Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 9: Tinh thần bám dính


3 tháng

trướctiếp

Cố Thanh Diệu thấy Cố Thanh Uyển đi về phía này nên cậu giao bé “khóc nhè” cho cô ấy. Thực sự đúng là như vậy, Chúc Chúc vẫn có thể ngủ ngay cả khi cô bé đang khóc.

Cố Thanh Uyển tiến lại gần cậu, cô ấy định bế Chúc Chúc đi. Cố Thanh Uyển đưa tay ra với động tác nhẹ nhàng nhưng sau đó Cố Thanh Uyển phát hiện ra là cô ấy không thể bế cô bé qua được.

Khi Cố Thanh Uyển quay đầu lại thì nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Chúc Chúc đang nắm chặt lấy áo của Cố Thanh Diệu, cô bé phải nắm rất chặt thì mới có thể xuất hiện một số nếp nhăn trên áo của cậu, như thể cô bé sợ cậu bỏ chạy đi mất.

Cố Thanh Diệu nhìn thấy bé khóc nhè lại được Cố Thanh Uyển ôm lấy, nhưng lại không bế đi được, vừa lúc đó lại có một lực kéo lên áo của cậu. Cố Thanh Diệu giơ tay định gỡ bàn tay đó ra nhưng lại không dám dùng lực quá mạnh, cậu sợ sẽ làm bé khóc nhè đau.

Thử vài lần, cả Cố Thanh Uyển và Cố Thanh Diệu đều không thành công.

Nhưng Chúc Chúc thì lại ngủ rất ngon, dường như cô bé đã lớn hơn rồi, bàn tay nhỏ bé lúc đó giờ đã có thể nắm chặt chiếc áo.

Cố Thanh Uyển thấy thật sự không thể gỡ ra được nên cô ấy nhân cơ hội này thúc đẩy tình cảm anh em của Chúc Chúc và Cố Thanh Diệu, cô ấy nhẹ giọng dịu dàng nói: “A Diệu, chị giao Chúc Chúc cho em giữ đấy.”

Cố Thanh Diệu: “…”

Hửm? Bé khóc nhè là thằn lằn à?

Cố Thanh Diệu nhìn thấy Cố Thanh Uyển đang nhìn cậu rồi mỉm cười, sau đó Cố Thanh Uyển thu dọn xong các đồ đạc ở dưới đất rồi bỏ chạy đi mất, cậu giơ tay có ý bảo cô ấy quay lại, đừng ném bé khóc nhè cho cậu, nhưng việc đó hoàn toàn vô ích.

Cố Thanh Diệu cúi đầu xuống nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Chúc Chúc, suy nghĩ một lát, cậu quyết định quên đó là Chúc Chúc đi mà chỉ coi cô bé như một chiếc gối mềm mại.

Cố Thanh Diệu ôm Chúc Chúc như ôm một vật rất mềm mại, sau đó cậu đi vào phòng của mình.

“Ừm~ha~”

Cố Thanh Diệu không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi nhưng cậu lại nghe thấy giọng con nít, cậu biết bé khóc nhè được cậu ôm trong tay sắp tỉnh dậy.

Cố Thanh Diệu: “...” Chắc là đã tỉnh ngủ rồi.

Lúc trước, Cố Thanh Diệu luôn cố gắng hết sức để đẩy bé khóc nhè ra khỏi vòng tay của mình nhưng khi nhìn khuôn mặt yên bình đang ngủ say của Chúc Chúc, cậu vẫn nhẫn nhịn ngồi trên ghế ôm cô bé.

Khoảng thời gian đó, Cố Thanh Diệu muốn cử động cánh tay đang đau nhức, bé khóc nhè trong vòng tay cậu cũng vì thế mà bỗng nhiên hơi cau mày khó chịu, cậu lập tức dừng lại động tác mà mình vừa làm, ngồi yên bất động.

Hiện tại, Cố Thanh Diệu nhìn thấy cô bé đã thức dậy, cậu cử động cánh tay đau nhức của mình, trong lòng của cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Trông bé khóc nhè có vẻ nhỏ con nhưng Cố Thanh Diệu không ngờ cô bé lại nặng đến thế.

Chúc Chúc tỉnh dậy, cô bé ngáp dài một cái thật trẻ con rồi Chúc Chúc dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm dụi vào đôi mắt to, chớp mắt vài lần để nhìn cho rõ hơn.

Chúc Chúc thấy quần áo của mình hơi nhăn nheo nên giơ tay ra vuốt phẳng những nếp nhăn, sau đó cô bé nói: “Bây giờ trông đẹp hơn rồi.”

Cố Thanh Diệu rũ mắt nhìn cô bé ngốc nghếch của cậu, Chúc Chúc vẫn chưa tự ý thức được hiện tại mình đang ở đâu.

Đôi bàn tay nhỏ bé của Chúc Chúc vỗ nhẹ nơi đó, phát hiện nhiệt độ nơi đó rất ấm, sau đó tầm mắt của cô bé dần dần hướng lên trên lên rồi Chúc Chúc nhìn thấy một đôi mắt rất đẹp: “Hehe~ Đẹp quá.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Cố Thanh Diệu nhìn cô bé đang cười khúc khích, không nhịn được nên cậu giơ tay lên nhẹ nhàng gõ nhẹ vào trán Chúc Chúc để cô bé tỉnh lại một chút.

“A, là anh ba.” Chúc Chúc ngạc nhiên.

Chúc Chúc giơ bàn tay nhỏ bé lên che chỗ trán bị Cố Thanh Diệu gõ nhẹ rồi cô bé nhìn cậu trước mặt thì mới phát hiện ra lúc này cô bé đang ngồi trên đùi của Cố Thanh Diệu.

Chúc Chúc hồi tưởng lại thời điểm đó, cô bé cũng không nhớ tại vì sao mà mình lại ngủ quên, Chúc Chúc nghĩ, nếu cô bé và anh ba ngủ ở đây, vậy có nghĩa là...

Cố Thanh Diệu vẫn luôn ôm Chúc Chúc.

Sau khi Chúc Chúc suy nghĩ kỹ lưỡng, nụ cười trên mặt càng rộng hơn, giọng ngọt ngào nói: “Anh ba, anh đối với Chúc Chúc thật tốt.”

Chúc Chúc đặt hai bàn tay nhỏ nhắn của cô bé lên cánh tay của Cố Thanh Diệu rồi nói: “Anh ba, để Chúc Chúc đấm bóp cánh tay của anh ba nha, anh ba anh… ơ?”

Cố Thanh Diệp thấy sau khi tỉnh dậy, cái miệng nhỏ này của cô bé nói mãi không ngừng lại, nó giống như là được lắp đặt một động cơ điện nhỏ vậy. Cậu nắm lấy phần cổ áo ở phía sau của Chúc Chúc, xách cô bé lên rồi đứng dậy đem cô bé về phía cửa.

Chúc Chúc: “???”

Chúc Chúc cũng không biết làm thế nào mà cô bé có thể ra ngoài trong khi hai chân của cô bé đều không chạm đất, tới khi định thần lại thì cô bé đã thấy bản thân đã đứng ở ngoài cửa rồi.

“Anh ba, anh…” Chúc Chúc còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng đã bị đóng lại. Sau đó cô bé dang rộng đôi tay nhỏ nhắn của cô bé giống như một người lớn và bước về phía phòng khách với đôi chân ngắn ngủn.

Cố Thanh Uyển đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, cô ấy nhìn thấy một dáng người nhỏ bé đang đi tới, cô ấy liền dò hỏi: “Chúc Chúc, sao em lại đi ra ngoài rồi?”

“Chị hai, anh ba đưa Chúc Chúc ra ngoài.”

Sau đó Chúc Chúc trèo lên ghế sofa, ngồi bên cạnh Cố Thanh Uyển và cùng cô ấy xem TV.

Cố Thanh Uyển nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Chúc Chúc từ nãy đến giờ luôn mang theo nụ cười, cô ấy cảm thấy Chúc Chúc có chuyện gì đó rất vui vẻ, không nhịn được mà tò mò hỏi: “Chúc Chúc, em có chuyện gì vui đúng không?”

“Chị hai, để Chúc Chúc nói cho chị biết, hôm nay anh ba đã ôm Chúc Chúc nên bây giờ Chúc Chúc đang cảm thấy rất vui.” Nụ cười trên mặt Chúc Chúc ngày càng tươi hơn rất nhiều, hẳn là Chúc Chúc đang nghĩ đến Cố Thanh Diệu.

Cố Thanh Uyển nhìn Chúc Chúc, cảm thấy cô bé rất đáng yêu, cô ấy nhếch môi cười, cô bé dễ nuôi thật đấy! Sau đó, Cố Thanh Uyển cầm remote lên, mở bộ phim hoạt hình mà Chúc Chúc thích xem.

Vào buổi tối, khi Cố Thanh Diên trở về nhà, Cố Thanh Diên thấy Chúc Chúc đáng yêu của anh ấy đang đứng ở cửa đón anh ấy trở về.

“Anh lớn, Chúc Chúc có món đồ muốn tặng cho anh lớn.” Chúc Chúc ngẩng đầu nói.

Cố Thanh Diên nghe được lời cô bé nói thì để ý thấy đôi tay nhỏ bé của cô bé đang giấu một món đồ ở sau lưng, anh ấy cười khẽ vài tiếng rồi hỏi Chúc Chúc: “Chúc Chúc, em đang giấu thứ gì vậy?”

Chúc Chúc nhìn thấy Cố Thanh Diên đang nghiêng đầu nhìn sang, cô bé lại càng giấu kĩ hơn nữa rồi ngọt ngào nói: “Anh lớn, anh không được nhìn trộm đâu, anh thử đoán xem.”

“Ừm… có phải là đồ chơi con gấu không?”

Chúc Chúc lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, đáp: “Không đúng~”

“Có phải là chiếc kẹp tóc xinh xắn không?”

Chúc Chúc lại tiếp tục lắc đầu rồi nói: “Cũng không đúng.”

Cố Thanh Diên thật sự không thể nghĩ ra được, anh ấy tỏ ý đầu hàng: “Chúc Chúc mau nói cho anh lớn biết đi, anh lớn thật sự đoán không ra.”

“Hì hì~” Chúc Chúc cười ngọt ngào.

Cô bé đưa đôi bàn tay nhỏ mà cô bé giấu sau lưng ra: “Anh lớn, anh lớn nhìn xem, đây là một bông hoa rất đẹp, bông hoa này đã được Chúc Chúc lựa chọn rất kỹ lưỡng đó, giờ em tặng bông hoa này cho anh lớn.”

Cố Thanh Diên nhận lấy bông hoa từ trong tay cô bé, trong nháy mắt, anh ấy cảm thấy mọi mệt mỏi trong ngày đều tan biến không còn dấu vết: “Hoa rất đẹp, Chúc Chúc giỏi quá, anh lớn rất thích.”

Sau khi được anh ấy khen, Chúc Chúc vui vẻ cười thành tiếng, tiếng cười non nớt: “Anh lớn, Chúc Chúc kể anh lớn nghe một chuyện.”

Cố Thanh Diên nhìn thấy cô bé ngoắc ngoắc cái bàn tay nhỏ với anh ấy, thoạt nhìn anh ấy cảm thấy cô bé rất thần bí, anh ấy nghiêng người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chúc Chúc tiến lại gần Cố Thanh Diên rồi vui vẻ nói: “Anh lớn ơi, hôm nay Chúc Chúc có thêm được một người bạn tốt.”

“Thật vậy sao? Chúc Chúc giỏi quá.” Cố Thanh Diên mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa cái đầu nhỏ của Chúc Chúc một chút.

“Bạn tốt của Chúc Chúc, bạn ấy tên là Hữu Hữu.”

“Hữu Hữu?” Nghe cái tên ấy, Cô Thanh Diên cảm thấy khá quen thuộc, anh ấy nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thanh Diên cho rằng nếu cậu bé là một đứa trẻ nhà bên cạnh thì anh ấy cũng biết chút ít về cậu bé.

“Chúc Chúc, em nhớ phải hòa thuận với Hữu Hữu nhé.”

“Vâng ạ, Hữu Hữu bạn tốt nhất của Chúc Chúc, Chúc Chúc sẽ bảo vệ thật tốt cho cậu ấy.” Bàn tay nhỏ của Chúc Chúc vỗ vỗ vào ngực để chứng tỏ là cô bé sẽ làm được.

“Chúc Chúc giỏi quá.” Cố Thanh Diên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé, dẫn cô bé đến phòng ăn chuẩn bị để ăn tối.

Ngày tiếp theo.

Sau khi Chúc Chúc ăn xong bữa sáng, cô bé nghe thấy Cố Thanh Diên nói muốn đến bệnh viện để thăm ba mẹ, cô bé đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cố Thanh Diên đi ra ngoài trước để lấy xe, Cố Thanh Uyển nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé rồi dẫn cô bé ra ngoài chờ xe.

Khi Chúc Chúc nhìn thấy Cố Thanh Diệu đang đứng bên cạnh Cố Thanh Uyển, Chúc Chúc muốn dùng bàn tay nhỏ bé còn lại để có thể kéo Cố Thanh Diệu nhưng không được nên Chúc Chúc cúi đầu xuống rồi vừa nhìn vừa cử động bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình, hy vọng bàn tay này sẽ lớn lên một chút để có thể kéo được cậu.

Khi Cố Thanh Uyển nhìn thấy xe tới, cô ấy bảo Cố Thanh Diệu lên trước rồi cô ấy bế cô bé lên sau.

Chúc Chúc ngồi vào xe, bắt đầu chuyển động một chút, cô bé nhìn thấy tay của Cố Thanh Diệu ở bên cạnh, Chúc Chúc chậm rãi đưa bàn tay nhỏ bé của cô bé ra nắm lấy tay của cậu.

Cố Thanh Diệu cảm giác được trên tay của cậu có một cái gì đó rất mềm mại, cậu rũ mắt nhìn, phát hiện bàn tay nhỏ bé của Chúc Chúc đang nắm lấy tay cậu, Cố Thanh Diệu chậm rãi rút tay của cậu ra.

Một lúc sau, Cố Thanh Diệu lại nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của Chúc Chúc lần theo tay cậu và nắm lấy, Cố Thanh Diệu rút tay ra một lần nữa rồi áp sát tay vào người cậu.

Chúc Chúc thấy bàn tay của Cố Thanh Diệu thu lại, cô bé nhích cái mông nhỏ lại gần cậu thêm một chút nữa rồi cô bé tiếp tục đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tay cậu.

Cố Thanh Diệu thấy Chúc Chúc năm lần bảy lượt muốn duỗi tay lại chỗ mình, cậu cau mày, quay đầu nhìn thì thấy cô bé đang cười vui vẻ với cậu.

Nhìn Chúc Chúc ngây ngô cười, sau khi nghĩ lại, cậu quyết định để cô bé tùy ý kéo tay mình, dù sao thì cậu cũng đâu mất miếng thịt nào.

Tiếp theo, cậu quay người nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, không để ý đến việc bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm đó đang nắm lấy tay cậu nữa.

Chúc Chúc thấy bàn tay nhỏ của mình đang nắm lấy tay của Cố Thanh Diệu nhưng tay của cậu lại không rút về, cô bé nắm chặt tay cậu hơn, nhưng rồi cậu vẫn không rút tay lại.

Thế là cô bé nở nụ cười vui vẻ, ôm bàn tay to lớn ấy vào lòng.

Xe chạy hơn mười phút.

Cố Thanh Diên lái xe đến bệnh viện. Anh ấy bảo người nhà xuống xe trước rồi mới tìm chỗ đỗ xe.

Chúc Chúc ngẩng cái đầu nhỏ nhìn vào bệnh viện, cô bé vẫn không thích cảm giác mà bệnh viện mang lại cho cô bé. Chúc Chúc muốn sau này ba mẹ của cô bé không phải sống ở đây nữa, cô bé sẽ nhường phòng của mình cho ba mẹ.

“Chúng ta cùng vào đi.” Cố Thanh Uyển nhìn thấy anh lớn đã đỗ xe xong, đang đi tới thì nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Chúc Chúc đi vào trong.

Chúc Chúc đi theo người nhà đến một căn phòng, cô bé nhìn thấy bên trong có bốn người. Hai người thì đang nằm trên giường, còn có hai người khác ở gần đó.

Khi Cố Thanh Diên mở cửa đi vào, thấy có hai hộ lý nên anh ấy hỏi thăm tình hình của ba mẹ mình.

Chúc Chúc đi tới giường trước, cô bé nhìn ba mẹ đang nằm trên giường, cô bé nắm lấy tay mẹ: “Mẹ ơi, Chúc Chúc đến thăm mẹ đây.”

Cố Thanh Uyển đi lại gần, cô ấy nhìn ba mẹ của cô ấy đang ngày càng gầy đi trên giường bệnh, Cố Thanh Uyển cảm thấy rất buồn và hận bản thân mình vì không thể chia sẻ bất cứ điều gì với ba mẹ.

Cố Thanh Diệu nhíu mày nhìn ba mẹ của cậu, hai tay cậu siết chặt thanh rào chắn trước giường.

Sau đó Chúc Chúc lại đến gần ba, Chúc Chúc nắm chặt lấy tay của ba bằng đôi tay nhỏ bé của mình. Chúc Chúc nhìn thấy luồng khí đen trên người của ba còn đậm hơn của mẹ. Thế là đôi bàn tay nhỏ bé của Chúc Chúc nhẹ nhàng siết chặt bàn tay to lớn của ba và nói: “Ba, ba và mẹ nhớ phải mau khỏe lại đó.”

Vừa nói, Chúc Chúc lại vừa hé miệng để ăn khí đen, cô bé ăn được ba miếng thì lặng lẽ ợ một hơi, tiếp tục nhìn ba của mình.

Sau khi nói chuyện cùng với hộ lý và bác sĩ, Cố Thanh Diên biết được tình hình gần đây của ba mẹ tương đối ổn định, nhưng cơ hội tỉnh lại vẫn vô cùng mong manh.

Cố Thanh Diệu cùng người nhà chăm sóc ba mẹ trong phòng bệnh, cậu nhìn thấy Chúc Chúc nói chuyện với ba mẹ trên giường, nói vài câu vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Chúc Chúc kể cho ba mẹ về những gì cô bé thấy trên TV, cô bé kể những gì mà cô bé nhớ rõ, cô bé nói với ba mẹ rất nhiều chuyện, nói đến khi phải về mới thôi.

Chúc Chúc bị Cố Thanh Uyển kéo ra khỏi phòng nhưng cô bé vẫn quay về phía ba mẹ đang nằm trên giường, vẫy vẫy cái tay nhỏ bé mũm mĩm của cô bé.

Chúc Chúc nói bằng chất giọng ngọt như sữa: “Ba mẹ, ba mẹ nhớ mau khỏe đó, Chúc Chúc ở nhà đợi ba mẹ trở về.”

Cố Thanh Diên nhìn thấy Chúc Chúc hiểu chuyện như vậy, anh ấy lại càng cảm thấy đau lòng hơn.

Cố Thanh Uyển giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé rồi nói: “Chúc Chúc, tới giờ chúng ta phải đi về rồi.”

“Dạ vâng.” Chúc Chúc gật đầu, đôi chân ngắn bước từng bước nhỏ đi theo Cố Thanh Uyển.

Cố Thanh Diệu nhìn ba mẹ trong phòng bệnh, trước lúc rời đi, cậu vô thức nhìn ba mẹ thêm vài lần nữa, mang theo những cảm xúc phức tạp rời khỏi phòng.

Chúc Chúc ngồi vào lên xe, cùng anh chị về nhà.

Sau khi Cố Thanh Diên chở mọi người về đến nhà xong, anh ấy phải đến công ty.

Chúc Chúc nhìn thấy Cố Thanh Diên chuẩn bị lên xe, cô bé giữ chặt lấy tay anh ấy rồi nói: “Anh lớn, anh lớn định đi đâu vậy? Anh lớn không ở nhà với Chúc Chúc sao?”

“Anh lớn còn phải đi đến công ty có việc, buổi tối anh lớn sẽ về nhà, Chúc Chúc ở nhà nhớ phải ngoan ngoãn.” Cố Thanh Diên vừa nói vừa cười ôn hòa với cô bé.

“Anh lớn, buổi tối gặp lại.” Chúc Chúc vẫy tay chào tạm biệt anh lớn. Sau đó, cô bé nhìn theo chiếc xe rời đi khỏi đây.

Khi Cố Thanh Uyển nhìn xe của anh lớn rời đi, cô ấy nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của cô bé rồi dẫn cô bé vào trong nhà.

Sau khi Chúc Chúc vào nhà, cô bé nhanh chóng cởi giày, chạy thẳng vào phòng khách, leo lên ghế sofa, cầm remote lên, Chúc Chúc thực hiện một loạt động tác điêu luyện, thuần thục vô cùng.

Cố Thanh Uyển thấy Cố Thanh Diệu đi thẳng vào phòng còn Chúc Chúc thì ngoan ngoãn xem TV, sau đó cô ấy nói vài câu với Chúc Chúc rồi cũng về phòng của mình.

Cố Thanh Uyển vào phòng, ngồi lên trên ghế, cô ấy gỡ khẩu trang xuống, chuẩn bị để bôi thuốc mỡ. Đột nhiên, cô ấy phát hiện hình như những “đốm đỏ” trên mặt mình đã bị mờ đi một ít.

Cố Thanh Uyển: “!!!”

Cố Thanh Uyển nhớ lại lời của Chúc Chúc ngày hôm qua, chẳng lẽ “viên kẹo” đó thật sự có tác dụng sao?!

Giây tiếp theo, Cố Thanh Uyển tự cười bản thân. Cô ấy nghĩ sao có chuyện đó được, chỉ một viên kẹo thôi, sao có thể chữa bệnh được. Cô ấy nghĩ nghĩ rồi đỡ trán lắc đầu, cười khẽ, tiếp tục bôi thuốc mỡ.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp