Cô sống lại một đời là vì Tống Cảnh Chi mà đến, cũng đã tới nơi này, vậy thì nói rõ Tống Cảnh Chi là ân nhân cứu mạng của mình, tránh cho có người nói ra nói vào không hay thì cứ thẳng thắn mình đến để trả ơn.

Hà Tiểu Thiến nhìn cô: "Tiêu Tiêu, em thật là dũng cảm."

"Hắn cùng thôn với chúng tôi, là cháu của tôi đấy.” Tống Kiến Quốc nở nụ cười, không nghĩ đến cô gái xinh đẹp này lại đến tìm Tống Cảnh Chi, là một người có ơn tất báo.

"Thật sao? Vậy thì tốt quá! Anh ấy có khoẻ không chú?”

"Sau khi giải phẫu thì về nhà mới được vài ngày, hiện tại còn đang nằm trên giường tịnh dưỡng.”

Lúc này, chưa ai biết chân của Tống Cảnh Chi không thể khôi phục.

Vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến điểm dừng chân của thanh niên trí thức.

Tống Vĩ giúp các cô chuyển hành lý xuống máy kéo.

"Phía tây có hai gian không ai ở, hai người mỗi người một gian đi." Sau này, điểm thanh niên trí thức ở thôn Ngọc Hồ đã được tu sửa một lần nữa, trong thôn sợ các thanh niên trí thức có mâu thuẫn, cố ý xây cho mỗi người một căn phòng nhỏ.

"Gian ở giữa là nơi thanh niên trí thức họp và ăn cơm, phòng bếp ở phía sau, lát nữa tôi kêu Tống Vĩ đem lương thực tới cho các cô, lương thực này trừ vào công điểm hoặc là mua, các cô quyết định xem sao, không cần đưa phiếu.”

Hai người liếc nhau: "Chúng tôi mua."

Tống Kiến Quốc đánh giá hai cô gái thì biết đây đều là người có điều kiện gia đình khá giả.

"Hiện tại đang trong mùa vụ, nhóm thanh niên trí thức đến trước đều đã đi làm việc cả rồi , các cô hãy dọn dẹp nơi ở trước, lát nữa bọn họ sẽ tan làm, các cô vừa đến thì nghỉ ngơi 2 ngày, 2 ngày sau thì theo lãnh đạo của nhóm thanh niên trí thức cũ làm công.”

"Cám ơn chú thôn trưởng!”

"Vậy tôi về trước, có việc gì cần tìm thì đến phía động cái nhà có ngói xanh kia tìm tôi.” Nói rồi Tống Kiến Quốc liền chuẩn bị rời đi.

"Chú, Tống Cảnh Chi..."

Tống Kiến Quốc nhìn cô, thiếu chút quên mất việc này: “Cô xem ở phía tây, cái căn nhà ngói xanh đó, đó chính là nhà của Tống Cảnh Chi.”

"Cám ơn chú!" Đường Tiêu Tiêu bày ra khuôn mặt ngọt ngào.

"Được rồi, có chuyện gì thì đến tìm chú.”

Chờ Tống Kiến Quốc đi rồi, hai người liền dọn phòng, Hà Tiểu Thiến ở cùng thanh niên trí thức khác, Đường Tiêu Tiêu ở căn phòng bên trong cùng, sát vách phòng Hà Tiểu Thiến.

"Tiểu Thiến, chị có chìa khóa không? Không có em đưa chị một cái, em mang theo 2 cái.” Cô lấy từ không gian ra 2 chiếc chìa khoá.

"Chị không có, chị đưa tiền cho em, không thể lấy không của em.” Hà Tiểu Thiến lấy từ trong túi ra hai đồng tiền.

"Đi." Cô cười nhận lấy, cô rất thích con người Hà Tiểu Thiến, không lợi dụng người ở cùng mình.

"Tiêu Tiêu, chị rất khâm phục em đó!”

"Hắn bởi vì em mới bị thương, nếu em không nhìn anh ấy hồi phục thì không an lòng.” Cô cười cười: “Nhanh chóng dọn dẹp đi, chốt lát họ sẽ trở về.”

"Được." Hà Tiểu Thiến cười gật gật đầu.

Đẩy cửa phòng ra, Ngọc Hồ thôn đối với thanh niên trí thức cũng không tệ lắm, phòng ở tuy nhỏ nhưng vật dụng đầy đủ, một cái giường đơn, một cái tủ treo quần áo, một chiếc bàn học.

Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng sắp xếp, lúc này Tống Vĩ ở ngoài hét lớn: "Thanh niên trí thức Đường, thanh niên trí thức Hà, lương thực cho các cô đã đưa tới rồi đây.”

"Tới ngay."

Tống Vĩ đem lương thực của các cô đặt trước cửa phòng phòng, nam nữ khác biệt, hắn không đi vào trong phòng của các cô.

"Đồng chí Tống, những thứ này hết bao nhiêu tiền?”

"Cùng giá ở trạm lương thực, 2 hào 6 một cân, không cần phiếu, ở đây 30 cân một túi, mỗi người 7 đồng 8 hào.” Tống Vĩ đỏ mặt nói.

"Cám ơn anh." Hai người mỗi người thanh toán 7 đồng 8 hào cho hắn.

"Đồng chí Tống này thật thú vị, nói chuyện mà cũng đỏ mặt.” Hà Tiểu Thiến nhìn bóng lưng của Tống Vĩ, cười nói.

"Hai ta cùng nhau nâng vào đi thôi." 30 cân lương thực, đối với các cô đúng là có hơi nặng.

"Được.”

Hai người hợp lực đem lương thực nâng vào phòng.
"Không nghĩ đến nơi này lương thực đều là lương thực tinh." Tống Vĩ cho các cô lấy đều là gạo.

"Bởi vì ở đây vừa mới thu hoạch xong, trong thôn tồn lại nhiều nhất chính là gạo!”

"Khó trách ." Nếu mỗi ngày ăn lương thực tinh, đúng là rất xa xỉ.

Không qua bao lâu, nhóm thanh niên trí thức liền trở về, biết có thanh niên trí thức mới đến, tất cả mọi người ngồi ở trong nhà chính.

Trong phòng thêm Đường Tiêu Tiêu cùng Hà Tiểu Thiến, tổng cộng 3 nam 4 nữ.

"Tôi là người phụ trách ở thanh niên trí thức điểm, tôi tên Lưu Đống, 22 tuổi, đến từ Xuyên Tỉnh." Lưu Đống đeo mắt kính, thoạt nhìn là hình tượng thư sinh.

"Tôi tên Tào Huy, 23 tuổi, đến từ Hải Thị." Đường Tiêu Tiêu không thích Tào Huy, bởi vì từ lúc cô và Hà Tiểu Thiến đến nhà chính, hắn cứ nhìn chằm chằm các cô.
"Tôi tên Từ Trạch Minh, 19 tuổi, đến từ Từ Sơn." Hắn nói rồi đưa mắt nhìn Đường Tiêu Tiêu.

"Tôi tên Lưu Phượng Quyên, 22 tuổi, đến từ Xuyên Tỉnh." Lưu Phượng Quyên nhìn qua là cô gái ôn nhu, trên mặt có ý cười.

"Tôi tên Vương Nhị Hỉ, 22 tuổi, đến từ Thâm Thị." Vương Nhị Hỉ có một đôi mắt phượng, ánh mắt có chút quyến rũ.

"Tôi tên Hà Tiểu Thiến, 19 tuổi, đến từ Kinh thị."

"Tôi tên Đường Tiêu Tiêu, 18 tuổi, đến từ Kinh thị, trước đó là thanh niên trí thức Từ Sơn.”

"Lúc trước cô ở Từ Sơn? Vậy cô có biết nhà máy bột mì thế nào không?” Từ Trạch Minh đứng lên, kích động hỏi.

"Trạch Minh." Lưu Đống hô một tiếng, có vẻ bận tâm.

"Thật xin lỗi, tôi quá kích động ." Từ Trạch Minh ngồi trở lại trên ghế.

Đường Tiêu Tiêu lắc lắc đầu, "Nội thành toàn bộ gặp tai hoạ."

"Không có việc gì, mọi người tiếp tục." Từ Trạch Minh cúi đầu thấp xuống, bả vai hơi run rẩy.

Lưu Đống vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Thanh niên trí thức chúng ta có thể lập nhóm nấu cơm, có thể nấu cơm ở nhà dân hoặc tự mình nấu, các cô tự quyết định đi.”

"Nồi nấu cơm ở thanh niên trí thức điểm có ba cái, cái này có thể thay phiên dùng, củi gạo dầu muối những thứ này đều dùng của mình, cửi lửa ở phía sau.”

Đường Tiêu Tiêu mắt nhìn Hà Tiểu Thiến: “Tôi tự nấu, lính cứu hoả Tống Cảnh Chi trong thôn từng cứu mạng tôi, tôi phải nấu cơm bồi bổ cho anh ấy.”
Tất cả thanh niên trí thức đều nhìn về phía cô, Lưu Đống gật gật đầ: “Hành vi của thanh niên tri thức Đường đáng để chúng ta học tập. Vậy chúng ta liền để ra một cái nồi, thay phiên cho thanh niên trí thức Đường sử dụng, mọi người thấy thế nào?”

"Được." Tất cả mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý .

"Tôi cũng tự nấu, tôi kén ăn, sợ ảnh hưởng đến tập thể.” Hà Tiểu Thiến cười nói.

Đường Tiêu Tiêu nhìn xem cô ấy nở nụ cười, Hà Tiểu Thiến quay đầu hướng cô lè lưỡi.

"Đúng rồi, lương thực hiện tại của các cô hẳn là lương thực tinh, nếu ăn hết thì sẽ không được phát tiếp , có thể đến nhà dân đổi lương thực khác." Lưu Đống nhắc nhở.

Cuộc họp nhỏ kết thúc, nhóm thanh niên trí thức có người làm cơm, có người đi đến nhà dân ăn cơm, Từ Trạch Minh đến nhà trưởng thôn, Đường Tiêu Tiêu đoán hắn hẳn là xin phép về Từ Sơn.

"Tiểu Thiến, em không phải không muốn lập nhóm với chị, em chỉ là..." Cô nhìn về phía Hà Tiểu Thiến, vẻ mặt áy náy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play