Hai ngày sau đó, mỗi ngày Đường Tiêu Tiêu đều bị mẹ Đường kéo đến cao ốc bách hóa, cung tiêu xã đi dạo, mãi đến khi cô nói thật sự cầm không hết, mẹ Đường mới thôi không mua sắm nữa.
Cuối cùng sửa soạn đồ đạc, tổng hợp được một túi lớn gồm drap trải giường và đêm chăn, hai cái rương tre đựng quần áo và giày, một cái tay nải nhỏ đựng bình nước và hộp cơm, còn có một ít thức ăn vặt, đến lúc đó lại mang theo một ít thức ăn để ăn dọc đường.
“Hay là để mẹ gửi cái rương tre này sang cho con ha?” Lúc này mẹ Đường mới phát hiện hình như với thân hình 1m62 của con gái, hình như không thể xách theo nhiều thứ như thế.
“Dạ được dạ được.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu như giã gạo, giống như sợ giây tiếp theo mẹ Đường sẽ hối hận.
“Năm đầu tiên xuống nông thôn thì không thể quay về ăn tết, sang năm chờ ăn tết con nhất định phải về nhà đó.” Mẹ Đường nắm tay con gái nói.
“Con chắc chắn sẽ về.” Đường Tiêu Tiêu dựa vào trong lòng ngực của mẹ Đường, hai kiếp, trong lòng ngực của mẹ vẫn cứ ấm áp như thế.
Thời khắc chia ly rồi cũng phải đến, ngày hôm sau cha mẹ cùng nhau đưa Đường Tiêu Tiêu lên xe lửa.
“Lát nữa mẹ sẽ gửi cái rương này qua cho con, con đến thì chắc nó cũng sắp đến luôn.” Mẹ Đường lưu luyến nhìn con gái.
“Dạ.” Trong mắt Đường Tiêu Tiêu rưng rưng nước mắt, cô mới sống lại ở cùng với cha mẹ được ba ngày, lại phải chia tay rồi.
“Đến đó rồi nhớ gửi điện báo về, đừng có tiếc tiền, gửi thư tốn thời gian lắm.” Cha Đường ở bên cạnh nói.
“Con biết rồi.”
“Nhớ hỏi xem công xã có thể gọi điện thoại hay không, con có nhớ số điện thoại trong văn phòng của cha không?”
“Nhớ rồi, con khắc trong này rồi nè.” Đường Tiêu Tiêu chỉ đầu.
“Nhớ ăn uống đúng giờ, nếu có thể không làm việc thì đừng làm, nhà mình cũng không thiếu miếng ăn.” Mẹ Đường duỗi tay sờ mặt con gái.
“Thiếu cái gì thì cứ nói, cha mẹ gửi đến cho con.” Cha Đường cũng dặn dò.
“Dạ.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Lên xe đi, xe lửa sắp chạy rồi.” Cha Đường đưa hành lý trong tay cho cô.
Cô đeo tay nải, xách theo một cái rương hành lý bằng tre và một tay nải nhỏ khác, lưng còn đeo một cái túi xách chéo nhỏ nhỏ, giấy chứng nhận quan trọng và tiền bạc, cô đều đã bỏ vào không gian hết rồi.
“Cha mẹ, con đi đây, cha mẹ nhớ tự chăm sóc cho bản thân đó.” Cô nhìn cha mẹ, cầm hành lý xoay người rời đi.
Ngay khoảnh khắc xoay người kia, nước mắt cũng rơi xuống.
Sau khi lên xe, nhanh chóng tìm được vị trí, dì làm việc ở điểm thanh niên tri thức đã sắp xếp cho cô một vị trí dựa sát cửa sổ.
Đặt hành lý ngay ngắn, cô nhìn cha mẹ đứng bên ngoài cửa sổ, bọn họ đang vẫy tay với cô, mẹ Đường còn đang khóc.
Cô hít mũi, lau đi nước mắt trên mặt, không muốn để cha mẹ nhìn thấy, cười vẫy tay với bọn họ.
Xe lửa thong thả khởi động, phần lớn mọi người trong xe đều là thanh niên tri thức xuống nông thôn
Không bao lâu sau, trong xe bắt đầu có người hát hồng ca.
Đường Tiêu Tiêu nhìn mấy thanh niên trẻ tuổi tinh thần phấn chấn ngồi trong xe, mỉm cười, kiếp trước cô cũng giống như bọn họ, mang theo trái tim chân thành để đi xây dựng nông thôn tổ quốc.
“Cô cười lên trông đẹp quá.” Lúc này, một cô gái có gương mặt tròn tròn ngồi đối diện nhìn cô nói.
Từ nhỏ Đường Tiêu Tiêu đã ra dáng người đẹp, mày lá liễu cong cong, đôi mắt trong vắt sáng ngời như sao, làn da trắng nõn như tuyết, đôi môi nho nhỏ không cần tô son cũng đỏ rực, lúc mỉm cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, rất khó làm người ta không chú ý đến.
Đường Tiêu Tiêu nhìn cô ấy nói: “Cô cũng rất đẹp.”
“Tôi tên là Hà Tiểu Thiến, mười chín tuổi, đến thôn Ngọc Hồ thuộc đại đội Thanh Trúc tỉnh Hồ Nam làm thanh niên tri thức.
“Đường Tiêu Tiêu, 18 tuổi, người Bắc Kinh, tôi và cô đến chung một chỗ đó.”
“Thật sao? Thật tốt quá.” Hà Tiểu Thiến suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên, có thể gặp được một thanh niên tri thức có cùng điểm đến với mình là một việc rất khó có được.
“Waa, hai cô may mắn thật đó, tôi cũng đến Hồ Nam, đáng tiếc không chung đại đội với các cô.” Một cô gái ngồi bên cạnh Đường Tiêu Tiêu nói.
“Tôi tên Lý Lệ, mười chín tuổi, là thanh niên tri thức đến đại đội Bắc Hương thành phố Vân Hòa tỉnh Hồ Nam.”
“Tôi cũng đến đại đội Bắc Hương nè, tôi tên Tào Chân Chân, mười chín tuổi.” Cô gái ngồi bên cạnh Hà Tiểu Thiến nói.
“Thì ra chúng ta cùng nhau à.”
Sau đó Hà Tiểu Thiến đổi chỗ ngồi với Lý Lệ, hai cô gái đến cùng một nơi ngồi chung với nhau.
Lúc ăn cơm trưa, mọi người đều lấy đồ ăn mà mình mang theo ra, của người nào người nấy ăn.
Đường Tiêu Tiêu mang theo sủi cảo do mẹ Đường tự làm, ba người còn lại cũng lấy hộp cơm của mình ra, bốn người mở ra nhìn xem, đều bật cười, thì ra mọi người đều mang theo sủi cảo.
“Mẹ tôi nói lên xe ăn sủi cảo xuống xe ăn mì, thì ra mẹ của mọi người cũng đều nghĩ như thế à.” Hà Tiểu Thiến có tính tình hoạt bát, dọc theo đường đi, cô ấy là người nói nhiều nhất.
Bởi vì hiện tại là mùa hè, đồ ăn rất khó để lâu, buổi trưa mọi người đều ăn hết sủi cảo, đến tối đều ăn cơm hộp mua trên xe lửa.
Dọc theo đường đi bầu không khí vô cùng vui sướиɠ, chiều ngày hôm sau, xe lửa đến thành phố Vân Hòa tỉnh Hồ Nam, bốn người giúp đỡ nhau cũng đi xuống xe lửa.
Đường Tiêu Tiêu nhìn bầu trời của thành phố Vân Hòa, Tống Cảnh Chi, tôi đến rồi! Tôi đến chữa chân cho anh đây.
“Thôn Ngọc Hồ của đại đội Thanh Trúc sang bên này.” Một giọng nói hùng hậu vang lên.
“Tới liền.” Đường Tiêu Tiêu và Hà Tiểu Thiến chào tạm biệt hai người còn lại, xách theo hành lý chạy đến bên kia.
“Đường Tiêu Tiêu, Hà Tiểu Thiến đúng không?” Trung niên mới la to lúc nãy hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tôi là thôn trưởng thôn Ngọc Hồ, tên là Tống Kiến Quốc, lần này trong thôn chúng ta chỉ có hai nữ thanh niên trí thức là hai cô thôi, đi thôi, chúng ta ngồi chiếc máy kéo đằng kia.” Tống Kiến Quốc chỉ chiếc máy kéo dưới gốc cây nói.
Hai người đi theo Tống Kiến Quốc đến bên kia, trên máy kéo còn có một người trẻ tuổi khác.
Người thanh niên kia nhìn thấy bọn họ, giúp bọn họ khiêng hành lý lên máy kéo.
“Đây là con trai của tôi, Tống Vĩ, là người lái máy kéo trong thôn.”
“Xin chào anh.” Hai người chào hỏi Tống Vĩ.
“Chào hai cô.” Tống Vĩ sờ ót cười, trên mặt lộ ra chút ửng hồng.
“Đi thôi.” Tống Kiến Quốc la to leo lên xe, máy kéo ầm ầm ầm chạy về phía trước.
“Chú thôn trưởng.” Đường Tiêu Tiêu mò trong ba lô nhỏ móc ra hai bao thuốc lá Đại Chước Môn đưa cho Tống Kiến Quốc.
Cô có ấn tượng rất tốt với vị thôn trưởng này, kiếp trước cô xuống nông thôn ở tỉnh Hắc, thôn trưởng kia nhìn thấy bọn họ có vài cô gái thì lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Ôi chao, cô gái à, tôi không tham mấy cái này đâu.” Tống Kiến Quốc xua tay không muốn nhận lấy.
“Chú, chú cứ cầm đi, con chỉ muốn hỏi thăm chú một người mà thôi.” Cô nhét thuốc lá vào trong lòng Tống Kiến Quốc.
“Chú, trong thôn của chú có nhân viên cứu hỏa nào tên là Tống Cảnh Chi không? Hiện tại anh ấy đang ở nhà dưỡng thương sao?”
“Cô gái, cô quen Cảnh Chi hả?” Tống Kiến Quốc nhìn Đường Tiêu Tiêu, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, đừng có nói cô gái này là bạn gái của Cảnh Chi đó nha?
Nói đến cũng khéo, Tống Kiến Quốc trùng hợp chính là bác cả của Tống Cảnh Chi.
“Chú, con cũng không giấu gì chú, lúc trước con là thanh niên tri thức ở Từ Sơn, lúc đó đồng chí Tống Cảnh Chi cứu con cho nên mới bị thương.”
Lúc này, máy kéo đột nhiên bị chếch đi, đó là bởi vì Tống Vĩ nghe được lời này, hơi quay đầu lại nhìn.
“Lái xe cho đàng hoàng coi.” Tống Kiến Quốc mắng anh ấy.
“Cô cố ý chạy đến thôn chúng tôi để tìm cậu ta à?”
“Dạ phải.” Đường Tiêu Tiêu gật đầu, cô hào phóng thừa nhận.