Em Bé Thao Thiết Ba Tuổi Rưỡi Rồi Đó!

Chương 1: Em gái là quả trứng hồ đồ


5 tháng

trướctiếp

“Chúc Chúc, mặt trời chiếu qua mông rồi, mau dậy đi.”

Cố Thanh Diên đi đến trước giường của em gái, anh ấy nhìn em gái đang ngủ say sưa trên giường, trong mắt chỉ toàn ý cười.

Chỉ thấy em gái nằm trên giường co người thành một khối nhỏ, cái tay hồng hào để bên cạnh gương mặt mũm mĩm, cái môi nhỏ khẽ chu lên, dễ thương vô cùng.

Cố Thanh Diên cúi người xuống đẩy nhẹ em gái nhỏ của mình, giọng nhẹ nhàng: “Chúc Chúc, thức dậy thôi.”

Anh ấy thấy thân thể nhỏ bé của em gái nhúc nhích một chút, biết là cô bé sắp tỉnh dậy. Quả nhiên, chưa được mấy giây, em gái đã mở mắt ra.

Cố Thanh Diên thấy em gái đã mở mắt hết rồi mới nói: “Chúc Chúc, em ngoan ngoãn đi thay đồ trước, sau đó đi rửa mặt, sau khi rửa mặt xong nhớ xuống lầu ăn sáng, anh lớn làm bữa sáng trước đây.” 

Anh ấy vừa nói vừa đưa quần áo cho em gái, sau đó mới xoay người rời khỏi phòng.

Chúc Chúc thấy “anh lớn” đẹp trai đó đi rồi mới bắt đầu nhìn xung quanh.

“Ting!” Một âm thanh vang lên.

Trong đầu Chúc Chúc có một giọng nói: “Xin chào kí chủ, hoan nghênh liên kết với [Hệ thống cứu vớt pháo hôi], hệ thống này sẽ phục vụ hết sức cho kí chủ.”

“Bây giờ kí chủ đang ở trong một quyển tiểu thuyết, sau khi nữ phụ trong truyện sống lại sẽ hấp thụ hết khí vận của cả nhà nam chính khiến họ bị vận rủi đeo bám.”

Hệ thống tiếp tục nói: “Thân phận bây giờ của kí chủ là em gái nhỏ nhất của nam chính, nhiệm vụ chính của kí chủ là ngăn cái chết của cả nhà.”

Chúc Chúc nghiêng đầu không hiểu, cô bé không hiểu lời của thứ tự xưng là “hệ thống” kia đang nói trong đầu mình.

Cô bé thử ngồi dậy, tò mò nhéo gương mặt như bánh bao của mình, như vậy là đã hóa hình thành công rồi sao?!

Chúc Chúc chỉ là một em bé Thao Thiết vừa yếu ớt vừa thích làm đẹp thôi.

Từ sau khi thoát khỏi vỏ, “người” đầu tiên cô bé nhìn thấy được là anh Bạch Trạch, anh Bạch Trạch đã dẫn cô bé đi ăn vô số món ăn ngon.

Nghĩ đến đây, Chúc Chúc đã bắt đầu nhớ anh Bạch Trạch, cũng không biết bây giờ anh Bạch Trạch như thế nào rồi. Qua một lúc sau, cô bé mới nhớ đến lời của anh lớn đẹp trai nói lúc nãy là kêu cô bé đi thay quần áo.

Chúc Chúc cúi đầu nhìn bộ đồ nhỏ kế bên, cái tay nhỏ nhắn mũm mĩm cầm lên ngắm nhìn, cô bé thấy trên đó có ba cái lỗ thì mới chọn đại một cái muốn chui vào.

Cái tay nhỏ của cô bé dùng sức kéo áo xuống, cái đầu cũng đang cố gắng chui ra, vậy mà vẫn không chui ra được.

Chúc Chúc: “???”

Lông mày nhỏ của cô bé nhăn lại, có chút nghi hoặc, tại sao đầu của mình lại không chui ra được?!

Bỗng nhiên, Chúc Chúc nảy ra một ý hay, cô bé rút đầu ra, quyết định thử chui vào một cái lỗ to hơn. Sau đó, đầu của cô bé chui vào cái lỗ to hơn ấy, lần này cuối cùng cũng chui vào thành công.

Chúc Chúc thấy vậy thì mắt sáng lên, nhanh chóng cho hai cái tay của mình vào hai cái lỗ nhỏ kế bên.

Sau khi Chúc Chúc xỏ qua hết ba cái lỗ của áo thì cảm thấy bản thân đã thành công mặc xong quần áo. Cô bé như một người lớn, dùng chất giọng non nớt cảm thán: “Quần áo em bé của loài người đúng là phức tạp thật mà~”

Phía bên kia, Cố Thanh Uyển nghe anh lớn nói là anh ấy đã kêu em gái rồi nên bảo cô ấy đến phòng em gái xem thử, có phải cô bé vẫn đang bám giường không.

Cố Thanh Uyển nghe vậy thì lên lầu, mục tiêu rất rõ ràng mà đi đến trước cửa phòng em gái, đưa tay đẩy nhẹ nắm cửa.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Sau khi cô ấy đẩy cửa ra thì thấy…

Em gái ngồi ở rìa giường với đầu tóc rối bời đang ngốc nghếch mà lắc lư đôi chân ngắn, tuy đã mặc đồ mới nhưng lại quên cởi đồ ngủ.

Cố Thanh Uyển bất lực lắc đầu, em gái đúng thật là một quả trứng hồ đồ.

Cô ấy nhìn em gái vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đi đến trước nhẹ nhàng dặn dò: “Chúc Chúc, lần sau em nhất định phải nhớ cởi đồ ngủ bên trong ra trước nhé.”

Chúc Chúc thấy trên mặt người vừa bước vào này có rất nhiều chấm đỏ, cô bé cảm thấy hơi kỳ lạ.

Tiếp đó, sự chú ý của cô bé đã bị “vận rủi” đen như sương mù trên người người này thu hút.

Chúc Chúc: “!!!”

Muốn… muốn ăn quá, cô bé bất giác nuốt nước miếng.

Giây tiếp theo, Chúc Chúc thật sự nhịn không được nữa. Đôi tay nhỏ của cô bé một phát ôm lấy bắp chân của người trước mắt, bắt đầu gặm nhấm cái khí đen đó. 

Chúc Chúc gặm ba miếng đã dừng lại, bắt đầu gấp ngón tay để đếm, trong lòng nghĩ: “Anh Bạch Trạch nói rồi, một ngày chỉ được ăn ba miếng, nếu không sẽ béo.”

Hệ thống kinh ngạc: “???”

Vận… Vận rủi cũng ăn được sao? Kí chủ còn có cái gì không ăn được nữa?! [Hệ thống hoài nghi nhân sinh.jpg]

Cố Thanh Uyển nhìn bé đáng yêu đột ngột ôm lấy bắp chân của mình, biến thành “trang sức treo trên chân” của bản thân.

Cô ấy cười rồi xoa lấy cái đầu nhỏ của em gái: “Chúc Chúc, chị hai phải thay đồ cho em nữa, em ngoan ngoãn thả tay ra nhé.”

Cố Thanh Uyển thấy em gái ngoan ngoãn buông tay ra nên liền thuần thục mà thay quần áo cho em gái. Đợi khi thay xong hết, cô ấy mới buột cho em gái hai cái bím tóc nhỏ.

“Chúc Chúc, chị hai dẫn em đi đánh răng rửa mặt nhé.”

Chúc Chúc ngước đầu lên, mở đôi mắt to, ngoan ngoãn để cho người gọi là “chị hai” này dẫn đi.

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến trước phòng vệ sinh, ôm cô bé lên ghế chống trượt trước bồn rửa mặt.

Cô ấy rót nước đầy ly sứ trước, rồi mới nặn một ít kem đánh răng vị trái cây cho trẻ em lên bàn chải.

Sau đó, Cố Thanh Uyển thấy em gái đang đứng ngơ ngác nhìn chằm chằm cô ấy, đùng là vẫn chưa tỉnh hẳn, cô ấy nhếch miệng cười: “Chúc Chúc, há miệng, a~”

“A~”

Chúc Chúc nghe thấy chị hai nói vậy, ngoan ngoãn há miệng mình ra, cái mũi nhỏ nhắn của cô bé đã ngửi thấy mùi hương dễ chịu nên mặc định là đồ ăn ngon mới cắn lên một miếng.

Cố Thanh Uyển thấy tư thế mở miệng cắn lên như thế là đã xem cái này là đồ ăn ngon rồi, miệng của em gái không ngừng nhóp nhép, cảm giác giống như đang ăn kẹo que.

Cô ấy vội vàng kêu em gái mở miệng ra: “Chúc Chúc mau há miệng ra, cái này không ăn được.”

Cả người Chúc Chúc vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng, nhưng vẫn nghe lời mở miệng ra một lần nữa.

Cố Thanh Uyển cúi người xuống kiểm tra kĩ càng, thấy em gái thật sự không ăn kem đánh răng trong miệng mới thở phào một hơi.

Tay phải của cô ấy cầm phần thân của bàn chải đánh răng, kêu em gái để miệng mở, trong lúc đánh răng cho em gái thì nói cho cô bé “kem đánh răng” này không thể ăn được.

“A? Ò~”

Chúc Chúc phát ra âm thanh non nớt mơ hồ, đáp lại chị hai.

Cố Thanh Uyển nghiêm túc đánh răng cho em gái xong, cầm ly sứ lên đưa đến tay của em gái, để cô bé ngậm một miếng nước.

“Được rồi, nước này phải ngậm trong miệng, sau khi “òng ọc òng ọc” phải nhổ ra.”

Chúc Chúc cầm ly sứ mà chị hai đưa cho cô bé để uống nước, cô bé học dáng vẻ của chị hai, bắt đầu “òng ọc òng ọc” lên.

Tiếp đến, cô bé nhổ hết nước trong miệng vào chỗ chị hai chỉ.

Cố Thanh Uyển chỉ em gái làm vài lần: “Chúc Chúc, há miệng ra, cho chị hai xem đã đánh răng sạch chưa.”

“A~”  

Chúc Chúc phối hợp mở cái miệng nhỏ ra, vì để cho chị hai nhìn rõ hơn mà cô bé còn cố ý mở miệng to hơn một chút.

“Ừm, sạch sẽ rồi, Chúc Chúc giỏi quá.”

Cố Thanh Uyển kiểm tra xong, vắt khô khăn ướt của em gái rồi để lên trên gương mặt tròn trịa đó giúp cô bé rửa mặt: “Chúc Chúc, như vậy là xong rồi.”

Cô ấy nói xong thì dắt cái tay nhỏ mũm mĩm, trắng hồng của cô bé xuống lầu đi về phía phòng ăn.   

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến kế bên bàn ăn. Cô ấy nhìn bàn ăn vốn dĩ phải có sáu người mà giờ đây trở nên trống trải, gương mặt bắt đầu ngẩn ngơ.

Đã một tháng trôi qua kể từ ngay cô ấy thi đại học xong. Cô ấy cảm thấy khoảng  thời gian này giống như ác mộng vậy…

Đầu tiên là gương mặt của bản thân Cố Thanh Uyển, vì sản phẩm dưỡng da có độc mà gương mặt bị phá họa, hai má có nhiều đốm đỏ.

Chai dưỡng da có độc đó sau khi được phía cảnh sát điều tra, cô ấy mới phát hiện là có người ác ý bỏ độc vào, bây giờ đối phương đã bị bắt giữ.

Sau đó là ba mẹ lái xe thì bị tai nạn, hai người đều đã thành người thực vật, có thể tỉnh dậy hay không vẫn là một ẩn số. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người gây ra tai nạn uống rượu lúc lái xe, bây giờ đối phương đã bị cảnh sát bắt giữ…

“Chị hai~”

Chúc Chúc thấy chị hai đứng ở một bên ngơ ngác, cả người giống như bị mây đen bao phủ nên mới gọi một tiếng.

Sau đó, cô bé ôm lấy chân chị hai, gương mặt nhỏ nhắn cọ lên trên đùi của cô ấy, cô bé muốn chị hai luôn luôn vui vẻ.

Sau khi nghe thấy tiếng nũng nịu của em gái, Cố Thanh Uyển mới tỉnh táo lại.

Cô ấy cúi đầu nhìn em gái đang cọ vào đùi của mình, đưa tay lên xoa mái tóc mềm mại của cô bé: “Chúc Chúc, chị hai dẫn em đến chỗ ngồi.”

Cố Thanh Uyển nói xong thì dẫn em gái đến ngồi ở “vị trí riêng”.

Cô ấy cũng ngồi xuống ở bên trái của em gái, nhẹ giọng nói: “Chúc Chúc, em đợi thêm một chút, bữa sáng sắp xong rồi.”

Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, cô bé ngửi thấy mùi thơm, lắc lắc đôi chân ngắn mong đợi.

“Đồ ăn tới đây.”

Lúc này, Cố Thanh Diên bưng bữa sáng qua, anh ấy vừa nói vừa ngồi xuống ở bên phải em gái.

Chúc Chúc nhìn món đồ phía trước, cảm thấy thơm nên cô bé lấy tay bóc món đồ đó lên nhét vào trong miệng.

Cố Thanh Diên: “???”

Cố Thanh Diên vội vàng đưa tay ra ngăn em gái ăn quả trứng luộc chưa bóc vỏ, anh ấy vịn trán thở dài: “Bé ngốc à, phải bóc vỏ quả trứng luộc này trước đã.”

Chúc Chúc thấy món ngon đến bên miệng đã bị anh lớn lấy đi, đôi mắt to của cô bé nhìn chằm chằm món đồ gọi là “trứng luộc” đó, còn nhóp nhép miệng một cái.

Cố Thanh Diên thấy mắt của em gái hận không thể dán lên trên quả trứng luộc, cảm thấy hôm nay cô bé rất gấp gáp, trong lòng nghĩ chắc là đói quá rồi, đói đến mức không thèm bóc vỏ trứng luộc.

Anh ấy nhìn em gái với ánh mắt thương cảm, tăng tốc độ bóc vỏ trứng, anh ấy bóc vỏ xong thì đưa cho em gái: “Cho Chúc Chúc đây, ăn từ từ thôi, đừng để bị nghẹn.”

Chúc Chúc nhận lấy vật thể nhìn vừa trắng vừa non này bằng đôi tay nhỏ. Cô bé dùng ngón tay bóp thử một cái, thấy nó mềm mềm.

Vì thế, Chúc Chúc mở cái miệng nhỏ ra cắn một miếng lớn trứng luộc, sau đó mắt cô bé sáng lên, nhanh chóng bỏ hết phần còn lại vào trong miệng.

Hai bên má của cô bé phồng lên giống như một con chuột hamster nhỏ đang giấu đồ ăn.

Cố Thanh Diên nhìn em gái đang hạnh phúc ăn trứng luộc đến mức không nghe thấy lời của anh ấy nói thì lắc đầu, đúng là không làm gì được cô bé mà.

Cố Thanh Diên lấy ly đựng sữa ấm đẩy đến trước mặt em gái, nhắc nhở: “Chúc Chúc, nhớ uống sữa, uống sữa thì mới cao lên được.”

“Sữa?”

Đôi tay mũm mĩm của Chúc Chúc cầm ly nhỏ, nhìn thứ màu trắng được gọi là “sữa” ở trong, cô bé nhấc ly lên uống một ngụm, đôi mắt to bỗng lớn thêm vài phần.

Sữa này ngon quá!

Cô bé đổ sữa “ừng ực” vào trong miệng, một hơi đã uống hết sữa, uống xong cô bé không tự chủ được mà ợ ra mùi sữa.

“Ợ~ vẫn muốn uống.”

Chúc Chúc để ly trống đến trước mặt chị hai, cô bé thấy một ly sữa lớn ở chỗ chị hai.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang liếm môi vì chưa uống đủ: “Chúc Chúc, sữa không thể uống nhiều được.”

“Chị hai, sữa~”

Chúc Chúc nghe thấy chị hai nói không được uống nhiều “sữa”, cô bé chớp đôi mắt to, bắt đầu làm nũng.

Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang làm nũng, thở nhẹ một hơi: “Được rồi, chỉ được uống nửa ly thôi.”

“Chị hai tốt nhất luôn.” Đôi mắt của Chúc Chúc cong lên, vô cùng vui vẻ.

Cố Thanh Uyển chia sữa cho em gái xong, để một cái bánh bao thịt vào trong dĩa của cô bé: “Chúc Chúc, ăn bánh bao đi, không ăn thì sẽ nguội đó.”

“Ừm ừm.”

Chúc Chúc dùng hai tay cầm món ăn trắng trắng tên là “bánh bao”, cô bé bóp nó thì thấy rất mềm mại.

Tay của cô bé bẻ bánh ra làm hai, lấy cái thơm thơm ở bên trong ra rồi để cái “vỏ” màu trắng sang một bên, bắt đầu ăn cái thơm thơm đó.

Cố Thanh Diên: “???”

Cố Thanh Diên thấy em gái xé bánh bao ra chỉ ăn nhân thịt bên trong, anh ấy nghi hoặc mà hỏi: “Chúc Chúc, sao em chỉ ăn nhân bên trong, không ăn vỏ bánh bao bên ngoài?”

“Vì anh lớn vừa nói cái vỏ bên ngoài không ăn được.” Chúc Chúc nghiêm túc nói.

Cô bé nghĩ nếu phải bóc vỏ của “trứng luộc” vậy thì cũng phải bóc vỏ “bánh bao”.

Cố Thanh Diên: “!!!”

Cố Thanh Diên nhìn gương mặt vô cùng nghiêm túc của em gái, đúng là khóc cười không xong.

Anh ấy nhếch miệng: “Chúc Chúc, không phải món ăn nào cũng phải bóc vỏ đâu, vỏ của bánh bao có thể ăn được, em nếm thử xem.”

Cái tay nhỏ của Chúc Chúc cầm cái “vỏ bánh bao” màu trắng lên, cắn một miếng thấy mềm mềm, mắt cô bé cong lên rồi đánh giá: “Ngon lắm.”

Cố Thanh Diên nhìn bé đáng yêu đã bắt đầu gặm bánh bao xong thì bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Sau khi Cố Thanh Diên ăn xong bữa sáng mới nhìn thời gian.

Anh ấy thấy chắc đã đến giờ em ba tỉnh giấc nên mới đứng dậy đi sang một bên gọi điện thoại cho em ba.

Tối hôm qua, em ba nói với Cố Thanh Diên là mình đi sinh nhật bạn. Lúc tiệc sinh nhật kết thúc thì đã khá muộn nên cậu dự định sáng hôm sau mới về.

Cùng lúc đó, trong đầu Chúc Chúc vang lên âm thanh kỳ lạ.

“Ting.”

“Kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ phụ.”

“Nhiệm vụ phụ 1: Ngăn nữ phụ đã sống lại hấp thụ khí vận của anh lớn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được cộng 2 điểm.”

“Chú thích: Điểm cộng có thể mua được nhiều món đồ trong cửa hàng hệ thống, sau khi kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ba lần mới có thể mở được cửa hàng hệ thống.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp