Khi Đường Tiêu Tiêu quay về điểm thanh niên trí thức, Vương Nhị Hỉ đang giặt quần áo, một chàng trai không phải là người của điểm thanh niên trí thức đứng bên cạnh cô ta.

Cô chỉ gật đầu chào hỏi với Vương Nhị Hỉ rồi đi về phòng của mình.

"Đó là thanh niên trí thức mới tới à? Lớn lên cũng xinh đẹp đấy." Ánh mắt Lưu Tiểu Bảo cứ dõi theo bóng dáng Đường Tiêu Tiêu.

"Thế nào? Nhìn trúng người ta à?" Vương Nhị Hỉ nhướng mày nhìn anh ta.

"Sao có thể, anh còn đang chờ cha mẹ em đồng ý gả em cho anh đây này."

Gia đình của Lưu Tiểu Bảo và gia đình Vương Nhị Hỉ kết bạn làm việc chung, Vương Nhị Hỉ không chỉ làm việc chung với gia đình Lưu Tiểu Bảo mà bình thường anh ta còn phụ giúp cô ta làm việc.

Lưu Tiểu Bảo luôn muốn yêu đương với Vương Nhị Hỉ, còn cô ta thì cứ viện cớ mặc dù bản thân cũng thích Lưu Tiểu Bảo nhưng cha mẹ không đồng ý để từ chối anh ta.

Thậm chí Vương Nhị Hỉ còn nói với Lưu Tiểu Bảo rằng cha mẹ mình là công nhân trong thành phố, chỉ cần anh ta đối xử tốt với mình, sau này khi cha mẹ cô ta đồng ý cho họ yêu nhau thì sẽ sắp xếp công việc trong thành phố cho anh ta.

Tuy rằng mẹ của Lưu Tiểu Bảo cảm thấy cách ăn mặc của Vương Nhị Hỉ không giống như con gái của gia đình khá giả, nhưng mà bà ấy đã sinh năm đứa con gái mới sinh được một cậu con trai, thế nên bà ấy xem anh ta như bảo bối, anh ta nói gì bà ấy cũng nghe.

"Vậy thì anh phải đối xử tốt với em, em chỉ nhờ anh giặt quần áo cho em mà anh cũng không chịu làm."

"Mẹ anh nói đàn ông không cần làm việc nhà."

"Anh nghe lời em hãy nghe lời mẹ anh hả?" Giọng nói của Vương Nhị trở nên vặn vẹo.

"Nghe em, nghe em hết, mạng anh cũng là của em, để anh giặt quần áo cho em."

Nghe bọn họ nói chuyện, Đường Tiêu Tiêu chưa kịp đóng cửa cảm thấy toàn thân sởn da gà, cô nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

Hiện tại là lúc thời tiết của tỉnh Hồ Nam nóng nhất trong năm, Đường Tiêu Tiêu đang ngồi trên giường chợt nhớ bản thân chưa mua chiếu, mà bây giờ cô cũng không thể lấy chiếu từ trong không gian hiện đại ra được.

Ở đời sâu, chiếu của tỉnh Hồ Nam là loại tốt nhất, không biết hôm nay Tống Cảnh Chi có nhà không , cô định chiều này sẽ hỏi thăm anh thử.

Cô nằm trên giường, lấy quạt hương bồ từ không gian ra quạt cho mát, không bao lâu đã ngủ mất.

Lúc thức dậy, Đường Tiêu Tiêu giơ tay xem giờ, khi phát hiện trên tay mình không có đồng hồ, cô mới sực nhớ lần trước bản thân té ngã ở Từ Sơn đồng hồ đã bị hỏng.

Đường Tiêu Tiêu lấy từ không gian ra một cái đồng hồ kiểu dáng đơn giản đeo vào tay, lúc này sắp bốn giờ rồi.

Sau khi rời giường, cô lấy một ít thịt ba chỉ trong không gian ra, chuẩn bị nấu canh thịt viên cho Tống Cảnh Chi ăn tối.

Tất cả thanh niên trí thức đều đi làm việc, lúc Đường Tiêu Tiêu đang chặt thịt trong nhà bếp, trước mặt bất ngờ xuất hiện một cây kẹo hồ lô ngào đường.

"Nhanh ăn đi, nó sắp bị chảy rồi." Thì ra Hà Tiểu Thiến đã về.

"Chị mua thật à!" Đường Tiêu Tiêu nhanh chóng cầm lấy.

"Chị đã hứa sẽ mua cho kẹo hồ lô ngào đường cho em mà." Cô ấy cười ngọt ngào nói: "À đúng rồi, chị thấy trước cửa phòng em có một chiếc xe đạp chở đầy củi."

"Em mua củi hả?" Hà Tiểu Thiến hỏi.

"Dạ, em mua củi của bác Thôi ở đầu thôn." Cô cắn một ngụm hồ lô ngào đường rồi nói: "Tuy rằng đường hơi chảy nhưng mùi vị không bị ảnh hưởng."

"Lát nữa chị cũng mua ít củi"

"Ớt cay và rau củ còn lại này em cho chị hết đó, lát nữa em sẽ phần cho chị một ít canh thịt viên, chị nấu thêm cơm là có thể ăn cơm chiều rồi."

"Còn em thì sao?"

"Từ đây về sau em sẽ làm việc chung với nhà họ Tống." Cô cười nói.

"Tống Cảnh Chi trông thế nào, có đẹp trai không?" Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi.

"Ừm..." Đường Tiêu Tiêu nhớ lại dáng vẻ của Tống Cảnh Chi: "Cũng khá đẹp trai." Cô mỉm cười.

"Ái chà, con bé này!" Hai cô gái cùng cười đùa.

Đường Tiêu Tiêu tiếp tục chặt thịt, sau khi Hà Tiểu Thiến đi mua củi về thì giúp cô nhóm lửa.

Thấy cô nấu nhiều canh thịt viên quá, Hà Tiểu Thiến tò mò hỏi: "Sao em nấu nhiều canh vậy?"

"Em đến nhà Tống Cảnh Chi ăn lương thực và thức ăn của nhà người ta, dù sao cũng không thể chỉ mang cạnh cho một mình anh ấy được. Huống chi, nếu muốn có được sự tin tưởng của Tống Cảnh Chi thì em phải tạo được mối quan hệ tốt với người nhà của anh ấy chứ."

"Cũng phải, cha mẹ anh ấy là người thế nào?" Hà Tiểu Thiến sợ cô chịu thiệt.

"Rất tốt, bọn họ rất chất phác." Kiếp trước Đường Tiêu Tiêu là một doanh nhân nên cô nhìn người rất chuẩn.

"Chị xúc gạo dùm em nhé, em nấu sắp xong rồi. Chị cứ dùng củi này để nấu cơm, đợi lát nữa bọn họ tan ca sẽ tiện tay mang hộp cơm về cho chị."

"Được."

Lúc Đường Tiêu Tiêu múc thịt viên cho Hà Tiểu Thiến, nói gì cô ấy cũng chỉ chịu lấy hai viên: "Em múc cho chị một ít canh là được, chị sẽ chan canh vào cơm ăn."

Hà Tiểu Thiến giúp Đường Tiêu Hành mang vơm để lên xe đạp, dùng dây thừng cố định lại rồi đặt hộp cơm chứa cạnh thịt viên vào rổ, treo phía trước tay lái.

"Không cần chị đi chung thật hả?"

"Không cần đâu, chị nhanh đi ăn cơm đi."

"Ừ, vậy tối nay chị nấu nước cho em."

"Được."

Thấy Đường Tiêu Tiêu đạp xe đi rồi, Hà Tiểu Thiến mới bưng hộp cơm quay về phòng.

Tại thời đại này, thịt viên thật sự là thứ tốt nhất, cô ấy thanh niên trí thức khác nhìn thấy sẽ gây ra phiền phức cho Đường Tiêu Tiêu.

"Tiêu Tiêu đến rồi à!" Lúc Đường Tiêu Tiêu đến nói, mẹ Tống đang ở nhà nấu cơm.

Bình thường phụ nữ trong thôn đều tan ca sớm hơn một chút để về nhà nấu cơm, mẹ Tống cũng không ngoại lệ, có điều mẹ Tống luôn nấu cơm cho Tống Cảnh Chi trước.

"Thím, cháu mang lương thực tới."

Mẹ Tống nhanh tay giúp cô lấy đồ xuống, vừa thấy bên trong đều là gạo trắng, bà bật thốt: "Lương thực của cháu đều là gạo trắng ư, có ai kết nhóm lại dùng toàn gạo trắng thế này, hơn nữa cháu còn nấu thịt cho Cảnh Chi nhà thím ăn nữa. Lương thực này cháu mang về đi, cháu cứ tới nhà bọn ta ăn cơm là được rồi."

"Thím, cháu còn ăn thức ăn của nhà thím nữa mà, cháu chỉ góp mỗi gạo trắng thôi."

"Cháu..." Mẹ Tống hơi khó xử.

"Cứ quyết định vậy đi, thím à, cháu đã nói với thôn trưởng rằng cháu sẽ cắt cỏ héo, dù sao cháu cũng không kiếm được bao nhiêu công điểm. Nếu không thì cháu chỉ mang lương thực tới một lần này thôi, sau này cháu sẽ không mang đến nữa."

"Vậy cũng được, sau này cháu không cần mang lương thực tới nữa." Bấy giờ mẹ Tống mới đồng ý nhận lương thực.

"Cơm của cháu và Cảnh Chi đã chuẩn bị xong rồi, hai đứa ăn trước đi, thím chờ chú về rồi ăn sau." Mẹ Tống sợ có mình ăn cơm chung thì Đường Tiêu Tiêu sẽ không được tự nhiên, đồng thời bà cũng muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn.

"Dạ thím, hộp thức ăn này cho chú và thím ạ." Cô lấy ra một hộp cạnh thịt viên.

"Thím không ăn đâu, hai đứa các cháu cứ ăn đi." Mẹ Tống không chịu lấy.

"Cháu nấu nhiều lắm, ăn không hết thì phí, thời tiết hôm nay cũng không để dành lại được."

"Thôi được, lần này thím nhận, nhưng lần sau đừng nấu nhiều như thế nữa, nấu đủ các cháu ăn là được."

"Dạ."

Đường Tiêu Tiêu đi vào phòng của Tống Cảnh Chi, cô kéo chiếc bàn nhỏ ra rồi đi theo mẹ Tống đồ ăn lên.

Tống Cảnh Chi im lặng quan sát Đường Tiêu Tiêu, xem cô đã hết giận hay chưa.

Hôm nay mẹ Tống nấu món cháo ăn kèm đậu hấp thịt khô, trứng gà xào và một tô canh mướp hương. Tuy món chính không phải là cơm tẻ nhưng cũng là cơm khoai lang, phần cơm cũng nhiều hơn khoai.

Chờ mẹ Tống rời đi, cô ngồi xuống vị trí đối Tống Cảnh Chi và nhỏ giọng nói: "Có phải vì tôi đến ăn cơm chung nên mẹ anh với cố tình nấu thịt hay không? Không cần như vậy đâu, tôi ăn gì cũng được hết."

"Tôi có tiền trợ cấp."

"Tôi biết, nhưng tôi không cần ăn ngon, bình thường mọi người ăn gì thì tôi ăn đó là được, không cần phải làm thịt khô và cơm tẻ."

"Bình thường họ vẫn ăn như vậy." Tống Cảnh Chi cũng không nói dối, nhà họ Tống được xem là gia đình ăn ngon nhất trong thôn.

Sức khoẻ của cha Tống khá tốt nên luôn lấy trọn công điểm, hằng ngày mẹ Tống cũng lấy trọn phần công điểm trong hạn mức của phụ nữ, cộng thêm trước đây Tống Cảnh Chi luôn gửi hết tiền trở cấp của mình về nhà. Trong nhà họ có một khoản tiền tiết kiệm, hiện tại mỗi tháng Tống Cảnh Chi cũng đưa tiền dưỡng lão cho họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play