Sáng nay, Lạc Anh nhận lời ra ngoài một chuyến, xem như ngoại lệ, tự mình giao hàng.

Dù đã tiếp nhận ký ức từ thân thể này, nhưng việc hòa nhập hoàn toàn vào xã hội hiện đại vẫn cần thời gian. Tuy vậy, trước mắt vấn đề sinh kế là điều cô phải ưu tiên.

Lạc Anh đã dọn dẹp căn nhà hai tầng này để mở một tiệm nhỏ, tận dụng những dụng cụ còn sót lại để kinh doanh đồ ăn. Cũng nhờ có hàng xóm tốt bụng như chú Trương mà việc làm ăn của cô bắt đầu ổn định hơn.

Hiện giờ, tiệm của Lạc Anh chỉ có một mình cô lo liệu tất cả, và thông thường cô không nhận giao hàng. Nhưng sáng nay, chú Trương gọi điện cầu cứu trong tình thế khẩn cấp: đoàn phim trong thành phố điện ảnh cần đồ ăn nóng giữa trời tuyết lạnh, mà lúc đó là 3 giờ sáng – hầu hết các quán đều đóng cửa.

Vì chú Trương trước đây đã giúp đỡ cô không ít, và cũng chỉ là lần này, Lạc Anh đồng ý. Dù dậy từ tờ mờ sáng để nấu đồ ăn là chuyện thường ngày với cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô giao hàng trong hoàn cảnh đặc biệt như vậy.

Sau khi tự mình giao xong đơn hàng, Lạc Anh về đến tiệm khi chiếc đồng hồ cũ trên tường chỉ gần 4 rưỡi sáng. Cô quấn tạp dề, buộc lại mái tóc, rồi lấy nguyên liệu từ tủ đông ra để bắt đầu làm hoành thánh. Ngón tay khéo léo như cánh bướm lướt qua từng lớp vỏ mỏng, bọc lấy nhân thịt tươi ngọt, động tác nhanh nhẹn mà đẹp mắt.

Tại phim trường “Chinh Tây”

Đoàn phim quây quanh những hộp cơm giữ nhiệt được mở ra, hơi nóng bốc lên nghi ngút trong cái lạnh thấu xương của trời đông.

Sáng nay, cảnh quay chỉ có khoảng 30 người. Khi kết thúc, ông Trương xuất hiện với chiếc túi lớn, nói rằng người thân của mình mở tiệm ăn và đã chuẩn bị sẵn những suất đồ nóng hổi để mọi người xua đi cái lạnh. Dưới trời tuyết lớn và cơn đói cồn cào, không ai từ chối.

Thẩm Trạm – một trong những diễn viên chính – cũng nhận lấy một hộp. Dù đôi tay đông cứng vì giá lạnh, khi chạm vào hộp cơm, anh cảm nhận được chút hơi ấm len lỏi.

Mở hộp ra, anh nhìn thấy canh trong veo, hoành thánh trắng mịn nổi lềnh bềnh cùng vài lá rau xanh ẩn hiện. Múc một muỗng canh, vị ngọt thanh của nước dùng lập tức lan tỏa trong miệng, mang theo cảm giác ấm áp dễ chịu.

Hoành thánh mỏng như cánh ve, nhìn xuyên qua được nhân thịt bên trong. Cắn một miếng, lớp vỏ mềm mại tan ngay đầu lưỡi, nhân thịt lại ngọt mềm, thơm nồng, không cần nhai nhiều cũng trôi xuống cổ họng, ấm áp chảy vào dạ dày.

Thẩm Trạm nhanh chóng ăn hết một chén, cả canh lẫn ruộng được "giải quyết" gọn gàng. Hơi nóng từ hoành thánh và canh xua tan cái lạnh, khiến anh cảm giác cả người đều thư thái.

Đạo diễn bên cạnh cũng uống hết phần của mình, hài lòng thở dài một tiếng: “Canh ngon, vị ngọt thanh, đúng là tuyệt hảo!”

Anh ta quay sang khen ông Trương: “Lão Trương, thân thích nhà ông đúng là có tay nghề tuyệt vời!”

Trở lại tiệm ăn của Lạc Anh

Ánh mặt trời dần ló dạng, tuyết vẫn rơi phủ thêm một lớp trắng xóa trên mặt đường. Đoàn phim đã hoàn thành công việc và trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Chiếc đồng hồ cũ trong tiệm chỉ gần 6 giờ sáng. Lạc Anh mở cửa tiệm, hít một hơi khí lạnh. Nhìn ngói mái phủ tuyết trắng, nàng cảm thấy khung cảnh này vừa lạ lẫm, vừa thân quen.

Bỗng từ phía sau vang lên tiếng gọi to:

“Bà chủ, cho một chén hoành thánh!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play