"Cảnh Chi à, thanh niên trí thức Tiểu Đường ấy, cô bé tình nguyện tới chăm sóc con cũng là tâm ý của con bé.” Lúc này cha Tống đi đến: “Ngày mai cha nhờ bác của mẹ con truyền lời cho mọi người về chuyện con cứu con bé, lúc con bé đến, con đừng đóng cửa phòng.”
"Cha."
Cha Tống xua tay: “Cách sống của mỗi người, đừng mãi để ý cái nhìn của người khác, chúng ta không gây chuyện thì không sợ gì hết.”
“Con đâu có sợ cái gì, nhưng cô ấy là một cô gái.” Nếu thật sự mang tiếng xấu, thì sẽ huỷ hoại cả đời.
“Con xem thanh niên trí thức Tiểu Đường kia, cô bé đã có thể tìm tới đây thì xem như đã hạ quyết tâm, con tưởng con bé muốn làm hỏng danh tiếng của mình?” Cha Tống nhìn chằm chằm con trai.
Tống Cảnh Chi yên lặng một lát: “Cha! Vậy phiền cha ngày mai tìm bác gái cả nói một tiếng.”
“Suy nghĩ xong thì tốt rồi.” Cha Tống gật đầu.
Ngày thứ hay khi Đường Tiêu Tiêu đến, các thanh niên trí thức khác vẫn chưa thức dậy, hôm nay muốn đi thị xã mua đồ nhưng các cô ngay cả sọt đựng đều không có.
Ngày hôm qua cô thấy ở cửa thôn có một gia để nhiều chế phẩm từ trức ở trước cửa, cô tính toán đi hỏi xem sao. Ở phía trước điểm sinh hoạt của thanh niên trí thức có một cái giếng nước, sử dụng rất thuận tiện, cô lấy nước để rửa mặt rồi khoá cửa đi ra ngoài.
"Xin hỏi có ai ở đây không?" Có thể do cô dậy quá sớm, trời chỉ vừa sáng, người nhà này vẫn chưa dậy?
"Có người, có người." Lúc này có một bác gái từ trong nhà đi ra.
“Bác gái, cháu là thanh niên trí thức mới tới, hôm nay cháu muốn đi thị xã mua đồ nhưng không có sọt để dùng, không biết nơi này bác có cho đổi không?”
"Đổi, cháu nhìn xem muốn loại nào.” Vẻ mặt bác gái đều là ý cười.
“Bác gái, bác lấy cho cháu hai cái sọt, lại lấy thêm một cái giỏ trúc.” Cô chọn hai cái thích hợp cho mình và Hà Tiểu Thiến, lại chọn lấy một giỏ trúc để tiện đưa canh cho Tống Cảnh Chi.
“Ai da, cô gái, cháu trả tiền hay đổi đồ vật đều được, tuỳ cháu.”
“Bác gái, cháu trả tiền đi.”
“Sọt một cái 1 đồng tiền, giỏ trúc 5 hào, tổng cộng 2 đồng 5.”
Đường Tiêu Tiêu thanh toán 2 đồng 5.
“Cháu gái, ta họ Thôi, cháu gọi ta là bác Thôi là được, sau này có gì cần thì lại đến, chồng bác làm nghề mộc, nội thất trong thôn đều là ông ấy làm đó.”
“Dạ, bác thôi, cháu họ Đường, có gì cần cháu sẽ đến ạ.”
“Được, được, thanh niên trí thức Đường.”
Tạm biệt bác Thôi xong, Đường Tiêu Tiêu lại đi bà Sáu mua trứng gà, dùng 5 hào, cô không mua quá nhiều, dù sao trong không gian đều có, cái này chỉ là trên mặt mà thôi.
Cô các thời đại này quá lâu, đối với những vật phẩm giá rẻ, tiện nghi thế này tạm thời chưa kịp thích ứng.
Lúc về điểm thanh niên trí thức mọi người đều đã thức dậy.
"Tiêu Tiêu, sao cô dậy sớm thế?” Lưu Phượng Quyên còn đang đánh răng.
“Một lát tôi muốn ngồi xe bò đi thị xã nên đi mua sọt đựng đồ.”
"Aiz, cô có thể dùng tạm của chúng tôi nha.”
Cô cười cười không nói chuyện, lúc cầm đồ đạc đi vào phòng thì vừa vặn thấy Hà Tiểu Thiếu mở cửa phòng ra.
“Cho chị, em đi luộc trứng gà, bữa sáng của chúng ta là trứng gà nha.” Cô đưa cho Hà Tiểu Thiến một cái sọt.
“Được.”
“Các cô dùng cửi lửa của tôi trước, chờ khi rảnh rỗi thì nhặt trả tôi là được.” Lưu Phượng Quyên ở đằng sau hô một tiếng.
“Cảm ơn chị Phượng Quyên.”
"Khách khí cái gì, mấy que củi mà thôi.”
Đường Tiêu Tiêu đem đồ đạc đặt trong phòng, Hà Tiểu Thiến đi theo vào, tay cầm theo ít tiền lẻ.
“Chị trả em tiền sọt và tiền trứng gà.”
“Chị đúng là không thể đợi thêm một khắc nào.” Lần đầu cô gặp được người đuổi theo nằng nặc đòi trả tiền đấy.
“Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, trí nhớ của chị không tốt, lát nữa liền quên mất nên phải trả em ngay.” Cô ấy cười nói.
“Được, được, được, tiền sọt thì em lấy, trứng gà cho chị.” Cô rút ra một đồng tiền từ trong tay Hà Tiểu Thiến.
“Không được! Tiền trứng cũng phải lấy.”
“Lần sau để chị mời không được sao?”
Hà Tiểu Thiến nghĩ cũng phải, liền đồng ý .
“Chị đi rửa mặt đi, em đi luộc trứng.” Đường Tiêu Tiêu lấy bốn quả trứng gà.
“Ừ, chị còn chưa rửa mặt nữa cơ, mẹ ơi, chị để cái mặt dơ này đi vài vòng rồi.” Hà Tiểu Thiến chạy ra ngoài.
"Phốc." Đường Tiêu Tiêu lắc đầu cười, cầm trứng gà đi.
Trong phòng bếp, Lưu Đống cùng Từ Trạch Minh đang cùng nhau nấu cơm, còn để ra một cái nồi, nói là để riêng cho một mình Đường Tiêu Tiêu.
"Tiêu Tiêu, cô đến rồi, cần tôi giúp cô nhóm lửa không?" Lưu Phượng Quyên nhìn thấy cô lại đây, nhanh chóng hỏi cô.
Nàng xem Lưu Phượng Quyên sắp nấu xong mà lửa con lớn thì nói: "Không cần, chị Phượng Quyên, tôi luộc mấy qủa trứng gà, dùng lửa còn lại của chị là được.”
"Vậy được, tôi sắp xong rồi đây." Lưu Phượng Quyên cười nói.
"Không có việc gì, không vội."
Đường Tiêu Tiêu vẫn luôn nhìn người không nói chuyện, Từ Trạch Minh: “Thanh niên trí thức Từ, hôm nay anh trở về à?”
"Ừm, một hồi cùng các cô đi xe bò."
"Thanh niên trí thức Từ, anh..." Đường Tiêu Tiêu không biết nên nói cái gì để an ủi hắn, dù sao thì tai nạn như vậy, ai cũng không dự đoán trước được.
"Thanh niên trí thức Đường, không sao, kỳ thật tôi đã đoán được, tôi vẫn muốn cám ơn cô đem tin tức tới.” Không thì có lẽ hắn còn chờ, còn ôm hy vọng.
"Cách bột mì xưởng gần nhất là điểm nghỉ ngơi ở thành tây, anh phải chú ý dư chấn.”
"Cám ơn cô." Từ Trạch Minh ngẩng đầu cười với cô.
Đường Tiêu Tiêu lắc đầu cười, cô cũng không giúp đỡ hắn được gì.
Lưu Phượng Quyên vỗ vai cô, kéo sang đề tài khác.
“Điểm thanh niên trí thức của chúng ta, Lưu Đống cùng với Từ Trạch Minh kết nhóm nấu cơm, tôi với Tào Huy là tự nấu, Vương Nhị Hỉ đi đến nhà dân ăn.”
Lúc này, Tào Huy cầm hai củ khoai lang đi vào phòng bếp, nhìn thấy bên bếp Đường Tiêu Tiêu đặt mấy quả trứng gà.
“Ai da, trứng gà của ai đây? Nhiều thế?”
Lưu Phượng Quyên định đi đến gian nhà chính ăn cháo trắng, lúc này tiện tai bỏ trứng vào nồi, đậy nắp vung.
"Là của Tiêu Tiêu và Tiểu Thiến.”
"Tào Huy, anh dùng cái nồi không ai dùng kia đi, thanh niên trí thức Đường dùng nồi của Phượng Quyên rồi.” Lưu Đống nói.
“Tôi bỏ khoai lang vào lửa của mọi người là được, tôi ăn khoai nướng.” Tào Huy cầm khoai lang đi đến sau bếp của Lưu Đống.
“Đồ ăn của chính tôi rất nhanh chín, không còn nhiều lửa, cậu tự xem của mình đi.”
“Ừm, vậy lát nữa tôi đến làm sau.” Hắn lại cầm khoai lang đi .
"Chị Phượng Quyên." Chờ hắn đi rồi, Đường Tiêu Tiêu mới nhìn hướng của Lưu Phượng Quyên, hình như mọi người đều không thích Tào Huy?
“Đồ của cô thì cách hắn xa ra, hắn ấy à lúc phân chia lương thực thì hết sạch, về sau liền phải xin ké, củi lửa đều dùng ké.” Lưu Phượng Quyên nhỏ giọng nói.
"Phượng Quyên." Lưu Đống hô một tiếng.
"Tôi đâu có nói sai, trước kia anh và Trạch Minh bị ké bao nhiêu, bản thân không biết sao?”
"..."
"Nhưng không phải vừa phát lương thực sao?”
“Nhưng cũng không chịu nổi mỗi bữa đều ăn cơm trắng nha.” Lưu Phượng Quyên múc một chán cháo trắng, cô ấy mỗi sáng sớm ăn cơm, giữa trưa và tối thì ăn lương thực phụ.
"Hắn còn toàn lương thực phụ ." Từ Trạch Minh cũng mở lời.