nay về sau, chúng ta chiếu cố con bé thêm một chút là được, dù sao con bé cũng tới đây vì Cảnh Chi.”

Thím Ngô mở túi nhỏ ra, nhìn xem bên trong là thứ gì: “Cái này…”

Sáng nay, bà vừa nhìn thấy Đường Tiêu Tiêu mua kẹo sữa hiệu Thỏ Trắng này xong, không ngờ con bé lại mang tới nhà bà ấy.

“Thuốc lá này.”

“Chắc hẳn con bé mang từ nhà đến, 2 hộp ngày hôm qua cũng là con bé mang tới.” Tống Kiến Quốc nói, xem ra điều kiện gia đình nhà thanh niên trí thức Đường khá tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play