Nguyên nhân cô xuất hiện ở nơi này, Lạc Anh đã suy đoán rất nhiều. 

Có lẽ là câu chuyện "Trang Chu mộng điệp, mộng điệp Trang Chu", hoặc đơn giản chỉ là sự tình cờ. Có khi ông trời nhìn không thuận mắt khi hậu thế giày xéo danh tiếng tổ tiên, chặt đứt truyền thừa, nên Diêm Vương mới không câu hồn cô, mà đưa cô đến nhập vào thân thể một cô nương trùng tên “Lạc Anh”.

Dĩ nhiên, cô nương này không phải người hoàn toàn xa lạ với cô.

Xét về bối phận... thì đây chính là cháu chắt đời xa của cô – hậu duệ mấy trăm năm sau của cháu trai cô.

Lạc Anh từng làm bạn với hai triều đế hậu ở Đại Lương, là tổng quản Ngự Thiện Phòng, đệ nhất nữ quan trong cung. Cả đời cô không kết hôn, nhưng lại có một cháu trai duy nhất được truyền thừa toàn bộ trù nghệ.

Thế nhưng, thân thể cô nhập vào hiện giờ, chính là hậu nhân của cháu trai đó – một người mang danh là hậu duệ của Lạc gia, nhưng tình cảnh lại thảm hại vô cùng.

Ngày trước, cô từng là nữ quan được hoàng đế sắc phong nhất phẩm, khoác kỳ lân quan phục, sống trong dinh thự ngự tứ. 

Nhưng giờ đây, nhìn vào ký ức của cô nương này, sắc mặt Lạc Anh tối sầm. Nhà chỉ còn bốn bức tường, sinh kế khó khăn, danh tiếng của Lạc gia đã sớm lụi tàn.

Dù cô tự nhắc nhở rằng “hậu nhân tự có phúc phần của hậu nhân,” bản thân đã qua đời từ lâu, không nên can thiệp, nhưng lòng vẫn nhói đau. 

Nghĩ đến gia nghiệp từng được cô một tay gây dựng, nay bị đời sau phá sạch, cô không khỏi bực mình. Không chỉ danh tiếng bị hủy hoại, ngay cả tay nghề nấu ăn nổi tiếng từng là tự hào của gia tộc cũng thất truyền.

Lạc lão tổ tông Anh: Bất hiếu tử tôn!!!

Dinh thự ngự tứ khi xưa đã sớm trở thành tổ trạch của gia tộc, nhưng chỉ vài năm trước, cha của thân thể này đã thua bạc, bán sạch tất cả.

Danh tiếng "Cung đình Lạc gia đồ ăn" lừng lẫy Đại Lương, cùng danh hiệu "Ngự thiện Lạc gia" của gia tộc cũng bị người khác cướp mất.

Càng đáng buồn hơn, chính chủ thân thể này – hậu duệ duy nhất còn lại của Lạc gia – lại từ nhỏ đến lớn chưa từng động vào bếp dao, hoàn toàn không biết nấu nướng!

Chuyện cũ trăm năm, như mây khói thoảng qua.

Lạc Anh tự nhắc nhở lòng mình. Nàng nhớ lại lời ai đó từng nói với mình: Con cháu đều có phúc phần riêng, việc của hậu bối, làm sao quản được?

Huống hồ, xét về huyết mạch, mối liên hệ giữa cô và thân thể này đã cách quá nhiều đời, quá nhiều tầng.

Khi cô vừa đến đây, nhận được ký ức của thân thể này, trong túi chỉ có vỏn vẹn ba tờ tiền đỏ và vài đồng xu lẻ. May mắn thay, vẫn còn một mái nhà để che thân.

Cha của thân thể này là một kẻ cờ bạc không chừa thứ gì, từ tổ nghiệp đến tài sản đều bị phá sạch. Biết mình không còn đường lui, hắn đã bỏ trốn cùng mẹ, để lại cô gái nhỏ bơ vơ với tài sản duy nhất là một căn nhà hai tầng trong thành phố điện ảnh, được để lại làm quà trưởng thành năm cô 18 tuổi.

Cô gái vừa tốt nghiệp đại học, lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, tâm lý không chịu nổi áp lực nên đã tìm đến cái chết. Cũng chính vào lúc đó, Lạc Anh – vị lão tổ tông mấy trăm năm trước – đến tiếp quản thân thể này.

Nhìn đống tuyết ướt đẫm trên xe điện, Lạc Anh quay người lấy giẻ lau sạch. Lau xong, cô gật đầu hài lòng.

Dù là nhà bếp hay bất kỳ góc phòng nào, nơi Lạc Anh ở đều phải sạch sẽ, tươm tất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play