Trì Di quả nhiên là người đúng giờ, đúng năm giờ chiều hôm sau, anh gửi tin nhắn đến: Tôi ở dưới lầu của khách sạn.
Triệu Mạn Ca trang điểm xong tự ngắm nhìn mình ăn mặc đẹp đẽ trong gương, không tránh khỏi cảm thấy tự luyến. Mười một năm trước, cô chỉ là một cô gái mũm mĩm, cao hơn các bạn đồng trang lứa một chút, có thể sở hữu dáng người hoàn hảo như bây giờ, phải cảm ơn .… Chúc Tích An đấy.
Đi xuống dưới lầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc Cadillac srx màu đen, Trì Di ngồi trong xe nhìn thấy Triệu Mạn Ca tới, lập tức xuống xe mở cửa cho cô.
Triệu Mạn Ca chú ý tới hôm nay Trì Di mặc một chiếc áo hoodie thêu kết hợp cùng quần dài, đi một đôi giày vải Converse cổ điển, trông chẳng khác gì sinh viên thời thượng trong trường.
Hình như vận động viên bóng đá nào cũng có một đặc điểm là, khi mặc lên người bộ đồ trẻ trung sẽ là một chàng trai chinh phục thế giới, khi mặc vest đi giày da lại trở thành quý ông lịch lãm.
Cô đánh giá chiếc xe này một chút, không có gì đặc biệt, giá cả cũng không vượt quá năm mươi vạn, nhìn qua không giống một xe mà cầu thủ nổi tiếng như Trì Di sẽ mua.
“ Đây là xe anh à?”
Trì Di lắc đầu, “Đây là xe của mẹ tôi, tài xế cũng là của bà.”
Trì Di cùng Triệu Mạn Ca giống nhau đều không có bằng lái xe trong nước nên chỉ đành nhờ đến tài xế. Nhưng xe này không phải là của Trì Di mà là của mẹ anh, điều này khiến Triệu Mạn Ca rất khó hiểu, không phải gia đình mẹ của Trì Di rất có quyền thế hay sao? Sao lại dùng xe bình thường như vậy?
Nhưng suy cho cùng thì đây là chuyện nhà người khác, Triệu Mạn Ca không hỏi nhiều. So với mẹ đẻ của Trì Di, cô càng tò mò về mẹ kế của anh hơn.
Tài xế lái xe đến Nhạc Thượng Uyển, Triệu Mạn Ca không biết đường, nhưng chỉ cần nhìn quang cảnh dọc đường là cô biết xe đang đến khu nhà giàu ở đế đô.
Nhưng dọc đường đi không thấy Trì Di có động tĩnh gì, Triệu Mạn Ca liền quay đầu sang nhìn, phát hiện anh đang ngồi nghiêng ngả, bắt chéo chân, miệng còn ngâm nga theo giai điệu, cô đoán đó là bản nhạc Brazil.
“Anh rất vui vẻ sao?”
“Không có.” Trì Di đặt tay lên đầu gối, gõ theo nhịp.
Triệu Mạn Ca hừ nhẹ một tiếng, quay mặt đi nhìn ra cửa sổ.
Cô không nghĩ tới lại gặp Chúc Tích An nhanh như vậy, lúc trước cố tình làm quen Trì Di quả nhiên là quyết định sáng suốt.
Tuy rằng đang nhìn ra cửa sổ, nhưng là Triệu Mạn Ca vẫn cảm nhận rất rõ ràng Trì Di đang nhìn chằm chằm cô, tư thế vẫn không hề nhúc nhích. Vừa quay đầu lại, lại thấy anh thản nhiên nhìn về phía trước.
“Anh đang nhìn tôi?”
Khóe miệng Trì Di mím nhẹ, mày hơi nhăn, quay sang nhìn Triệu Mạn Ca đáp: "Không có.”
Triệu Mạn Ca chớp chớp mắt, không nói chuyện nữa.
Ô tô dừng ở trước một dãy các biệt thự xa hoa nhưng không tiến vào bãi đỗ xe mà đợi Trì Di và Triệu Mạn Ca xuống xe rồi lập tức rời đi.
Một người phụ nữ trung niên mập đứng ngoài cửa gỗ, trên eo còn buộc tạp dề, nhón người trông thấy Trì Di tới, khuôn mặt tròn cười đến nở hoa.
“ Tiểu Di về rồi à? Mau vào phòng đi, ông chủ Trì và bà chủ đợi lâu rồi đấy.” Người phụ nữ trung niên này là giúp việc của nhà họ Trì, làm việc ở đây từ lúc Trì Di sinh ra, sau đó cha mẹ Trì Di ly hôn, Trì Di không còn thường xuyên quay về nữa, nhưng bà vẫn đối xử với Trì Di giống như người thân.
“Vú Trương.” Trì Di kêu một tiếng, xem như chào hỏi.
Vú Trương cười nhìn về phía Triệu Mạn Ca, nhìn tới liền ngạc nhiên không thôi, trước đó những gì bà nhìn đến nghe đến đều cho rằng Chúc Tích An là cô gái xinh đẹp nhất, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên gặp được một người đẹp, đẹp lộng lẫy và kiêu ngạo, không hề phô trương thẩm mỹ truyền thống Trung Quốc, theo lời nói của giới trẻ ngày nay, thì chính là “Đẹp đến mức nguy hiểm”. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Vú Trương ngẩng đầu, nhìn Triệu Mạn Ca đi giày cao gót cao bằng Trì Di, liền nói: “Đây, đây chắc hẳn là cô Triệu?”
Trì Di giữ chặt tay Triệu Mạn Ca tiến lên phía trước đứng lại, nâng cằm lên: “Đúng vậy.”
“Ai da thật xinh đẹp! Thoáng cái nhà chúng ta đã có nhiều người đẹp như vậy rồi, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ!” Bà vừa dẫn Trì Di và Triệu Mạn Ca đi vào, vừa gọi lớn: “Ông chủ! Bà chủ! Tiểu Di dẫn cô Triệu đã về rồi!”
Theo giọng nói đầy nội lực của vú Trương, Triệu Mạn Ca đi vào biệt thự nhà họ Trì.
Cực kỳ nguy nga, sang trọng. Triệu Mạn Ca chỉ nghĩ tới hai từ như vậy để hình dung, cô rất ung dung đánh giá biệt thự, thích thú bật cười, “Anh Trì, nhà anh xa hoa quá.”
Trì Di dẫn Triệu Mạn Ca vào phòng khách ngồi xuống rồi nói: “Sau khi cha mẹ tôi ly hôn, tôi rất ít khi về đây, không tính là nhà của tôi.”
Vừa dứt lời, một người đẹp tầm 30 tuổi cùng một người đàn ông trung niên đi ra. Người phụ nữ dáng người yểu điệu, khuôn mặt mỹ lệ, người đàn ông có chút mập mạp, nhưng cả người đều toát lên khí chất văn nghệ sĩ, nhìn qua thật đúng là trai tài gái sắc.
Triệu Mạn Ca đứng lên, cười nói: “Đạo diễn Trì, nghe danh đã lâu.” Cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Chúc Tích An, “Vị này là bà Chúc đúng không? Ở ngoài còn đẹp hơn trên phim nữa.”
Chúc Tích An rút tay ra khỏi khuỷu tay của Trì Cảnh Huy, duỗi về phía Triệu Mạn Ca, “Cô Triệu, trăm nghe không bằng một thấy, quả nhiên là người mẫu mà người hâm mộ trong nước tự hào có khác.”
Triệu Mạn Ca nắm lấy tay ả ta, bàn tay mềm mại bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn như tay của thiếu nữ “Bà Chúc quá khen.”
“Việc gì phải xưng hô khách sáo thế, cô gọi tôi là dì như Tiểu Di là được.”
Triệu Mạn Ca thấy Trì Di hơi nhíu mày, không nói gì.Vậy nên Triệu Mạn Ca nói: “Bà Chúc cách tôi cũng chỉ có mười tuổi, gọi dì có vẻ không hợp lắm?”
Trì Cảnh Huy là ông chủ nhà họ Trì, cười tủm tỉm nói:” Không có gì không thích hợp, dựa theo vai vế, đúng là nên gọi một tiếng dì.”
Triệu Mạn Ca gật đầu, chấp nhận nói: “Dì”
Lúc này, Chúc Tích An nhận lấy mâm trái cây từ vú Trương đang đứng sau, đặt lên bàn trà trước mặt Triệu Mạn Ca, “Nghe nói người mẫu đều không thể ăn đồ ăn vặt, cho nên tôi dặn vú Trương chuẩn bị một ít quả hạch, thử xem có hợp khẩu vị không.”
Triệu Mạn Ca cười cầm lấy một hạt hạnh nhân, nói: “Thường ngày tôi cũng thích ăn một ít quả hạch.”
Chúc Tích An cười ngồi xuống cạnh cô, nhìn Trì Di bên cạnh, nói: “Tiểu Di sao không nói lời nào? Dẫn bạn gái về nhà nên ngượng ngùng sao?”
“Không phải.” Trì Di cầm một hạt hồ đào lên, “Cô Triệu không phải bạn gái, chỉ là bạn bè thôi.”
“Bạn bè?” Trì Cảnh Huy sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng quay về như ban đầu. Ông ta với Chúc Tích An liếc nhau, trong ánh mắt có ý trách ả ta nóng vội.
“Đúng vậy.” Trì Di lột vỏ hồ đào ra ném lên không trung rồi tiếp bằng mồm, “Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi có bạn gái, là chính ông hiểu sai, chúng tôi chỉ là bạn bè.”
Triệu Mạn Ca liếc xéo Trì Di một cái, ngồi yên không lên tiếng.
*
Nói chuyện phiếm một lúc, Trì Cảnh Huy gọi Chúc Tích An gọi vào phòng sách.
“Bận rộn cả nửa ngày, hóa ra lại không phải bạn gái? Giới trẻ ngày nay sao bị làm sao vậy?” Trì Cảnh Huy thật là nghĩ nát óc cũng không hiểu, hôm qua lúc ông ta đọc tin tức, cứ tưởng cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng ra hoa nên vội vã muốn gặp con dâu, ai ngờ người đến thật nhưng lại không phải bạn gái?
“Anh gấp cái gì, bây giờ giới trẻ tuổi đều như này cả, lên giường cũng chưa chắc sẽ xác định quan hệ.” Hai chân Chúc Tích An không đứng vững nổi, ả đỡ sô pha ngồi xuống, nói: “Em thấy hai người đều có ý với nhau, chỉ chưa chính thức xác định quan hệ thôi, anh xem người cũng mang về rồi, chọc thủng lớp giấy nữa là được thôi.”
“Là như vậy sao.” Trì Cảnh Huy đong đưa chiếc quạt gấp, nhíu mày, “Con gái bây giờ cũng thật là, chưa xác định quan hệ đã về nhà người ta rồi, ngược lại người xấu hổ lại là bề trên như chúng ta.”
Trì Cảnh Huy khép cây quạt lại, đi ra ngoài, “Đi, chúng ta đừng để bọn nhỏ phải chờ.”
Chúc Tích An lại không có phản ứng, Trì Cảnh Huy quay đầu lại xem ả, sắc mặt có chút khó chịu hỏi “Em làm sao vậy?”
“Tối hôm qua không ngủ ngon, tôi nghỉ ngơi một chút, ông không cần phải chờ tôi, đợi chút tôi sẽ tới.”
Trì Cảnh Huy không vui lắm nhưng không muốn biểu hiện rõ ràng quá, thấp giọng nói: “Đừng bởi vì tiểu Di không phải con ruột cô liền không để bụng như vậy, khó khăn lắm nó mới trở về một chuyến, cô liền tỏ thái độ.”
Chúc Tích An cảm thấy tức giận nhưng không dám bộc phát mà nuốt ngược vào trong,ả ta hít sâu mấy hơi, định nói gì đó thì Trì Cảnh Huy đã đi rồi. Qua hồi lâu, Chúc Tích An hai chân cảm giác giảm bớt mỏi, lúc này mới đứng lên đi về phía phòng khách.
Trong phòng khách, Trì Di và Triệu Mạn Ca ngồi một góc sô pha, nói chuyện với Trì Cảnh Huy.
“Sao lại ngồi đó?” Chúc Tích An ngồi đối diện Triệu Mạn Ca, hỏi: “Nghe nói cô Triệu lớn lên ở nước Mỹ đúng không? Trước kia tôi cũng ở nước Mỹ sinh hoạt một đoạn thời gian, thực nhớ khoảng thời gian đó, suy cho cùng khi đó tuổi còn trẻ, ở nước Mỹ nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, không giống hiện tại làm cái gì đều không thấy hứng thú, ai, già rồi già rồi!”
Khi nói chuyện, ánh mắt Chúc Tích An rất thân thiện dễ gần, nhưng sự chú ý đều ở trên người Triệu Mạn Ca, định tìm ra chút manh mối trên biểu cảm của cô
“Thế à?” Triệu Mạn Ca cười, “Xem ra dì Chúc ở nước Mỹ sinh hoạt rất tốt.”
Trên thế giới, người có khả năng khống chế biểu cảm tốt nhất là diễn viên và người mẫu, hiện giờ Chúc Tích An mang danh ảnh hậu nhìn nụ cười của Triệu Mạn Ca với tư cách là người mẫu, kinh nghiệm nghề nghiệp nói cho ả biết, nụ cười này rất miễn cưỡng.
“Như thế nào, cô Triệu sống ở nước Mỹ không vui lắm à?”
“Sao có thể, tôi ở nước Mỹ sống rất tốt.”
Chúc Tích An cười cười, hỏi tiếp: “Cô Triệu ở nước Mỹ có chị em gì không? Trước kia khi ở nước Mỹ tôi có quen biết một người bạn, có ngoại hình rất giống với cô Triệu đây.”
Ả ta dừng một chút, cầm tách trà lên, giọng điệu bình thản, “Đáng tiếc cô gái đó lại không có mệnh tốt như cô Triệu.”
“Hả?” Triệu Mạn Ca hỏi, “Cô ấy xảy ra chuyện gì sao?”
“Tính cách cô ấy quá cực đoan, phạm phải sai lầm lớn nên phải vào tù.”
Triệu Mạn Ca ồ một tiếng, mỉm cười, “Chẳng lẽ cô ấy giết người phóng hỏa à?” ( truyện trên app T Y T )
Chúc Tích An cầm cốc nước lên, che khuất nửa khuôn mặt mình “Ừm, cả hai luôn.”
Dứt câu, Trì Di và Trì Cảnh Huy đều quay đầu nhìn ả, Chúc Tích An suýt nữa không khống chế được biểu cảm, cười qua loa nói: “Sao mọi người căng thẳng vậy, tôi chỉ nhắc lại một ít chuyện cũ trước kia ở nước Mỹ thôi mà.”
Trì Cảnh Huy hơi bất mãn, “Thời điểm này bà nói chuyện đó làm gì, hết chuyện để nói đúng không?”
Chúc Tích An không quan tâm mấy lời này của Trì Cảnh Huy lắm, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Mạn Ca.
“Dì Chúc hiểu biết sâu rộng ghê.” Triệu Mạn Ca cũng cười, “Xem dì hiện tại thực tiếc hận, nhất định là trong lòng cũng khó chịu đi?”
Chúc Tích An cười gượng, “Đúng vậy, trong lòng cảm thấy đáng tiếc.”
Đáng tiếc cô ta không bị phán tử hình.
Khi nói chuyện, vú Trương lại dẫn một người đi vào.
Chúc Liên Nghi mặc một chiếc váy voan trễ vai, tóc búi ở sau đầu, giống như công chúa Bạch Tuyết, ả vừa bước vào phòng khách thì thấy Triệu Mạn Ca, sắc mặt lập tức tối sầm lại như mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, “Sao cô lại ở đây?”