Cố Thanh Uyển bôi thuốc mỡ xong, đi vào phòng khách ngồi xuống bên cạnh em gái, cùng em gái xem TV. Cô ấy chú ý thấy khi em gái đang xem phim hoạt hình, bàn tay nhỏ bé sẽ thường nâng lên gãi tóc.

Cô ấy nhìn tóc của em gái, cảm thấy cũng nên gội rồi: “Chúc Chúc, chị hai dẫn em đi gội đầu nhé, gội đầu xong sẽ thoải mái.”

“Gội đầu? Thoải mái?” Chúc Chúc nghĩ ngợi rồi gật đầu, cô bé thích thoải mái.

Cố Thanh Uyển đứng dậy, dắt em gái đi về phía nhà vệ sinh.

Chúc Chúc nằm trên một cái ghế nhỏ, trên đầu nhỏ là bàn tay khiến cô bé cảm thấy thoải mái.

Cố Thanh Uyển ngồi trên ghế gội đầu cho em gái, nhìn em gái khép hờ hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ thoải mái.

Cô ấy dời tay sang bên khác, gội ở chỗ đó.

“Chị hai, bên này nữa.” Ngón tay út của Chúc Chúc chỉ vào một bên đầu nhỏ, cô bé rất thích tay của chị hai, tay chị hai gội đầu rất thoải mái.

“Được, bên này.” Cố Thanh Uyển duỗi tay về nơi em gái chỉ.

“Hì hì… Ha ha ha...”

Cố Thanh Uyển thấy em gái đột nhiên cười rộ lên, cơ thể nhỏ bé run run, cô ấy có cảm giác như mình vừa chạm phải một công tắc nào đó trên người cô bé.

“Chị hai, tai, tai ha ha.” Chúc Chúc cảm thấy nhột ở tai, cái nhột này khiến cô bé rất muốn cười.

Cố Thanh Uyển chợt hiểu, hóa ra mình vừa chạm vào tai em gái. Cô ấy nhìn em gái bật cười không ngừng, thật đáng yêu.

Thấy thế, cô ấy cố tình giả vờ dùng tay chạm vào tai em gái, nhìn em gái cười rộ lên.

Sau khi trêu chọc em gái vài lần, Cố Thanh Uyển dừng tay, bảo cô bé nhắm mắt lại, cô ấy sẽ giội nước.

Chúc Chúc nghe lời nhắm mắt lại, trên đầu có dòng nước ấm chảy qua, cô bé thoải mái đến mức muốn ngủ, cô bé rất thích chị hai.

Cố Thanh Uyển điều chỉnh nhiệt độ nước, sau khi cảm thấy vừa vặn rồi, một tay cô ấy cầm vòi hoa sen, một tay nhẹ nhàng đặt ở chỗ mép tóc của em gái, tránh cho nước chảy vào trong mắt.

Cẩn thận gội đầu cho em gái xong, cô ấy cầm khăn lông lau khô tóc một chút rồi quấn lại: “Chúc Chúc ngoan lắm, có thể đứng dậy rồi.”

Nghe vậy, Chúc Chúc mở to mắt, đứng dậy khỏi ghế, bàn tay nhỏ bé sờ sờ khăn lông trên đầu, tò mò không biết thứ này ở đâu ra.

“Ngoan lắm, đi theo chị hai nào, chị hai sấy tóc cho em.” Cố Thanh Uyển vẫy vẫy tay bảo em gái bước tới, cô ấy nắm lấy bàn tay nhỏ bé bụ bẫm của cô bé, đi đến nơi sấy tóc.

Cô ấy lau khô tóc cho em gái thêm lần nữa rồi bảo cô bé ngồi xuống ghế nhỏ, sau đó cầm máy sấy lên sấy vào tay để cảm nhận nhiệt độ, sau khi cảm thấy vừa rồi mới sấy tóc em gái.

“Chị hai, gió này thoải mái quá, Chúc Chúc cũng muốn được sấy, sấy mặt cho em nữa.”User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.

Cố Thanh Uyển khẽ cười, sấy nhẹ vài cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của em gái, rồi quay trở lại trên tóc: “Được, sấy mặt nữa.”

Tóc trẻ con rất nhanh khô, không bao lâu sau, tóc của em gái đã được sấy khô trong tay Cố Thanh Uyển.

Chúc Chúc nhận thấy gió đã biến mất, cô bé còn đang thoải mái cơ mà: “Chị hai, gió gió, Chúc Chúc muốn gió thổi tiếp.”

Cố Thanh Uyển cất máy sấy đi: “Chúc Chúc, tóc đã khô rồi, không cần sấy nữa, muốn sấy thì phải chờ gội đầu lần sau đã.”

“Chị hai, khi nào mới gội đầu nữa ạ? Chúc Chúc rất muốn sấy.” Chúc Chúc đong đưa mái tóc thơm ngát của mình.

“Khi nào gội chị hai sẽ nói, em sẽ không phải chờ quá lâu đâu.” Cố Thanh Uyển bắt đầu buộc tóc cho em gái, cô ấy lấy hộp đựng các loại dây buộc tóc ra.

“Cái này, cái này, chị hai, Chúc Chúc muốn cái này.” Chúc Chúc nhìn những thứ trong hộp, cô bé đều rất thích, cô bé chọn một thứ mà mình cảm thấy đẹp nhất, muốn đội nó lên đầu.

“Được, biết rồi.”

Cố Thanh Uyển cầm lấy dây buộc hình dâu tây mà em gái chọn, buộc vào tóc cô bé: “Được rồi, Chúc Chúc em xem đi.”

Cô ấy cầm gương tới, đưa cho em gái.

Chúc Chúc nhận lấy món đồ mà chị hai đưa cho, phát hiện mình cũng ở trong đó. Cô bé thử di chuyển, người bên trong cũng di chuyển theo.

Chúc Chúc nhìn vật trong tay: “Chị hai, cái này rất giống vật to lớn mà Chúc Chúc nhìn thấy trong nhà vệ sinh.”

“Ha ha ha…”

Cố Thanh Uyển bật cười nhìn cô em gái đáng yêu, sau khi biết cô bé nhắc đến cái gì liền hỏi: “Chúc Chúc, cái này giống hệt cái mà em nói, nó cũng là gương đấy, em nhìn xem tóc buộc thế nào?”

Chúc Chúc thầm nhớ kỹ trong lòng, hóa ra vật này cũng được gọi là “gương”, cô bé nhìn trái nhìn phải bên trong gương, nhìn món đồ xinh đẹp trên tóc mình, cô bé rất thích, cảm thấy mình đẹp hơn nhiều.

Cô bé vươn bàn tay nhỏ bé về phía hộp, mở to mắt nhìn những thứ bên trong: “Chị hai, cái này, cái đó, còn có cái này nữa, cái nào Chúc Chúc cũng muốn, em muốn đẹp.”

Cố Thanh Uyển nhìn bàn tay em gái cầm năm, sáu cái dây buộc tóc, cô ấy bảo em gái bỏ chúng xuống: “Chúc Chúc, buộc nhiều dây quá sẽ xấu đó, sau này mỗi ngày chị hai đều sẽ buộc một dây khác cho em, để cho em trông xinh đẹp hơn.”

“Dạ.”

Vừa nghe bản thân ngày nào cũng có thể trở nên xinh đẹp, Chúc Chúc ra sức gật đầu: “Được được, xinh đẹp.”

Cố Thanh Uyển mới vừa giúp em gái tết tóc xong, chợt nghe thấy em gái nói mình đợi một lát, sau đó cô bé vội vàng chạy về phòng.

Cố Thanh Uyển: “???”

Chúc Chúc nhanh chóng chạy về phòng mở ngăn kéo, lấy mấy quyển sách cô bé xem không hiểu gì bày ra bàn. Rồi cô bé cầm hai quyển trong số đó lên, đôi chân ngắn chạy ra phòng khách.

“Chị hai, chị hai, những sách này Chúc Chúc xem mà không hiểu gì hết.”

Cố Thanh Uyển quay đầu nhìn hai quyển sách trong ngực em gái: “Chúc Chúc, cho chị hai xem đó là sách gì đi?”

“Chị hai, cho chị.” Chúc Chúc giơ bàn tay nhỏ bé lên, đưa sách cho cô ấy.

Cố Thanh Uyển nhận lấy, thấy là sách đếm và sách dạy viết chữ: “Chúc Chúc, hai quyển này là để học, đi về phòng với chị hai, chị hai dạy em.”

Cố Thanh Uyển nắm tay em gái, dắt cô bé tới phòng mình, ngồi xuống trước bàn học.

“Chị hai, đây là cái gì?”

Thấy em gái vừa dùng ngón tay nhỏ bé chỉ vào một con số vừa hỏi mình, Cố Thanh Uyển bỗng nhớ ra, hình như sau khi mua về, quyển sách này vẫn nằm trong ngăn kéo của cô bé, chưa ai động tới.

Cô ấy nói cho em gái biết: “Chúc Chúc, con số này là ‘8’.”

Chúc Chúc lớn tiếng đọc “8” theo chị hai, sau đó dùng ngón tay nhỏ bé chỉ vào những con số khác, hỏi: “Chị hai, vậy cái này thì sao?”

Cố Thanh Uyển mỉm cười: “Đừng vội Chúc Chúc, chúng ta sẽ học lại từ đầu.”

Chúc Chúc chăm chú lắng nghe từng con số mà chị hai nói, mỗi lần cô ấy nói ra một con số, cô bé đều sẽ nhắc lại theo.

Cố Thanh Uyển dạy em gái một ít kiến ​​thức nền trước: “Chúc Chúc, em tự đếm thử xem.”

“1, 2, 3... 8...” Chúc Chúc lặp lại những thứ vừa học được bằng chất giọng non nớt.

Nghe em gái lặp lại rất lưu loát, Cố Thanh Uyển cảm thấy năng lực học tập của em gái thật sự rất tốt.

Cô ấy nghĩ dạy học cần có chừng mực, sau khi bảo em gái đếm thêm vài lần nữa, cô ấy bắt đầu dạy cô bé đọc chữ: “Chúc Chúc, đọc theo chị hai nào, ‘Thượng’.”

“Thượng.” Chúc Chúc mở to mắt nhìn chị hai chỉ vào chữ đó, đọc lại theo.

Cố Thanh Uyển cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em gái viết lại chữ đó, vừa dạy cô bé viết vừa dạy cô bé đọc.

Chúc Chúc nghiêm túc nhìn ngón tay nhỏ của mình trượt trên chữ đó.

“Chữ tiếp theo của chữ này đọc là ‘Hạ’, nào, đọc theo chị hai ‘Hạ’.”

“Hạ.” Chúc Chúc ngoan ngoãn làm theo, chủ động vươn tay về phía chị hai, ý bảo cô ấy cầm tay mình chạm vào chữ đó.

Sau khi dạy một lúc, Cố Thanh Uyển phát hiện năng lực học tập của em gái vượt quá sức tưởng tượng của mình, những nội dung cô ấy giảng cô bé đều hiểu hết, cô ấy khen ngợi em gái: “Chúc Chúc giỏi lắm, học rất nhanh.”

“Dạ, Chúc Chúc giỏi, chị hai cũng giỏi.”

Nghe được lời khen của chị hai, lồng ngực nhỏ nhắn của Chúc Chúc hơi ưỡn lên, cái đầu nhỏ cũng ngẩng cao đầy kiêu ngạo.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái, cảm thấy tốt nhất vẫn là nên rèn sắt khi còn nóng, cho nên bắt đầu dạy cô bé nội dung mới.

Chạng vạng tối.

“Ding dong, ding dong…”

Tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên trong buổi tối yên tĩnh.

Cố Thanh Uyển đang ngồi cùng em gái trên ghế sofa trong phòng khách, nghe thấy tiếng chuông cửa bèn đứng dậy đi mở cửa.

“Xin chào, Thanh Uyển.”

Cố Thanh Uyển mở cửa, thấy bên ngoài là Tô Ninh Manh, cảm thấy hơi kinh ngạc: “Ninh Manh, đã trễ thế này rồi, cậu tới có chuyện gì không?”

Trong tay Tô Ninh Manh cầm một quyển sách: “Thanh Uyển, đây là sách mà cậu cho tớ mượn trước đây, tớ đọc xong rồi mà cứ quên trả cậu, hôm nay chợt nhớ ra, sợ lại quên nên mới tới trả sách cho cậu.”

“Cám ơn cậu, vào trong ngồi chút đi.” Cố Thanh Uyển nhận lấy sách, mời Tô Ninh Manh vào nhà.

“Phiền cậu quá.”

Tô Ninh Manh ngoài miệng nói vậy nhưng chân lại bước vào, khi bước vào còn nhân cơ hội quét mắt liếc nhìn bên trong, nhưng không thấy bóng dáng Cố Thanh Diên đâu cả.

Cô ta suy nghĩ một lát, muốn hỏi Cố Thanh Diên đang ở đâu, bèn cố ý hỏi: “Ủa? Sao không thấy anh Cố? Anh ấy vất vả thật đấy, đã trễ thế này rồi mà vẫn còn phải ở công ty làm việc.”

“Anh ấy đã về từ lâu rồi, chắc bây giờ đang ở phòng sách. Cậu tìm anh ấy có chuyện gì không?”

Tô Ninh Manh nghe Cố Thanh Uyển trả lời, xác định rằng Cố Thanh Diên đang ở nhà, chuyến đi lần này thật sự không hề uổng phí, cô ta liên tục xua tay đáp: “Không có gì, không có gì, chỉ tùy ý hỏi chút thôi.”

Cố Thanh Uyển không suy nghĩ nhiều, mời Tô Ninh Manh vào phòng khách ngồi chơi, còn bản thân thì vào bếp pha trà.

Ngay từ lúc mở cửa, một âm thanh quen thuộc đã vang lên trong đầu Chúc Chúc.

“Ting.”

“Kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ phụ.”

“Nhiệm vụ phụ 4: Ngăn cản nữ phụ sống lại hấp thụ khí vận của anh trai kí chủ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cộng 2 điểm.”

Chúc Chúc gật đầu hiểu ý, cô bé biết kẻ xấu lại tới nữa, cô bé chắc chắn sẽ bảo vệ anh lớn.

Tô Ninh Manh ngồi trên ghế sofa, trong đầu tính toán kế hoạch làm sao để có thể ở lại qua đêm, buổi tối tìm cơ hội hút khí vận mà không bị ai phát hiện.

Cô ta tập trung suy nghĩ đến nỗi không phát hiện có một đôi mắt to đang nhìn mình.

Chúc Chúc di chuyển cái mông nhỏ, cô bé muốn tránh xa kẻ xấu xa này, đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm cô ta, không thể để cô ta đến gần anh lớn.

Cô bé muốn đích thân trông chừng, không để cho kẻ xấu làm chuyện xấu.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play