"Chị biết, em là vì ân nhân cứu mạng, không sao, chị thật sự là kén ăn." Hà Tiểu Thiến khoác vai của cô, dáng vẻ thật sự không để ý đến vấn đề kia.
"Vậy đêm nay chị ăn gì? Em có bánh bông lan, chị ăn không?” Hai người chỉ có gạo, tối nay không thể nấu cơm.
"Ăn, chị có sữa mạch, tối nay ăn bánh bông lan và uống sữa nha.”
"Dạ.”
Nước nóng lấy ở chỗ của Lưu Phượng Quyên , hai cô gái rất nhanh liền ăn xong bữa tối.
"Ngày mai cúng ta đi xã cung ứng mua đồ?” Hà Tiểu Thiến hỏi.
"Đương nhiên rồi, ngày mai đi sớm một chút, chúng ta ngồi xe bò trong thôn đi.” Trong thôn, máy kéo chỉ để làm nông, bình thường phương tiện giao thông chính là xe bò, hôm nay vì đón tiếp thanh niên trí thức nên mới dùng máy kéo.
“Được, vậy ngày mai chị gọi em.”
“Ừm, lát nữa em sẽ đi tới Tống gia.”
“Buổi tối đi, có phải không tốt lắm?” Hà Tiểu Thiến biết cô muốn đến nhà Tống Cảnh Chi.
“Nhưng đã đến mà không đi xem thử, đêm nay em không ngủ ngon được.”
“Vậy chị đi cùng em.” Cùng nhau đến, chưa quen với sinh hoạt nơi này, Hà Tiểu Thiến hơi lo lắng.
“Cách đây không xa, em tự mình đi, em lén nói cho chị biết, em biết võ.” Kiếp trước, thời điểm Đường Tiêu Tiêu xây dựng sự nghiệp, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp mà cô thu hút rất nhiều người, cho nên có học chút võ để phòng thân.
“Một lát chị giúp em nấu nước đi, em muốn tắm rửa.” Ở trên xe lửa hai ngày một đêm, cả hai đều không tắm, ngày hè có chút bức bối trong người.
“Được, em chú ý an toàn, có chuyện thì hét to lên.”
“Đã biết! Em sẽ hét to: Tiểu Thiến mau tới cứu em với!”
"Ha ha ~" Hai cô gái cười cợt một lúc.
Bởi vì Đường Tiêu Tiêu muốn đi Tống gia, Hà Tiểu Thiến liền trở về phòng của mình.
Đường Tiêu Tiêu từ không gian cầm ra một hộp sữa bột, một hộp trái cây, bỏ vào túi vải mang đến nhà Tống Cảnh Chi.
Hiện tại là giữa hè, dù 6 giờ tối trời vẫn chưa tối đen.
Nhà của Tống Cảnh Chi là căn nhà thứ hai có ngói xanh ở trong thôn, do Tống Cảnh Chi dùng tiền trợ cấp xây dựng.
Nhà của thôn trưởng có một người con trai cả làm ở xưởng thành trong thành phố, con gái lớn gả đến thị xã, đây là hai nhà có điều kiện tốt nhất ở trong thôn.
Nhà phương Nam và phương Bắc không giống nhau, nhà phương Nam rất ít có sân, trước mặt là nhà chúng, phòng ở hai bên, nếu nhiều phòng thì làm ở phía sau, đằng sau của nhà chính cũng có phòng.
Phòng ở phía trước bình thường đều có cây phơi đồ, nhà của Tống Cảnh Chi cũng vậy.
"Xin hỏi là đây là nhà của đồng chí Tống Cảnh Chi phải không?” Cửa nhà chính đang mở, Đường Tiêu Tiêu hướng trong phòng hô một tiếng.
Lúc này, có một người phụ nữ với khuôn mặt ôn hoà đi ra: “Cô là thanh niên trí thức?”
Đường Tiêu Tiêu vừa nghe cách xưng hô của đối phương thì biết trưởng thôn hẳn đã đem chuyện của cô nói với Tống gia.
“Dạ phải, cháu chào thím, cháu tới thăm Tống Cảnh Chi.”
“Ai da! Còn nhìn cái gì nữa, cháu còn cố tình vì thằng bé đến nơi này.” Mẹ Tống lôi kéo tay cô cười nói.
“Thuý Nha, bà hỏi xem thanh niên trí thức Đường đã ăn cơm chưa?” Lúc này ở phòng bên cạnh vang lên giọng nói của ba Tống.
“Chú! Cháu ăn rồi.” Cô đi đến cửa phòn bếp chào hỏi ba Tống.
“Ăn rồi à, nếu không ăn là tối không ngủ được đâu đáy!” Mẹ Tống cười nói.
“Cháu ăn rồi thật mà!” Đường Tiêu Tiêu không ngờ mẹ Tống lại nhiệt tình như vậy.
“Vậy à, Thuý Nga, bà mau dẫn thanh niên trí thức Đường đi xem Cảnh Chi đi.” Ba tống lộ ra khuôn mặt hoà ái.
“Được! Thanh niên trí thức Đường, cháu theo thóm, Cảnh Chi ở căn phòng phía đông nha.” Mẹ tống dẫn cô đến cửa gian phòng phía đông.
“Thanh niên trí thức Đường, cháu vào đi, nó biết cháu tới liền không muốn gặp, ta sợ nó nó lại mắng ta.” Mẹ Tống nhỏ giọng nói.
“….” Cha mẹ không dám làm trái ý con trai?
Đường Tiêu Tiêu đẩy cửa phòng rồi đi vào.
“Xin chào đồng chí Tống Cảnh Chi.” Cô ngồi tựa bên giường, nhất thời hơi ngẩn ra.
Đồng chí Tống Cảnh Chi đẹp trai như vậy? Ngũ quan hoàn mỹ cương nghị, đôi mắt đen và sâu hun hút, đẹp như diễn viên trên TV đời trước.
Đời trước, vì bận rộn làm công tác cứu hộ, thời điểm gặp nhau cả người đều choáng váng, chỉ biết đại khái hắn lớn lên không tệ lắm.
Sau này ở trên hình ảnh kia nhìn thấy, hắn đã gầy đến không ra hình dạng, lại về sau còn đội mũ, để râu.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy? Sao lại đưa một đồng chí nữ vào phòng con?” Tống Chi Chi hướng ra ngoài cửa hô một tiếng.
“Con nằm im, không được cử động! Mẹ không đóng cửa mà, con kích động cái gì?” Mẹ Tống đứng ở cửa ra vào.
"Thanh niên trí thức Đường, cháu đừng để ý nó.” Mẹ Tống trong tay bê một ly trà: “Chúng ta vừa pha trà, cháu uống thử xem.”
"Cháu cảm ơn thím.” Đường Tiêu Tiêu đem đồ trong tay đặt trên bàn, dùng hai tay nhận lấy ly trà.
“Ngon ạ!” Thấy mẹ Tống đang nhìn mình, cô uống một ngụm.
So sánh với trà sau này cô từng uống khi về già, quả thật đây là trà chính tông nhất.
“Uống ngon thì tốt!” Mẹ Tống cười nói, chuẩn bị ra khỏi phòng.
“Mẹ! Mẹ lại đi đâu?” Tống Cảnh Chi tựa trên giường, nếu có thể cử động, có lẽ hắn sẽ kéo tay mẹ Tống không cho đi.
“Mẹ đi ăn cơm nha, đi đâu đâu, không ra khỏi cửa lớn.” Mẹ Tống trợn mắt nhìn hắn, thật là! Ăn bữa cơm cũng không yên!
“Anh không chào đón tôi?” Đường Tiêu Tiêu buông ly trà xuống, cô nhìn về phía Tống Cảnh Chi.
“Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, sẽ bị người ta nói.”
Nếu ở đây là Đường Tiêu Tiêu 18 tuổi, có lẽ cô sẽ thật sự suy xét đến vấn đề này, nhưng bây giờ ở trong thân thể này là Đường Tiêu Tiêu từng vào Nam ra Bắc, sống đến 80 tuổi.
“Tôi là một cô gái còn không sợ, anh sợ cái gì?” Suốt từ nãy đến giờ Tống Cảnh Chi đều không liếc mắt nhìn thẳng cô lấy một cái!
“Tôi lớn lên khó coi lắm sao? Anh không nhìn tôi lấy một cái!” Cô mang ghế ngồi ngay trước mặt hắn.
“Cô không cần tới đây, cứu cô là trách nhiệm của tôi, nếu đổi lại là người khác thì tôi cũng sẽ cứu.” Tống Cảnh Chi nhìn về phía cô.
Vừa thấy cô gái trước mặt chớp mắt một cái, hắn lập tức quay mặt đi.
Đường Tiêu Tiêu phát hiện bên tai hắn nhanh chóng đỏ lên thì cong môi cười, thật là ngây thơ.
“Anh còn khách sao với tôi? Khi ấy tôi gọi anh là anh trai, anh còn dám đáp lại đó!”
“Tôi…. tôi khi đó là… là tình thế bắt buộc, tôi vì trấn an cô.” Thời điểm hắn ở Từ Sơn, liền biết cô gái này rất xinh đẹp.
Tuy nhiên anh không biết, cô gái này không chỉ xinh đẹp, mà con to gan như thế, trực tiếp đến quê nhà của anh để tìm anh.
“Vậy anh còn đè trên người tôi đó!” Đường Tiêu Tiêu thấy hắn nói lắp thì lập tức có tâm tư muốn trêu chọc.
“Tôi là vì cứu cô, tôi….”
"Phốc~~ "
Hắn sốt ruột giải thích, đột nhiên nghe được cô tiếng cười liền nhìn qua.
Cô gái nhỏ trên mặt lộ ra má lúm đồn tiền, đáng yêu cực kì. Đến khi phản ứng lại hắn mới phát hiện cô đây là cố ý trêu đùa mình.
"Khụ." Hắn ho nhẹ hai tiếng: “Cô nếu đã có cách đến nơi này, thì chắc hẳn cũng có cách đi nơi khác? Cô vốn định đi đâu? Nếu không, tôi giúp cô nghĩ cách.”
Xem cách ăn mặc của cô gái này, trong là hẳn là có điều kiện, nếu thật sự không được, hắn sẽ đi xin lãnh đạo, chung quy có thể giúp cô đến nơi tốt một chút.