Cố Thanh Diên nhận lấy ô từ tay em gái, tạm thời treo cái ô trên cánh tay rồi nhẹ giọng nói: “Chúc Chúc ngoan quá, sau này trời mưa thì anh chỉ cần ô của Chúc Chúc thôi.”

Cố Thanh Uyển đóng ô lại đi đến cạnh anh lớn, giơ tay xoa đầu em gái nhỏ: “Chúc Chúc giỏi lắm.”

Trợ lí Lý thấy sếp Cố xem xong điện thoại thì rời khỏi văn phòng, vào thang máy xuống lầu. Cậu ấy làm trợ lí của sếp Cố nên tất nhiên phải luôn theo sau anh ấy. 

Sau đó, trợ lí Lý nhìn thấy một cô bé cao khoảng đầu gối cậu ấy. Cô bé này mặc một chiếc áo mưa nhỏ nhìn rất đáng yêu, kéo theo chiếc ô vừa to vừa dài, đang dùng đôi chân ngắn lẽo đẽo chạy sang đây.

Sếp Cố không quan tâm đến bộ tây trang đắt tiền của mình bị ướt, bế hạt đậu nhỏ ướt sũng lên, dịu dàng cười với cô bé.

“Sếp Cố, theo kế hoạch thì sẽ có một cuộc họp, đồ của anh, chuyện này…” Trợ lí Lý nói.

“Không sao.”

Cố Thanh Diên lắc đầu, ý nói đây không phải là chuyện lớn, anh ấy nói: “Trợ lí Lý, cậu đi xác nhận nội dung của cuộc họp đó đi.”

“Rõ thưa sếp.” Trợ lí Lý nghe lệnh rời đi, đi làm chuyện sếp Cố giao cho cậu ấy.

“Mấy đứa vất vả rồi.”

Cố Thanh Diên biết đây là ý tốt của em gái, gọi hai chị em đi cùng anh ấy lên nghỉ ngơi một chút. Đưa mấy em của mình đến phòng khách để nghỉ ngơi cho thoải mái, Cố Thanh Diên hỏi: “Mấy đứa muốn uống gì?”

“Sữa bò!”

Chúc Chúc đã cơi áo mưa ra, để chị hai giúp cô bé treo lên giá móc, nghe thấy anh lớn nói thì lập tức trả lời.

“Cho em cốc nước lọc là được rồi.” Cố Thanh Uyển giúp em gái chỉnh sửa lại bím tóc bị rối.

Cố Thanh Diên gật đầu, bảo Hạo Vũ, nhân viên bên cạnh anh ấy đi lấy nước và sữa bò, sẵn tiện thì lấy thêm ít bánh ngọt vào.

Sau khi Hạo Vũ ra ngoài, anh ấy ngồi vào cạnh các em gái, nhìn hai người với ánh mắt dịu dàng.

Chúc Chúc ngồi trên sô pha mà đôi mắt to cứ liếc nhìn xung quanh không ngừng, có rất rất nhiều đồ vật mà cô bé chưa thấy bao giờ.

“Cốc, cốc, cốc…” Tiếng đập cửa vang lên, cửa được mở ra ngay sau đó.

Hạo Vũ mang đồ ăn nước uống vào, để lên bàn rồi yên lặng rời khỏi phòng.

Chúc Chúc nhìn mấy thứ trên bàn hình như ăn rất ngon, chỉ ngửi mùi đồ ăn thôi đã thấy thơm phức rồi, cái tay nhỏ vươn ra cầm lấy hai miếng nhỏ, đưa đến trước mặt anh chị, chu miệng nói:  “Anh lớn, chị hai, ăn ăn.”

Cô bé nhét vào tay mỗi người một miếng bánh, nhìn thấy họ đều ăn mới đi lấy phần của mình. Chúc Chúc nhìn đồ ăn vừa to tròn vừa toả mùi thơm trong tay, cắn thử một miếng xong hai mắt toả sáng. 

“Oa, đây là cái gì vậy ạ? Ăn ngon quá!”

Cố Thanh Uyển nhìn em gái một tay nhỏ nâng má, cưới híp mắt, trên mặt tràn ngập niềm hạnh phúc. Sao em gái của cô ấy có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ, cười nhẹ nói: “Chúc Chúc, đây là bánh pía trứng chảy.”

Nói xong, Cố Thanh Uyển duỗi tay nhéo cái má phúng phính của Chúc Chúc, cảm giác thật là tuyệt, mềm mại giống như có thể vắt ra nước vậy.

Cố Thanh Diên nhìn Chúc Chúc không chút dao động trước hành động của em hai, cái miệng nhỏ vẫn cứ ăn.

“Vậy còn cái này ạ? Nó cũng rất ngon.”

Chúc Chúc cảm thấy ăn ngon, mỗi tay lấy một cái, ăn từ bên này qua bên kia: “Ưm, ăn ngon, ăn ngon, rất rất ngon.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Cố Thanh Diên thấy em gái ăn rất vui vẻ, nghĩ về sau sẽ chuẩn bị nhiều mấy loại bánh ngọt này chút: “Chúc Chúc, cái mà giờ em đang cầm gọi là kẹo râu rồng.

Chúc Chúc: “!!!”

Rồng…kẹo râu rồng?!

Chúc Chúc nghe anh lớn nói, cái miệng nhỏ ngừng nhai, bỗng dưng cô bé cảm thấy cái này không thơm không ngon nữa.

Chúc Chúc đã nhìn thấy bộ râu dài của ông rồng, cái này thế mà lại được làm từ nó, con người thật là đáng sợ!

Có khi nào sau này sẽ đến lượt cô bé bị làm thịt không?!

“Chúc Chúc, em sao vậy?”

Cố Thanh Diên thấy em gái tự nhiên lại đờ người ra, giống như người máy bị hết điện, anh ấy đẩy nhẹ một cái Chúc Chúc mới hoàn hồn lại.

Chúc Chúc bừng tỉnh khỏi nỗi sợ hãi, giọng nói mềm như bông: “Chúng ta không ăn râu rồng được không, ông rồng sẽ thấy đau đau.”

Cố Thanh Diên và Cố Thanh Uyển: “???”

Cố Thanh Diên suy nghĩ lời em gái nói, cảm thấy có lẽ cô bé nghĩ rằng “kẹo râu rồng” thật sự được làm từ “râu rồng”.

Anh ấy cười: “Chúc Chúc, không phải như em nghĩ đâu, “kẹo râu rồng” được làm từ mạch nha, mật ong, bột nếp và mấy thứ khác, chứ không phải thật sự là dùng “râu rồng” để làm đâu em.”

Cố Thanh Uyển nheo mắt cười, em gái cô ấy thật là đáng yêu hết mức!

Chúc Chúc nghe anh lớn nói thế, nhìn vào kẹo râu rồng còn thừa trong tay, ngửi lại nó, xác nhận không có mùi vị quen thuộc mới yên tâm.

Thế là cô bé lại tiếp tục mặt mày hớn hở nhét kẹo râu rồng vào miệng: “Ngon ngon, như vậy thì Chúc Chúc sẽ không bị đem đi làm thành bánh bánh.”

Cố Thanh Diên và Cố Thanh Uyển: “???”

Hai người nghe em gái nói thì hoàn toàn không thể hiểu nổi, tại sao em gái lại có suy nghĩ như vậy nhỉ?!

“Cốc, cốc, cốc…” Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Mời vào.” Cố Thanh Diên lên tiếng.

Trợ lí Lý mở cửa tiến vào: “Sếp Cố, nội dung liên quan đến cuộc họp đã được chuẩn bị đâu vào đấy, mười phút sau cuộc họp sẽ bắt đầu.”

Cố Thanh Uyển thấy anh lớn vẫn cần phải làm việc, quyết định không ở đây làm phiền nên mở miệng nói: “Anh, em đưa Chúc Chúc về trước.”

Chúc Chúc vừa nghe đến giờ về, nhanh chóng nhét đầy miệng, hai tay cũng ôm đầy bánh ngọt.

Cố Thanh Diên muốn hai chị em nghỉ thêm chút, không cần phải về vội, nhưng nói qua nói lại Cố Thanh Uyển vẫn không đổi ý, anh ấy cũng không ép, nói: “Anh kêu người đưa hai đứa về.”

“Vâng.” Cố Thanh Uyển nhìn bên ngoài trời rồi đồng ý.

Cố Thanh Diên nhìn em gái nhỏ, miệng và tay cô bé không rảnh rỗi chút nào, y hệt như chuột hamster giữ đồ ăn. Không ngờ em gái lại thích ăn như vậy, anh ấy bảo trợ lí Lý lấy thêm ít nữa.

Chúc Chúc ăn hết toàn bộ bánh ngọt trên bàn, ăn xong còn liếm môi.

Cố Thanh Diên cầm hộp trợ lí Lý mang đến, cúi người nói:  “Chúc Chúc, anh cho em cái này, mang về nhà ăn dần.”

Chúc Chúc nhìn hộp anh lớn cho, bên ngoài có hình của bánh ngọt cô bé từng ăn, cô bé biết bên trong toàn đồ ăn ngon.

Chúc Chúc ôm hộp, khuôn mặt mũm mĩm cọ qua cọ lại ngoài hộp: “Oa, là đồ ăn ngon, anh lớn tốt với Chúc Chúc quá, yêu anh nhất.”

Cố Thanh Uyển cầm áo mưa của em gái và ô, dắt cô bé đi theo anh lớn vào thang máy. 

Cố Thanh Diên đưa hai em gái đến cổng lớn, nhìn các em lên xe.

Cái đầu nhỏ của Chúc Chúc xuất hiện ở cửa xe: “Bái bai anh lớn.”

“Tụi em về trước đây.” Cố Thanh Uyển chào xong thì điều chỉnh lại tư thế ngồi của Chúc Chúc.

“Tạm biệt.” Cố Thanh Diên vẫy tay với xe, đến khi chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn mới xoay người sửa lại tây trang, kéo cà vạt đi vào trong.

Trợ lí Lý đi theo sau, thấy khi chất của sếp Cố thay đổi, vẻ mặt không còn dịu dàng như lúc nãy, để lộ ra vẻ lạnh lùng và sự nghiêm túc.

Cậu ấy theo sát đằng sau, cùng anh ấy vào phòng họp.

...

Chúc Chúc về đến nơi, gấp gáp ôm hộp phi vào nhà.

Cố Thanh Uyển nhắc nhở em gái chạy chậm thôi, còn cô ấy ở lại sắp xếp lại ít đồ.

Chúc Chúc ôm hộp bánh ngọt vào phòng khách đặt lên bàn: “Chị hai, Chúc Chúc muốn ăn, muốn ăn.”

“Ừ.”

Cố Thanh Uyển thu dọn xong đồ đạc, nghe thấy em gái gọi thì đi vào phòng khách, thấy cô bé muốn ăn thì vào bếp lấy cái đĩa, mở hộp lấy bánh ngọt xếp ra đĩa cho em gái: “Chúc Chúc, ăn được rồi đây.”

“Chị hai cũng ăn với em.”

Chúc Chúc dùng đôi tay nhỏ đẩy đĩa sang phía cô ấy, cô bé cầm lấy một cái bành ngọt nhỏ màu trắng, nghĩ đến anh ba thì cầm lấy nó dùng đôi chân ngắn đi vào phòng Cố Thanh Diệu.

“Anh ba ơi anh ba, Chúc Chúc mang đồ ngon cho anh nè.”

Cô bé đi đến cửa phòng, giơ bàn tay mum múp thịt gõ cửa, chưa gõ vài cái cửa phòng đã mở.

“Anh ba?”

Chúc Chúc nhìn thấy một bàn tay từ đằng sau cửa thò ra, cô bé thấy anh ba đang nhìn mình qua khe cửa.

Chúc Chúc cười cầm bánh trong tay đưa cho anh ba: “Anh ba, cái này Chúc Chúc ăn rồi, ngon lắm.”

Cố Thanh Diệu đang ở trong phòng thì nghe thấy tiếng của bé khóc nhè, cậu lại cảm thấy đau đầu, vì muốn cô bé mau rời đi nên cậu đành phải đi ra.

Cố Thanh Diệu hé cửa nhìn bé khóc nhè, thấy trên tay cô bé có một cái bánh ngọt thì duỗi tay nhận lấy. 

Chúc Chúc cẩn thận để bánh vào tay anh ba, dù cẩn thận đến mức đó nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xuất hiện.

Chẳng hiểu sao cái bánh lại rơi ra khỏi cái đĩa giấy lót ở dưới, vừa mới chạm đất thì lập tức vỡ ra. 

Chúc Chúc nhìn cái đĩa giấy trống trơn trên tay, lại nhìn cái bánh bị vỡ dưới đất, miệng hơi hé, đôi mắt to ngập nước.

Cô bé khụt khịt mấy tiếng: “Huhu~ a…anh ba, Chúc Chúc k…không cố ý đâu, đồ ăn ngon không thể ăn nữa rồi, anh ba không có đồ ăn ngon.”

Cố Thanh Diệu nghe tiếng em gái khóc nức nở thì chạy ra, thấy cô bé khóc không ngừng, khóc tới mức mũi cũng đỏ lên, còn có cả bong bóng phồng ra khỏi mũi. Cậu thở dài đi ra an ủi cô bé khóc nhè nhà mình. ( truyện trên app T Y T )

Cố Thanh Diệu tay nhanh hơn não, trong đầu mới suy nghĩ thôi mà tay cậu đã bế em gái lên, vỗ nhẹ sau lưng Chúc Chúc muốn an ủi cô bé.

Chúc Chúc được anh ba ôm thì trong lòng rất vui vẻ, vùi cái đầu nhỏ vào vai anh ba, cô bé cảm thấy cái ôm của anh ba rất ấm.

Cố Thanh Diệu ôm bé khóc nhè, trên người bám mùi sữa ngọt từ người Chúc Chúc, trong đầu hiện lên suy nghĩ muốn cứ ôm như thế mãi. 

Hả? Ướt?

Cậu cảm thấy cổ mình có thứ kì lạ gì đó, nghiêng đầu nhìn thấy hai mắt em gái toàn là nước, không cần nghĩ cũng biết nước trên vai áo từ đâu ra.

Cố Thanh Uyển nghe thấy tiếng động bên này, còn loáng thoáng có tiếng khóc, cô ấy lập tức chạy đến hỏi: “Sao thế? Hai đứa bị làm sao à, để chị xem xem nào?!”

Đi qua thì cô ấy thấy em ba đang ôm cô bé, hình như là gối lên vai Cố Thanh Diệu ngủ rồi, một hình ảnh vừa bình yên vừa tốt đẹp.

Nhưng, hai đứa thân thiết nhau từ khi nào thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play