Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu sống thọ chết già ở tuổi 80.
"Cô gái, cô phải sống thật tốt, sống sót mới có hi vọng!
Đường Tiêu Tiêu đi tới một không gian hư ảo, một nơi chỉ có tuyết trắng.
"Tôi không phải đã chết rồi sao?" Cô tò mò nhìn khắp bốn phía.
"Cô đã chết." Một âm thanh vang lên giữa không gian vắng lặng, trước mặt cô xuất hiện một con bướm màu sắc rực rỡ.
“Mi là?”
"Cô còn nhớ hắn không?" Con bướm ở trước mặt cô phe phẩy cánh, sau đó trước mắt cô liền xuất hiện một đoạn hình ảnh.
Đó là hình ảnh Đường Tiêu Tiêu tự mình trải qua.
62 năm trước, 18 tuổi cô vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, là thanh niên trí thức đến nông thôn Từ Sơn.
Ngày đó Từ Sơn có động đất, 80% địa phương biến thành phế tích.
Cô rất may mắn, nằm trong số 20% còn lại, tuy nhiên lúc sau cô không rời đi, mà ở lại Từ Sơn giúp đỡ cứu viện. Nhưng bất hạnh thế nào, dư chấn đến, một toà nhà thấp đổ về phía mình, khiến cô không kịp phản ứng.
Lúc này một người mặc trang phục cứu hoả, bổ nhào tới chỗ cô, đem cô bảo vệ ở dưới thân.
Cô nhận ra hắn, là nhóm nhân viên cứu hoả đầu tiên tới cứu viện, hình như tên là Tống Cảnh Chi, một thanh niên rất cao và cương nghị.
Trước mắt cô đột nhiên tối lại, cái gì cũng không thấy, sợ hãi chiếm hết lý trí và trái tim, cô bật khóc lên.
"Đừng khóc." Đỉnh đầu truyền đến âm thanh thống khổ mà tràn ngập từ tính của hắn.
"Đồng chí, anh có tốt không?" Cô run rẩy hỏi, hình như hắn bị thương.
"Tôi còn ổn, cô thì sao? Trên người có chỗ nào bị thương không?" Hắn hô hấp rất nặng nề.
"Tôi không đau, đồng chí, anh bị thương có phải không?”
“Tôi không sao.”
Cánh tay đặt bên đầu của Đường Tiêu Tiêu hơi nhúc nhích, hình như cơ thể đè bên trên người cô đang tự dựng lên thành một căn nhà để bảo vệ cô.
"Từ bây giờ, không được nói chuyện, giữ thể lực.”
"Anh trai, tôi cảm thấy sợ hãi." Đường Tiêu Tiêu cực kì hoảng sợ, cô sợ tối, bây giờ lại gặp phải tình huống này.
“Không sợ, có anh trai ở đây!”
Không biết qua bao lâu, Đường Tiêu Tiêu nghe được trên đỉnh đầu hô hấp càng lúc càng suy yếu.
“Anh trai?”
"Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống tiếp mới có hi vọng.”
. . .
Sau đó hai người được đội cứu viện cứu ra, Đường Tiêu Tiêu lâm vào hôn mê.
Thời điểm cô tỉnh lại thì ba mẹ đã ở bên cạnh, cô hỏi ba mẹ về tình huống của anh chàng cứu hoả kia, họ nói hắn không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đến khi cô thể cô bình phục, cô muốn hỏi thăm người kia, nhưng thời đại đó thật sự quá khó khăn, lần động đất đó lên đến hàng vạn người lính cứu hoả, không có cách nào tìm được một người trong số đó.
Được gia đình sắp xếp, Đường Tiêu Tiêu lại xuống nông thôn ở tỉnh Hắc, sau đó cải cách mở ra, cô lại bắt đầu làm ăn buôn bán.
Sau khi làm giàu, cô bắt đầu làm việc thiện. Giúp đỡ không ít nạn dân xây dựng quê nhà, cũng nhận nuôi rất nhiều trẻ mồ côi. Những năm gây dựng sự nghiệp, cô vẫn luôn bộn bề công việc, căn bản không có thời gian suy nghĩ vấn đề cá nhân, sau này vẫn cứ luôn độc thân.
Cô nhận nuôi mấy đứa nhỏ, khi về già chúng thay phiên đến thăm cô, bên cạnh cũng có cháu gái chăm sóc, cho nên tuổi già của cô cũng không quá cô đơn.
"Anh ấy đã xảy ra chuyện gì?” Đường Tiêu Tiêu nhìn về phía con bướm đang bay múa, giọng nói có hơi run rẩy.
“Cô tự mình xem đi.”
Hình ảnh chuyển đổi, đi đến một căn nhà ngói đen ở phương nam, đây là quê của Tống Cảnh Chi.
Thì ra lúc Tống Cảnh Chi cứu Đường Tiêu Tiêu đã bị thương ở chân, phẫu thuật xong, Tống Cảnh Chi xin về quê dưỡng thương.
Bởi vì trình độ chữa bệnh khi đó còn có hạn chế, chân của Tống Cảnh Chi không thể khôi phục lại hoàn toàn.
Tuy rằng cuối cùng anh cũng có thể chống gậy đứng lên, nhưng lại không thể nào đi đường, cuối cùng anh quyết định rút lui khỏi bộ đội cứu hỏa.
Điều kiện ở nông thôn có hạn, anh lại là con trai độc nhất trong gia đình, vì không muốn ảnh hưởng đến công việc kiếm tiền của cha mẹ, anh đã nằm trên giường nửa năm.
Đội trưởng đội cứu hỏa trong quá khứ cứ thế mà ngồi một chỗ cả đời, nhưng anh cũng không hề bị tàn tật đánh bại.
Anh dùng số tiền trợ cấp của quốc gia để giúp đỡ cho các đứa trẻ mồ côi của chiến hữu, lại làm cho bản thân một chiếc xe lăn, ở trong thôn làm một ít nghề mộc đơn giản cho mọi người.
Chờ cải cách mở ra, anh đi theo một người thợ lâu năm học cách sửa giày, làm thợ sửa giày cả đời, cho dù gió táp mưa sa đều sẽ ra bày quán đúng giờ.
Đường Tiêu Tiêu bụm miệng khóc nấc lên, nếu không phải vì cứu cô, anh vẫn sẽ là đội trưởng đội cứu hỏa anh dũng, vẫn sẽ là anh hùng nhân dân, nhưng mà cô lại không biết gì hết.
Bướm nhỏ làm hình ảnh biến mất: “Kiếp trước cô tích đức làm việc thiện, hiện tại cô có hai cơ hội để lựa chọn, kiếp sau đầu thai đến nhà giàu có, hay là cô muốn quay về giúp Tống Cảnh Chi vượt qua tình huống khó khăn này?”
“Tôi muốn quay về!” Ánh mắt Đường Tiêu Tiêu mang theo vẻ kiên quyết.
“Như cô mong muốn!”
Nói xong, con bướm sặc sỡ kia biến thành ánh sáng vàng, khắc vào giữa trán của Đường Tiêu Tiêu.
“Đường Tiêu Tiêu, vì giúp cô có thể giúp đỡ được Tống Cảnh Chi nhiều hơn, tôi đưa cho cô cái siêu thị đầu tiên mà cô thành lập làm không gian, còn tặng cho cô một bình ngọc lộ, nó có thể khôi phục vết thương trên chân của Tống Cảnh Chi, nhưng nhất định phải đợi đến khi anh ấy hoàn toàn tin tưởng cô thì khi sử dụng mới có hiệu quả.”
Khi Đường Tiêu Tiêu mở to mắt, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là tờ lịch trên tường, ngày 16 tháng 8 năm 1976.
“Quê nhà của Tống Cảnh Chi ở thôn Ngọc Hồ, đại đội Thanh Trúc tỉnh Hồ Nam.”
Tin tức cuối cùng được gửi đến, con bướm màu vàng kim biến mất khỏi trán của cô.
Cô đã quay về, về đến căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách ở xưởng sắt thép trước kia của bọn họ.
Cha mẹ đã đón cô từ Từ Sơn về được bảy ngày, hiện tại là ngày bọn họ sẽ sắp xếp địa điểm để cô xuống nông thôn lần nữa.
Cô không kịp tìm hiểu không gian mà con bướm kia đã nói với cô, cô nhanh chóng mang giày vào, mở cửa phòng ra.
Cha Đường đang chuẩn bị đi ra ngoài quay đầu nhìn thấy con gái, nói: “Tiêu Tiêu tỉnh rồi hả? Bữa sáng ở trong nồi, con ăn trước đi, cha mẹ đi đến điểm thanh niên tri thức báo danh địa chỉ nông thôn mà con sẽ đi.”
“Con không đi tỉnh Hắc nữa, còn muốn đi tỉnh Hồ Nam.”
Hôm qua ba người đã thương lượng xong mới quyết định sẽ đến tỉnh Hắc, Đường Tiêu Tiêu còn có một người anh đang gia nhập quân ngũ ở quân khu Đông Bắc, đi qua bên đó ít nhiều gì còn có thể chăm sóc cho cô một chút.”
“Sao đang yên đang lành lại muốn đến Hồ Nam chứ? Anh của con ở quân khu Đông Bắc, nó...” Mẹ Đường khó hiểu, ngày hôm qua đã thống nhất rồi, sao bây giờ lại đổi ý chứ.
“Mẹ, tỉnh Hắc lạnh lắm, mẹ cũng biết con sợ lạnh mà.” Cô không nói ra chuyện Tống Cảnh Chi, cô sợ bọn họ biết rồi sẽ phản đối.
Mẹ Đường nhìn cha Đường, hỏi ý kiến của ông.
“Nếu Tiêu Tiêu muốn đến Hồ Nam thì đi Hồ Nam đi.” Lúc trước đến Từ Sơn cũng là vì Đường Tiêu Tiêu sợ lạnh, cho nên mới không đến tỉnh Hắc.
“Cha mẹ, lát nữa để con tự đi cho, lát nữa con cũng muốn đến cung tiêu xã mua vài thứ, cha mẹ cứ đi làm đi.” Cô quyết định phải đích thân đi báo danh thì mới yên tâm được.
“Cứ để mẹ con đi chung với con đi, sẵn tiện làm mẹ con dẫn con đến cao ốc bách hóa mua thêm vài bộ đồ mới luôn.” Cha Đường nói.
Quần áo hành lý của Đường Tiêu Tiêu đều ở Từ Sơn, hiện tại bên kia trở thành khu vực gặp tai họa nặng, mấy thứ này đều phải mua sắm lại hết.
Lần này cô không từ chối nữa, đồng ý với lời đề nghị của cha Đường.
Cha Đường trực tiếp đi làm, hôm nay mẹ Đường xin nghỉ, ở nhà chờ cô ăn sáng xong, sau đó mới đi ra ngoài cùng với cô.