Nhân lúc thời gian còn sớm, Triệu Mạn Ca thay một bộ váy liền màu đen làm bằng tơ tằm, khoe trọn đường cong cơ thể, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Chiếc váy dài đến đầu gối chỉ để lộ bắp chân, Triệu Mạn Ca hiếm khi đi giày cao gót, nó khiến cẳng chân trông dài hơn hẳn.
Nhìn bầu trời đầy nắng ngoài cửa sổ, Triệu Mạn Ca vén tóc dài ra sau đầu, rồi trang điểm cho bản thân thật xinh đẹp.
Đứng trước gương khách sạn và xoay người một vòng, Triệu Mạn Ca cảm thấy giây tiếp theo mình có thể bước lên sàn diễn, thế là cô cầm túi xách ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Lúc đến nhà hàng Lang Kiều mà Trì Di đặt trước, Triệu Mạn Ca lại rơi vào tình thế dở khóc dở cười lần nữa.
Cô chưa từng về nước bao giờ nên không quen thuộc nhà hàng ở đây lắm, nhưng cô cũng từng nghe danh nhà hàng Lang Kiều này, đủ để thấy rằng nó nổi tiếng đến mức nào. Nhưng khi cô thực sự đến đây và được người phục vụ dẫn vào, cô nhận thấy phong cách trang trí ở đây vô cùng lãng mạn, khắp nơi đều là những bông hoa dại tươi, thậm chí cả những cây cột cũng được phủ bằng những trái tim chạm khắc bằng pha lê, ánh đèn mờ ảo khiến bầu không khí trở nên cực kỳ mờ ám, những chân nến trên bàn cũng theo phong cách tình nhân tiêu chuẩn, ngay cả lưng ghế cũng có hình trái tim!
Bà đây gọi anh ra ngoài để bàn chuyện nghiêm túc chứ không phải để nói chuyện yêu đương!
Những người phục vụ ở đây cực kỳ chuyên nghiệp, tuy nhận ra Triệu Mạn Ca nhưng họ chỉ đỏ mặt nhìn cô, không dám xin chữ ký hay chụp ảnh cùng. Cậu ta dẫn Triệu Mạn Ca đến "ghế lô", thực chất là một nơi được xây dựng đặc biệt trên ban công.
Đẩy cửa ra, Trì Di đã ngồi đoan chính ở trong, giống như tối qua gặp mặt, anh mặc một bộ vest đen, hai cúc áo sơ mi trên cùng để hở ra, khiến anh trông bớt nghiêm túc hẳn. Thiết kế cắt ba chiều và chất liệu cao cấp của bộ quần áo đều tôn lên vóc dáng chuẩn của anh, bao bọc cơ thể tràn đầy hooc-môn nam tính, chỉ để lộ những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp, thu hút sự tưởng tượng của người khác.
Tóc của anh rất ngắn, như thể để phơi bày rõ các đường nét trên khuôn mặt, điều này càng thể hiện sự tự tin của anh, bởi chẳng cần kiểu tóc phù hợp để che đi khuyết điểm trên mặt.
Chiếc khuyên tai ở tai càng khiến anh lộ ra một nét kiêu ngạo khó thuần phục.
Không, không chỉ là một nét.
Triệu Mạn Ca đứng cách anh xa bốn mét, thầm nghĩ nếu không phải anh làm chuyện ngu ngốc như vậy thì giờ phút này cô đã đổ gục trước nhan sắc này rồi.
Trì Di đứng dậy kéo ghế cho Triệu Mạn Ca rồi đưa thực đơn cho cô.
Triệu Mạn Ca nhìn thực đơn, thờ ơ lật qua lật lại rồi nói: “Anh Trì có vẻ thích mặc trang phục lịch sự, nhưng nhìn cũng rất đẹp.”
Mỗi lần gặp anh là đều thấy anh mặc một bộ vest.
Gập thực đơn lại, cô chỉ gọi một ly nước.
"Không thử một chút món bò bít-tết ở đây sao? Tôi đảm bảo đây nơi làm chính cống nhất ở Đế Đô." Trì Di mở thực đơn ra nói.
“Tôi là người mẫu.” Triệu Mạn Ca nói: “Người mẫu chúng tôi không ăn gì.”
Trì Di ồ một tiếng, thì thầm vài câu với người phục vụ đứng bên cạnh, người phục vụ cầm thực đơn đi xuống, tiếp theo là dàn hợp tấu đàn vĩ cầm lên.
Triệu Mạn Ca nhìn Trì Di cởi áo khoác, xắn tay áo lên và để lộ chiếc đồng hồ tinh xảo của mình.
Tuy nhiên, người phục vụ đã nhanh chóng mang đến hai ly nước, lúc này Triệu Mạn Ca mới nhận ra rằng Trì Di cũng chỉ gọi một ly nước.
“Anh Trì, hôm qua…”
“Hôm qua như thế nào?”
Trì Di cầm cốc nước, tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn cô.
Vẻ mặt lưu manh lại cây ngay không sợ chết đứng này khiến Triệu Mạn Ca không biết nói gì tiếp. Rõ ràng người bị hôn lén là cô, sao giờ cô lại như kẻ háo sắc thế này?
“Anh Trì, anh thích tôi rồi à?”
Thời gian ngừng trôi trong giây lát, khóe miệng Trì Di cong nhỏ lại, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị và nghiêm túc: “Vì sao cô Triệu lại nói như vậy?”
Sao nào? Đây là muốn chơi xỏ cô à? Triệu Mạn Ca chậm rãi uống một ngụm nước: “Nếu không có video sáng nay, tôi cũng không biết mình vậy mà may mắn được anh Trì hôn.” - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Trì Di hiếm khi nhíu mày, chỉnh lại tư thế ngồi, nghiêng người tới trước mặt Triệu Mạn Ca: “Thì ra là vậy. Tôi không thể không giải thích một chút, vì từ lúc tôi chín tuổi đã đến sống ở Brazil, nên tôi đã nhiễm thói quen ở bên đó, vì vậy…”
Anh ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Triệu Mạn Ca: “Nụ hôn đó chỉ là để cảm ơn cô Triệu đã chăm sóc tôi lúc tôi say rượu mà thôi.”
Triệu Mạn Ca thật sự dừng lại tất cả mạch suy nghĩ trong đầu để suy nghĩ tính xác thực trong lời nói của anh, ánh mắt thẳng thắn, vô tư của anh không giống như đang nói dối lắm, ngược lại bây giờ Triệu Mạn Ca thật sự muốn tìm cái hố để chui vào.
Hùng hùng hổ hổ, khí thế bừng bừng đến hỏi tội nhưng lại bị mất mặt như vậy, cuộc sống này sao mà khó khăn quá.
“Vậy, vậy tại sao khi ở Nam Phi, anh lại viết số điện thoại lên quần áo của tôi chứ?”
Dù như nào thì cũng phải tìm lại thể diện cho bản thân rồi mới tính tiếp được.
Nhưng Trì Di chỉ cúi đầu, thuận tiện chỉnh lại cổ tay áo nói: “Khi ấy, ở thủ đô xa lạ đó, tôi cứ tưởng đó sẽ là lần gặp gỡ duy nhất của chúng ta. Cô đẹp như vậy, tôi không muốn bỏ lỡ.”
Anh buông hai tay xuống, đan hai tay rồi để trên bàn, ngẩng đầu nhìn chăm chú Triệu Mạn Ca: "Có lẽ, đó chỉ là một loại bản năng."
Triệu Mạn Ca lơ đễnh trong giây lát, lời nói của Trì Di vô cùng nghiêm túc, đủ để cô có thể lấy lại mặt mũi, quét sạch sự xấu hổ trước đó, nhưng đồng thời anh cũng tỏ rõ lập trường của bản thân.
Không phải là kế hoạch được ấp ủ mà chỉ là cảm xúc nhất thời.
Triệu Mạn Ca mỉm cười, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người bày tỏ ham muốn sắc dục một cách đầy thanh tao như vậy, anh quả thực là một tay lão làng trong tình trường, có thể giải thích việc sắc dục theo kiểu tình yêu trai gái như vậy, kinh nghiệm ít nhất cũng phải bảy tám năm nếu không sao có thể như này được.
Nếu không bị bọn paparazzi chụp lại, Trì Di chắc chắn sẽ không giải thích như vậy với cô. Nói cách khác, nếu ngày hôm đó anh không say thì họ đã thực sự có một đêm đẹp với nhau rồi.
Nghĩ lại thì đã tám năm kể từ khi Trì Di nổi tiếng với một bàn thắng ở tuổi mười bảy, và trong khoảng thời gian này, sự tồn tại của bạn gái anh cũng chưa bao giờ được tiết lộ. Một siêu sao bóng đá có khuôn mặt điển trai, bên cạnh có thể ít phụ nữ sao? Chỉ là loại người này có xu hướng theo đuổi “đi qua vạn bụi hoa, thân không dính một phiến lá” (chỉ người phong lưu đa tình), họ có thể có tình yêu, tình dục nhưng đừng mơ tưởng đòi danh phận để trói buộc họ.
Tạm thời không biết nói gì, Triệu Mạn Ca nhấp một ngụm nước, đảo mắt qua một vòng, nhìn lại cách bài trí của nhà hàng, cảm thấy mọi thứ đề có thể tha thứ được: “Nhà hàng này rất tình tứ, ở bản địa cũng vô cùng nổi tiếng, anh Trì cũng thường đến sao?”
Chắc hẳn đã đưa không ít phụ nữ đến đây ăn cơm..
Trì Di gật đầu: “Đây là tài sản đứng tên mẹ tôi.”
Lời vừa nói xong, điện thoại của Trì Di vang lên, Triệu Mạn Ca liếc nhìn màn hình điện thoại di động của anh, ba chữ "Chúc Tích An" đã thu hút ánh mắt của cô. ( truyện trên app T Y T )
Trì Di nói một tiếng xin lỗi liền đứng dậy nghe điện thoại, Triệu Mạn Ca tất nhiên không thể rời mắt khỏi anh, hận mình không thể có phép thần thông để nghe được họ đang nói gì.
Chỉ trong vòng ba phút, khuôn mặt anh từ xán lạn trở nên u ám.
Khi Trì Di ngồi lại, Triệu Mạn Ca chủ động mở miệng: "Vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy tên người gọi cho anh. Có phải cô Chúc Tích An không?"
“Ừm.” Sắc mặt Trì Di như cũ không tốt lắm, giọng nói cũng trầm hơn một chút, “Bảo tôi về nhà ăn cơm, tiện thể đưa cô về cùng.”
Hả? Triệu Mạn Ca đột nhiên có hứng thú, hỏi: "Vì sao muốn tôi đi cùng?"
Trì Di đưa cho cô một biểu cảm "Điều này không phải là hiển nhiên sao?"
Triệu Mạn Ca ồ một tiếng, rõ ràng là vì tin tức kia, Chúc Tích An nghĩ rằng Trì Di có bạn gái và muốn anh đưa cô về gặp mặt: “Cô Chúc thật là nóng lòng, cô ấy quan tâm anh thật đó.”
Triệu Mạn Ca thuận miệng nói mấy câu.
Nhưng cô không biết Chúc Tích An nóng lòng, không đợi được là muốn gặp bạn gái của con chồng hay là Triệu Mạn Ca cô nữa.
Trì Di lạnh lùng ừ một tiếng, đáp lại lời Triệu Mạn Ca vừa nói.
Chỉ trong vài phút, Triệu Mạn Ca đã hiểu rằng mối quan hệ giữa Trì Di và Chúc Tích An không hề hòa hợp, thậm chí có thể nói là rất tệ. Nhưng cũng hợp lẽ, trên đời này có được bao cặp mẹ kế con chồng thân thiết với nhau chứ.
“Mặc dù cô Chúc hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta, nhưng tôi cảm thấy rất tiếc vì đã bỏ lỡ cơ hội ăn tối với cô ấy. Dù sao thì cô ấy cũng là diễn viên tôi yêu thích nhất.”
Trì Di ngước mắt nhìn vào Triệu Mạn Ca.
Anh biết bốn cúp giải ảnh hậu của Chúc Tích An kì thực đều được đặt ở nhà, cô ta không hề dựa vào người là đạo diễn của anh hay sử dụng bất kỳ lối tắt nào, đó là sự công nhận của ban giám khảo đối với kỹ năng diễn xuất của cô ta, một diễn viên như vậy sẽ rất khó mà không nổi tiếng. Hơn nữa, trong giới giải trí hiếm hoi người có diễn xuất tốt như vậy nên ngày càng nổi tiếng và nhiều người hâm mộ.
Chỉ là không ngờ rằng, trong những người hâm mộ của cô ta bao gồm cả Triệu Mạn Ca.
“Nếu như cô thật sự muốn gặp cô ta, có rất nhiều cơ hội, tôi có thể giúp cô.”
“Thật chứ?” Triệu Mạn Ca hai mắt sáng ngời, tông giọng cao lên hai tầng.
Nhìn vẻ mặt của Triệu Mạn Ca, Trì Di nghĩ rằng cô thực sự thích Chúc Tích An, “Đương nhiên là thật. Tuy rằng cô ta hiểu lầm mối quan hệ của hai chúng ta, nhưng tôi có thể mang cô đến gặp với tư cách là bạn bè.”
Nói một lúc, anh nói thêm: “Tôi thường đưa bạn bè về nhà ăn cơm.”
Triệu Mạn Ca căn bản không nghe thấy anh còn nói cái gì, mắt đều vì cười mà híp lại, hận không thể mọc cánh mà bay đến chỗ Chúc Tích An: “Vậy khi nào tôi có thể gặp được thần tượng của mình?"
“Chiều mai tôi sẽ đón cô lúc năm giờ.”
*
Sau khi tiễn Triệu Mạn Ca rời đi, Trì Di lên xe, ngồi phịch xuống ghế sau.
Năm phút sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho Charles, người đang say giấc lúc này.
“Nếu không phải là cậu, tôi sẽ không bắt máy đâu… Đáng ghét quá.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói ngái ngủ của Charles, ở bên kia Nam Bán Cầu vẫn còn là sáng sớm.
Trì Di đóng cửa sổ, không để ý tới sự có mặt của tài xế, trò chuyện với Charles: "Cảm ơn cậu đã nghĩ cho tôi lí do để vượt qua nguy cơ lần này, tôi đã vượt qua một cách tốt đẹp.”
Nếu không phải Charles không cho anh lời khuyên, hôm nay đối mặt Triệu Mang Ca đến hỏi tội, anh chỉ đành phải giả vờ ngủ như lần trước.
Không đúng, hôm nay không uống rượu, vậy chỉ đành giả vờ ngất xỉu thôi.
Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, chắc là Charles đang ngồi dậy: “Nhưng thật xin lỗi, tôi thực sự không hiểu tại sao cậu lại phải nói dối như vậy, đối phương là Mango đấy! Cô ấy là tình nhân trong mộng của biết bao nhiêu người đàn ông, tại sao cậu không biểu hiện rõ tâm ý của mình với cô ấy. Đừng nói với tôi là người Trung Quốc các cậu đều như vậy, nhưng cậu là chàng trai đã lớn lên ở Brazil mà.”
Tài xế nghe không hiểu Trì Di nói chuyện bằng tiếng Tây Ban Nha, quay lại thấy mồ hôi trên trán anh liền âm thầm bật điều hòa.
"Bởi vì, tôi không chắc là tôi bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của cô ấy hay thật sự thích con người chân chính của cô ấy nữa. Charles, cậu nghĩ rằng yêu từ cái nhìn đầu tiên có đáng tin không? À không, cậu có tin là một người có thể chung tình với một người mà họ chưa gặp mặt bao giờ không? Chỉ xem mình áp-phích hoặc quảng cáo của cô ấy thôi.”
Charles không thèm che giấu sự giễu cợt của mình, "Đừng làm trò hề nữa, bạn của tôi, hành động của cậu đối với cô ấy đã biểu hiện rõ tình cảm của cậu rồi.”
“Không.” Trì Di nghiêm túc phản đối, “Có lẽ chỉ là thấy sắc mà động tâm thôi”