Không phải nói Ngọc Hồ thôn không tốt, thực ra điều kiện ở thôn Ngọc Hồ cũng không tồi, nhưng bên này bắt đầu mùa vụ, cô gái nhỏ này trắng trắng mềm mềm, đoán chừng là không chịu đựng nổi.
“Tôi không đi dâu hết, tôi ở chỗ này, phải ở lại chỗ này chăm sóc anh!” Cô kiên định nói.
“Tôi không cần cô chăm sóc, tôi đã có ba mẹ chăm sóc, cô là một cô gái, sẽ bị người ta bàn tán không hay, cô….” Cô còn phải gả cho người khác.
Cô nhìn hắn, chờ nói hết câu, nhưng không hiểu sao hắn không nói nổi nữa.
“Điểm thanh niên trí thức đều đã biết anh có ơn cứu mạng tôi, có một câu nói rất hay, nhận ơn một giọt nước, bảo đáp một dòng suối, anh đối với tôi là ơn cứu mạng đó!”
Cô thoáng nhích đến gần một chút, nhỏ giọng nói: “Ý của anh là…. Ơn cứu mạng lấy thân báo đáp?”
"Khụ khụ." Tống Cảnh Chi bị cô lời nói làm sặc nước bọt.
"Đừng kích động, nói đùa, nói đùa thôi." Cô nhanh chóng đứng dậy, muốn giúp hắn vỗ lưng.
Thế nhưng hắn lại oán trách: “Cô dù gì cũng là một cô gái, có thể dè dặt một chút hay không!?” Hắn nhìn cô, muốn giữ khoảng cách, nhưng lại sợ nói nặng lời quá làm tổn thương cô.
“Tống Cảnh Chi, tôi nói anh biết, dù sao việc này tôi đã quyết, sẽ chăm sóc cho anh, tám con ngựa cũng không kéo tôi đi nổi! Anh chịu thì tốt, không chịu cũng phải chịu!” Đường Tiêu Tiêu chống nạnh nhìn hắn.
“Anh nếu không đồng ý, tôi liền…. tôi liền vào thôn nói cho mọi người biết, anh đè lên người tôi… anh… anh phải chịu trách nhiệm với tôi!” Phải nói ra loại lời này, dù đã sống cả 2 đời Đường Tiêu Tiêu vẫn không nhịn được đỏ bừng mặt.
“Cô… cô………”
“Tối rồi, tôi phải về ăn cơm, ngày mai tôi lại đến thăm anh.” Không đợi Tống Cảnh Chi nói xong, cô liền xoay người ra khỏi phòng, ở nhà chính cùng với cha mẹ Tống nói chuyện, sau đó quay về điểm thanh niên trí thức.
Thời điểm mẹ Tống vào phòng, Tống Cảnh Chi còn chỉ vào nơi Đường Tiêu Tiêu từng đứng.
“Con trai! Đây là lần đầu tiên có người thu phục được con, cô gái này lợi hại!”
“Mẹ! Mẹ còn không biết xấu hổ? Mẹ sao lại để một cô gái vào phòng con?” Tống Cảnh Chi nhìn mẹ Tống.
“Con đã như vậy còn có thể xảy ra chuyện gì được? Mẹ một ngày đi làm công về, trước tiên phục vụ con ăn com, mẹ còn chưa ăn, mẹ không biết đói sao?
"..."
“Ai da! Cô gái kia đem đến cái gì vậy?” Mẹ Tống thấy túi vải trên bàn.
“Cái này chúng ta không thể nhận.” Mẹ Tống cầm lấy túi vải chạy ra khỏi nhà.
“Thanh niên trí thức Đường!” Bởi vì cách nơi này khá gần, mẹ tống rất nhanh đã đuổi tới điểm thanh niên trí thức.
“Thím! Làm sao vậy?”
“Thứ này cháu cầm về đi, chúng ta không thể nhận.”
“Đây là cho Tống Cảnh Chi ạ, để anh ấy bồi bổ cơ thể.”
“Không thể nhận, không thể nhận, ở quân đội có trợ cấp, công xã cũng đưa thuốc tới.” Mẹ Tống kiên trì không nhận lấy.
Đường Tiêu Tiêu lén dùng lực nhéo đùi mình, đôi mắt long lanh ngập nước: “Thím! Cháu… cháu thật sự chỉ muốn cho anh ấy bồi bổ… nếu cháu không thấy anh ấy khôi phục… cháu mỗi ngày đều ăn không ngon ngủ không yên… cháu…..”
“Trời ơi… cô gái… cháu… cháu đừng khóc…. Này…. Ta....”
Vừa rồi cô gái này còn chống nạnh rất lợi hại, thế nào mà nói khóc liền khóc!?
“Được rồi, ta nhận, ta nhận!!”
Đường Tiêu Tiêu đong đầy nước mắt, bộ dáng nhu nhược đáng thương biết bao.
“Cháu chỉ muốn chăm sóc anh ấy, không có ý gì khác.”
Mẹ Tống chỉ sinh một người con trai thân thể không tốt, không thể sinh thêm một cô con gái, thấy Đường Tiêu Tiêu như vậy, liền cảm thấy đau lòng.
“Chăm sóc nó, tốt, thím trở về liền nói với nó!”
“Dạ! Cháu cảm ơn thím!” Đường Tiêu Tiêu lại chảy ra hai hàng nước mắt: "Kia thím, cháu đi về trước "
“Ừm, được, về đi, thím nhìn cháu vào phòng.”
“Dạ.” Cô khẽ gật đầu.
Mẹ tống nhìn cô, khi đóng cửa rồi mới xuay người: “Cô gái nhỏ này thì ra vừa rồi giả vờ kiên cường, thằng nhóc thúi nhà mình, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, khó trách 25 tuổi chưa có vợ, đáng đời!”
Đóng cửa phòng, Đường Tiêu Tiêu nâng tay lau nước mắt.
"Ha ha." Cô bổ nhào lên giường, chỉ cần lấy được lòng của mẹ Tống, sau này dễ dàng qua cửa Tống gia, cô còn sợ không có được lòng tin của Tống Cảnh Chi sao?
Kiếp trước đến khi trở thành nữ doanh nhân, cô đã luyên được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ!
Nghĩ đến cha mẹ Tống, một người ôn hào, một người giản dị, khó trách dạy ra được một Tống Cảnh Chi như vậy.
"Tiêu Tiêu, em trở về rồi à?" Ngoài cửa vang lên tiếng của Hà Tiểu Thiến.
"Trở về rồi ạ." Cô đứng dậy mở cửa phòng.
"Em sao lại khóc? Có phải bị bắt nạt hay không? Là ai?" Hà Tiểu Thiến khẩn trương lôi kéo cô.
"Không không không, em không sao!." Cô đem cô ấy kéo vào trong phòng, đợi lát nữa thu hút sự chú ý của người khác thì không tốt.
"Thật sự không có việc gì?”
"Thật sự! Vừa rồi em chỉ có chút cảm động thôi.” Cô cười cười.
"Làm chị sợ muốn chết." Cô ấy vỗ vỗ ngực: "Nước đã sôi, có thể pha nước tắm, trong thôn cho chúng ta chậu gỗ, để ở dưới gầm giường.”
“Dạ.”
"Chị hỏi chị Phượng Quyên, chị ấy nói bởi vì bặt đầu mùa vụ nên bận rộn, điểm thanh niên trí thức không trồng rau, nhưng có thể đổi với thôn dân, trứng gà đổi với bà sau, chính là căn nhà đầu tiên ở thôn, bà ấy phụ trách nuôi gà ở thôn.” Hà Tiểu Thiến cùng cô chia sẽ tin tức.
“Cảm ơn chị tiểu Thiến.” Đường Tiêu Tiêu nắm tay cô ấy, từ Kinh thị đến thanh niên trí thức điểm, Hà Tiểu Thiến vẫn luôn chăm sóc cho cô.
"Khách khí với chị làm gì, hai ta là đồng hương, lại cùng nhau đến một nơi, hai ta không chăm sóc lẫn nhau thì chăm sóc ai?”
“Ừm.” Hai cô gái nở nụ cười.
Bên kia, mẹ Tống về nhà, đem túi vải lại đặt về bàn trong phòng Tống Cảnh Chi.
"Thế nào lại cầm về?" Tống Cảnh Chi nhìn túi vải trên bàn.
"Con xem lại mình đi, nghiệp chướng, đem cô gái người ta doạ khóc, thật đáng thương, mẹ nhìn thấy liền đau lòng!” Mẹ Tống chỉ vào hắn, vừa nói vừa lắc đầu.
"Khóc? Không…. không thể nào!?" Vừa rồi không phải còn chỉ vào mình, hùng hùng hổ hổ lắm sao?
"Người ta là cô gái nhỏ đó, bị con từ chối không còn cách nào khác mới phải mạnh miệng như vậy.” Mẹ Tống tự động thay Đường Tiêu Tiêu giải thích.
“Nhiều người sống không dễ dàng gì, từ xa đến đây bởi vì con từng cứu con bé, con bé liền muốn chăm sóc con, vậy mà con xem con…!”
“Ai da! Con không biết cô gái kia khóc đến thương tâm.” Mẹ Tống vừa nói vừa vỗ đùi: “Nếu để cha mẹ cô bé biết, nhất định đau lòng chết mất.”
"Thật sự khóc?"
“Ai da! Ta nói cho con biết, con đúng là vô tâm!?”
"Không phải, con chỉ là….. " không tin.
"Ta nói con biết, ngày mai cô gái ấy đến, nếu con dám đuổi người đi mất, ta liền…. ta liền không cho con ăn cơm!”
“Mẹ! Như vậy không tốt, người trong thôn sẽ nói…” Tống Cảnh Chi vẫn từ chối.
“Hừ! Ta đây cũng đi khắp nơi nói, thời điểm con cứu con bé, xảy ra con hệ thân mật thể xác, dù sao con cũng không vừa mắt con dâu ta tìm cho con, ta thấy thanh niên trí thức Đường vô cùng tốt.”
“Mẹ! Mẹ đây là làm loạn!” Tống Cảnh Chi hơi tức giận.