"Chú Trương, tổng cộng là 30 phần tiểu hoành thánh, chú kiểm tra lại rồi ăn lúc còn nóng nhé.”
Lạc Anh lấy túi giữ nhiệt lớn ra, trao cho người đàn ông trung niên mặc kín mít đang đứng chà xát tay chờ đợi.
Người được gọi là chú Trương nhận lấy túi, nhanh chóng đặt xuống đất, kiểm tra từng hộp cơm rồi giơ ngón tay cái ra hiệu OK trước khi vội vã rời đi.
Gió lạnh buốt thổi rít từng cơn, tuyết rơi đầy trời.
Lạc Anh quàng khăn kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt.
Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống đậu trên chóp mũi nàng, lạnh đến mức khiến cô rụt mũi lại.
Lạnh thật đấy.
Lạc Anh lên xe điện, bánh xe lăn qua lớp tuyết mỏng phủ trên mặt đường. Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu sáng con đường phía trước, như dẫn lối giữa màn đêm.
Cơn gió bắc thổi mạnh, khi đi thì ngược gió, trở về lại thuận gió, thành ra đường về có vẻ nhanh hơn một chút.
Với đôi mắt sắc sảo, cô lái xe qua những con hẻm nhỏ. Trên đường phố, chỉ có lác đác vài người qua lại, ai cũng bọc kín như những chú gấu to sụ, mặc ba, bốn lớp quần áo để chống rét.
Dù đã đeo găng tay, đôi bàn tay của Lạc Anh vẫn lạnh cóng, gần như mất cảm giác.
Theo trí nhớ, cô nhanh chóng đến nơi. Đó là một căn nhà hai tầng nhỏ, thoạt nhìn cũ kỹ. Bên ngoài được trang trí để đồng nhất với dãy phố, mái ngói mang phong cách cổ kính, đậm chất xưa.
Lạc Anh dừng xe, đẩy cửa bước vào. Nhìn xung quanh con phố và những tòa nhà mang nét tương đồng với kiến trúc hoàng cung kiếp trước, cô không khỏi cảm thán. Nếu không tin chắc mình đã xuyên qua mấy trăm năm sau, cô đã nghĩ mình vẫn đang sống ở Đại Lương vương triều.
Bước vào nhà, cô tháo khăn quàng cổ, chiếc khăn đã hơi ẩm ở chỗ che miệng mũi.
Cảm nhận hơi ấm trong phòng, Lạc Anh thả lỏng cơ thể, chậm rãi cởi từng món đồ: khăn quàng cổ, găng tay, áo lông vũ.
Đôi ủng tuyết dính bông tuyết và băng vụn, cô đứng bên cạnh xe điện dậm mạnh vài cái, để tuyết tan thành một vũng nước bẩn.
Trong phòng ấm áp, chỉ cần mặc mỏng cũng thấy dễ chịu. Dù đã đến thế giới này được một tháng, Lạc Anh vẫn không ngừng ngạc nhiên trước sự hiện đại của nơi đây.
Chiếc áo lông vũ nhẹ mà lại giữ ấm tuyệt vời, không cần nhóm lửa mà vẫn có hệ thống sưởi âm dưới sàn. Chỉ cần mở van là có ngay lửa từ bếp gas, và không cần ngựa mà vẫn có thể đi ngàn dặm nhờ xe cộ hiện đại…
Kiếp trước, cô là ngự trù tổng quản lừng lẫy trong cung Đại Lương, ai cũng phải gọi một tiếng “Lạc cô cô”, nhưng những thứ này thì ngay cả hoàng đế hay hoàng hậu cũng chưa từng hưởng qua.
Lạc Anh không rõ vì sao mình lại xuyên không đến đây, từ Đại Lương vương triều của mấy trăm năm trước. Sau khi làm bạn với hai triều đế hậu trong cung cấm, giờ đây cô được trải nghiệm một cuộc sống mới.
Cô chỉ cho rằng, đây là một lần chuyển kiếp mang theo ký ức, một cơ hội để sống thêm một đời.