Đứa trẻ mập mạp nhìn bộ dạng hung dữ trước mặt, bé gái này còn nhe răng với nó, nó cảm thấy sợ hãi, nên quyết định cùng bạn bè rời đi.
Lúc nó rời đi vẫn không quên nói vọng lại một câu: “Mày hãy chờ đến khi nào bớt nói lắp đi nhé!”
“Hừ~ Chúc Chúc không sợ đâu, lêu lêu lêu~”
Chúc Chúc nhìn ba đứa trẻ xấu ấy rời đi, bắt chước chúng mà nhăn mặt làm xấu rồi về lại, đến khi họ biến mất khỏi tầm mắt, cô bé mới cúi người xuống đưa tay xoa đầu Hữu Hữu.
“Đừng sợ.” Chúc Chúc nghiêng đầu, để lộ một nụ cười ngọt ngào.
Hữu Hữu nhìn mặt trời nhỏ trước mặt mình, trên môi thoáng lộ ra một nụ cười đã đánh mất bấy lâu: “Bạn, bạn... bạn tốt.”
Chúc Chúc nắm lấy tay Hữu Hữu: “Hữu Hữu, Chúc Chúc dẫn cậu đi gặp chị hai.”
Cố Thanh Uyển gọi điện thoại xong, ánh mắt liếc nhìn xung quanh để tìm bóng dáng nhỏ bé thân thuộc, phút chốc cô ấy đã nhìn thấy dáng người bé nhỏ của cô bé đi tới, phía sau còn dẫn theo một đứa trẻ nữa.
“Chị hai, chị hai, Chúc Chúc đã làm quen được một người bạn tốt rồi, cậu ấy tên Hữu Hữu, cậu ấy có thể vẽ hoa rất đẹp.” Chúc Chúc nói.
Cố Thanh Uyển nhìn em gái, rồi vui vẻ kéo đứa trẻ sang, đứa trẻ này trông quen quen.
Cô ấy nhớ rồi, đứa trẻ tên Hữu Hữu này ở nhà bên cạnh, ba mẹ bôn ba bên ngoài quanh năm suốt tháng, nên phần lớn thời gian chỉ sống cùng với bảo mẫu, cô ấy cười với Hữu Hữu rồi chào hỏi cậu bé: “Chào em nhé Hữu Hữu.”
Hữu Hữu khẽ gật đầu, đáp lại người chị lớn cậu ấy đã gặp qua.
“Chị hai, Chúc Chúc qua kia chơi với Hữu Hữu nha.”
Cố Thanh Uyển nghe em gái nói vậy, gật đầu rồi đi theo sau chúng, cùng bước tới: “Được, đi thôi.”
“Hữu Hữu, chúng ta chơi cái này đi.” Chúc Chúc dẫn Hữu Hữu đi đến chỗ có một cây cầu thẳng tắp: “Phải đi lên cái này nhỉ?”
Cố Thanh Uyển nhìn em gái đang nghiên cứu về cây cầu độc mộc, cô ấy lên tiếng nói: “Chúc Chúc, đây là cầu độc mộc, nếu em muốn đi qua, phải giữ thăng bằng đấy, không thôi sẽ bị ngã.”
“Em hiểu rồi.”
Chúc Chúc khẽ nhấc đôi chân ngắn lên, thử chạm nhẹ mũi chân xuống, sau đó đặt cả bàn chân lên, cô bé đứng trên cầu độc mộc, thân hình bé nhỏ bỗng lắc lư sang hai bên, hai cánh tay nhỏ cũng không ngừng vẫy vẫy.
Cô bé vừa tiến vừa lùi mấy lần, mới đứng vững trên đó, cô bé bắt đầu bước từng bước về phía trước, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Hữu Hữu khẽ nhấc đôi chân ngắn lên, đi bên cạnh Chúc Chúc, cánh tay hơi vươn ra, cậu bé muốn bảo vệ Chúc Chúc.
Chúc Chúc lập tức rụt cánh tay lại, cúi đầu xuống nghiêm túc nhìn cây cầu độc mộc, rồi cẩn thận bước từng bước một. Lúc cô bé đi đến đoạn đường cuối, liền nhảy xuống: “A, Chúc Chúc đã đi qua rồi, Hữu Hữu cậu có muốn đi qua đây không?”
Hữu Hữu theo Chúc Chúc tiến về đích, trông thấy cô bé đang quay đầu nhìn sang, chợt nhớ tới ý nghĩ phải bảo vệ cô bé trước đó, thế là cậu bé vội rụt tay lại.
Chúc Chúc nhảy lên vài cái, tiến đến trước mặt Hữu Hữu: “Hữu Hữu, cậu có muốn đi chơi không, yên tâm đi có Chúc Chúc rồi, Chúc Chúc sẽ bảo vệ cậu.”
“Ừm.”
Hữu Hữu khẽ gật đầu, bước đi trên cây cầu độc mộc, đặt chân lên trên cầu đi thẳng về phía trước.
“Hữu Hữu, cố lên, Hữu Hữu, cố lên.”
Chúc Chúc di chuyển cùng Hữu Hữu, mở to đôi mắt tập trung nhìn vào bắp chân Hữu Hữu, nhìn nó đang tiến về trước, theo cậu bé đến tận đây, cuối cùng tại đây cô bé vươn tay ra: “Hữu Hữu.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc đưa tay về phía cậu bé, cậu bé nhìn tay mình, vươn ra một chút lại lập tức rụt tay lại, do dự mất mấy giây, rồi mới đưa tay mình ra, vươn về phía cánh tay nhỏ kia.
Tay còn lại của Chúc Chúc đặt ở sau lưng, cô bé bắt chước những gì đã thấy trên TV, đó là cách hoàng tử dìu công chúa bước xuống xe ngựa, còn cô bé thì nghênh đón Hữu Hữu bước xuống.
“Hữu Hữu đi qua rồi, giỏi quá đi.” Đôi mắt to tròn của Chúc Chúc nhìn khắp xung quanh: “Chỗ đó, chỗ đó, chúng ta đến chỗ đó chơi được không?”
“Được.”
Hữu Hữu nhìn theo hướng chỉ tay của Chúc Chúc, ở đó có xích đu, trước đây cậu bé cũng chơi, nhưng chẳng có ai đẩy cho cậu bé chơi cả.
Sau này, hễ mỗi lần cậu bé muốn chơi, đều chọn lúc ít người, ngước mắt nhìn lên bầu trời, tưởng tưởng mình đang được đung đưa, rồi lặng ngắm dáng vẻ của bầu trời.
Cố Thanh Uyển đi theo nói: “Để chị đẩy các em cho.”
Chúc Chúc đi đến nơi đó, trước đây cô bé đã thấy những bạn nhỏ khác ngồi ở chỗ này, cô bé tới gần đặt cái mông nhỏ xuống, ngồi vào chiếc xích đu kia.
“Chúc Chúc, tay phải nắm chặt hai bên nhé, chị hai bắt đầu đẩy đây.”
“Dạ, đã nắm chặt rồi ạ.”
Chúc Chúc nghe lời chị hai, đôi tay nhỏ nắm lấy dây thừng ở hai bên, tay nắm chặt đến mức đỏ ửng: “Chị hai, Chúc Chúc đã chuẩn bị xong.”
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
Cố Thanh Uyển dùng lực đẩy xích đu, đẩy em gái ngồi trên đu dây lên cao.
“Ồ Oa~ Ha ha ha... Chúc Chúc đang bay nè.”
Chúc Chúc cảm thấy cái xích đu này đã mang cô bé theo, mang cô bé tới gần bầu trời hơn một chút, có thể chạm tới áng mây trắng trên trời.
Hữu Hữu ở bên cạnh, nhìn nụ cười trên mặt Chúc Chúc, khẽ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào đầu ngón út.
“Hữu Hữu, đến lượt cậu chơi nè, cái này có thể đưa cậu bay thật cao luôn đó.”
Chúc Chúc để ý mấy lần, trông thấy Hữu Hữu ở bên cạnh đang cúi đầu im lặng, cô bé không thích dáng vẻ này của Hữu Hữu đâu, vậy nên bèn bảo chị hai dừng lại.
Cô bé nhảy khỏi xích đu, đôi chân nhỏ nhắn bước đến trước mặt Hữu Hữu, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu bé: “Hữu Hữu, bay cao lắm, Chúc Chúc sẽ nhìn cậu bay lên trời.”
Hữu Hữu bị Chúc Chúc nắm tay, cậu bé nhìn thấy chị lớn kia nhìn mình cười dịu dàng, cậu bé có chút ngượng ngùng ngồi lên trên đó, đây là thứ mà cậu bé đã nghĩ tới rất lâu, nhưng chưa bao giờ thực hiện được.
Cố Thanh Uyển nhìn Hữu Hữu ngồi lên xong thì bảo: “Tay Hữu Hữu phải nắm chặt nhé.”
Cô thấy Hữu Hữu gật đầu với mình rồi mới nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi.”
Hữu Hữu cảm nhận được mình đang chuyển động theo xích đu, thoáng thấy người bên cạnh mỉm cười với cậu bé, Chúc Chúc nói cố lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần lộ ra ý cười.
“Oa! Hữu Hữu thật là lợi hại, bay còn cao hơn Chúc Chúc nữa.” Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu ở trên xích đu, đôi mắt chợt lóe sáng.
Cố Thanh Uyển nhìn hai đứa trẻ đáng yêu ấy, trên mặt chúng đều lộ ra nét cười ngây thơ và hồn nhiên.
“Hữu Hữu, chúng ta lại chơi cái kia đi.”
Chúc Chúc nhìn Hữu Hữu từ trên xích đu bước xuống, lập tức tiến đến nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cậu bé, dẫn cậu bé tiến về phía bên kia.
“Ừm.”
Hữu Hữu gật đầu, ngoan ngoãn để Chúc Chúc dẫn đi.
...
Cố Thanh Uyển tiếp tục giúp cho chúng chơi rất nhiều lượt, lúc này, cô ấy ngước mắt nhìn lên bầu trời, rồi hạ tầm mắt xem thì giờ: “Chúc Chúc, đến lúc phải về nhà rồi.”
Chúc Chúc từ trên cầu tuột trượt xuống, đôi chân nhỏ chạy đến bên cạnh chị hai, vẫy tay với Hữu Hữu: “Hữu Hữu, hẹn gặp lại nhé, Chúc Chúc phải về nhà rồi.”
Cố Thanh Uyển nhìn Hữu Hữu, nghĩ rằng sẽ không bao lâu nữa, bảo mẫu nhà cậu bé sẽ đón cậu bé về: “Hữu Hữu, hẹn gặp lại nhé.”
Sau khi Chúc Chúc vẫy tay xong, trông thấy Hữu Hữu chưa đáp lại lời tạm biệt với cô bé, cô bé không để ý nhiều bèn quay người đi, đi theo chị hai trở về nhà. Nhưng cô bé còn chưa đi được mấy bước, đã nhận thấy quần áo của mình đang bị kéo lại.
Hữu Hữu nhìn Chúc Chúc trở về nhà, cúi xuống lấy thứ từ trong túi ra, đó là viên kẹo sữa hình thỏ trắng mà Chúc Chúc tặng cho cậu bé. Đây là người bạn duy nhất của cậu bé, cậu bé sợ rằng sau này nếu lỡ như Chúc Chúc không chơi với cậu bé, mà sẽ chơi cùng những đứa trẻ khác thì phải làm sao đây.
Hữu Hữu bỏ viên kẹo sữa thỏ trắng vào túi, đôi chân ngắn khẽ bước đến, đưa tay nắm chặt lấy áo Chúc Chúc.
Cậu bé vươn cánh tay nhỏ ra, chìa ngón út với cô bé, khẽ nói: “Ngoéo... ngoéo tay đóng dấu.”
Chúc Chúc cảm nhận được phía sau lưng có động tĩnh, bèn quay người lại thì chợt nhìn thấy Hữu Hữu vươn tay về phía mình, chạm vào ngón út của mình, cô bé không nghe rõ lời Hữu Hữu nói khi nãy.
Cô bé nghiêng đầu: “Hữu Hữu, cậu vừa nói gì thế?”
“Ngoéo tay, ngoéo tay... đóng dấu.”
Hữu Hữu biết Chúc Chúc nghe không rõ nên nói lớn hơn khi nãy một chút, lặp lại lời cậu bé vừa nói thêm lần nữa.
Lần này, Chúc Chúc đã nghe rõ, cô bé đã từng nghe trên TV lời giống Hữu Hữu nói rồi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra một nụ cười đáng yêu, ngón tay móc vào ngón tay của Hữu Hữu: “Ngoéo tay treo ngược một trăm năm không được thay đổi, ai thay đổi người đó là chó con.”
“Ừm, ừm, phải làm bạn, bạn, bạn... tốt nhé.” Hữu Hữu nhận thấy câu trong nghi thức ngoéo tay đã nói xong, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu bé khẽ vẫy tay về phía đó.
“Gặp, sau nhé.”
Đôi mắt to của cậu bé ngấn nước, chăm chú nhìn theo hướng đi về nhà của Chúc Chúc, mãi cho đến khi bóng hình nhỏ bé ấy không còn xuất hiện trong tầm mắt nữa, cậu bé mới quay đầu trở về, lấy ra viên kẹo sữa thỏ trắng ra, cứ lặng yên nhìn chằm chằm vào nó.
Chúc Chúc nắm tay chị hai, nhún nhảy tiến thẳng về nhà. ( truyện trên app T Y T )
...
Chúc Chúc vừa về đến nhà, ngồi ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, chị hai đi vào trong phòng. Cô bé nghỉ ngơi chưa được bao lâu thì nghe tiếng mưa rơi ở bên ngoài, tiếng mưa này càng lúc càng lớn.
Đôi chân ngắn của cô bé khẽ nhảy xuống ghế sofa, đi đến cạnh cửa sổ, chống tay lên bệ cửa sổ, kiễng chân rồi ngẩng đầu, nhìn mưa rơi bên ngoài khung cửa.
Cô bé nghĩ thầm, anh lớn ra ngoài không mang theo gì cả, thế thì anh ấy không có ô để che mưa, cô bé biết dầm mưa là sẽ bệnh, cô bé không muốn anh lớn bị bệnh đâu.
Cô bé mở to mắt nhìn mưa rơi bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến anh lớn ở bên ngoài, nghĩ ngợi một lúc, cô bé đi tìm chị hai, để nói với chị hai về anh lớn và mưa.
“Chị hai, bên ngoài trời mưa rồi, anh lớn không mang theo ô, bị ướt mưa sẽ bị bệnh mất.”
Cố Thanh Uyển ở trong phòng nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn thì thấy em gái đang bước đến, nghe cô bé nói, cô ấy biết em gái muốn làm gì.
Cô ấy vốn muốn nói với em gái rằng không sao đâu, dù anh lớn không có ô thì chắc chắn cũng không dầm mưa về nhà.
Thế nhưng, khi Cố Thanh Uyển trông thấy ánh mắt lo lắng của em gái, dáng vẻ rất muốn làm chút chuyện gì đó, cô ấy nghĩ rằng tốt nhất là đừng nói cho em gái biết việc này, vẫn nên cùng em gái làm chuyện mà cô bé muốn làm.
“Chúc Chúc, em muốn đưa ô cho anh lớn đúng không?”
“Dạ đúng.”
Chúc Chúc gật đầu như giã tỏi, nhìn chị hai bằng ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Cố Thanh Uyển đứng dậy để em gái ở đây chờ một lát, cô ấy đi tới phòng bên cạnh nói gì đó với em ba, sau đó cô ấy đeo khẩu trang lên, cầm lấy ô và áo mưa nhỏ.
“Chúc Chúc, để chị hai mặc áo mưa cho em, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi tìm anh lớn.”
“Dạ được.”
Chúc Chúc chủ động đưa hai tay ra, cái đầu thấp bé ấy nhìn chị hai mặc áo mưa vào cho mình, cô bé nghiêm túc xem kĩ từng chỗ một, sau này phải học cách tự mặc.
Cố Thanh Uyển cài cúc áo mưa xong, đội mũ liền áo lên cho em gái: “Được rồi đó.”
Chúc Chúc nhìn áo mưa trên người mình, cô bé đưa tay tự mình nắm hai chỗ nhăn bị lộ ra, bèn nhét chúng vào trong mũ để giấu đi, thế này mưa sẽ không rơi vào được.
Cố Thanh Uyển chuẩn bị xong xuôi, nắm tay em gái đi ra ngoài, cô ấy thấy mưa thế này thì vẫn nên bắt xe đến đó.
“Chị hai, cho Chúc Chúc cầm ô nha, có được không?”
Chúc Chúc nhìn chiếc ô trong tay chị hai, cánh tay nhỏ khẽ nắm lấy thứ đó mấy lần.
“Chúc Chúc, em cầm được không đó?”
Cố Thanh Uyển nhìn chiếc ô cao bằng em gái, lo rằng em gái sẽ không cầm lên được.
“Chị hai, Chúc Chúc giỏi lắm đó.”
Chúc Chúc giơ cánh tay nhỏ của mình lên rồi lại hạ xuống, phô bày ra sức mạnh của mình cho chị hai xem: “Hây dô~.”
“Được rồi, cho em đấy.” Cố Thanh Uyển đưa chiếc ô đến tay em gái, để cô bé cầm chặt nó.
Cô ấy nhìn hai tay nhỏ của em gái, cầm chặt chiếc ô dựng đứng lúc nâng lên lúc hạ xuống, như thể đang giơ cao bó đuốc, mỗi bước đi đều rất vững vàng, cảm giác hệt như đang tham gia một nghi lễ thần thánh nào đó.
“Chúc Chúc, hay là em cứ để chị hai cầm cho.” Cô ấy cảm thấy em gái giơ lên thế này, trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Không cần đâu, chị hai phải tin Chúc Chúc cầm được.” Tay nhỏ của Chúc Chúc lại giơ cao hơn một chút, để cho chiếc ô không chạm đất.
Từ nhà, Cố Thanh Uyển dẫn theo em gái đến chỗ giao lộ, bắt xe chạy đến công ty của anh lớn.
Chúc Chúc ngồi trên xe, ôm chiếc ô vào trong ngực, mở to mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, bên trên tấm kính đều có dấu vết của nước mưa nhỏ xuống.
Cố Thanh Uyển ngồi bên cạnh em gái, nhìn chiếc ô kia được em gái bảo vệ trong ngực, cô ấy có cảm giác như thể đó không phải là chiếc ô bình thường, mà là một món đồ quý giá nhất thế gian.
Chẳng mấy chốc, họ đã đến nơi mình muốn đến, cô ấy lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh lớn, cho anh ấy một chút bất ngờ, cô ấy nói tóm tắt tình huống qua điện thoại di động, rất nhanh sau đó, cô ấy đã nhận được phản hồi từ anh lớn.
“Chúc Chúc, chúng ta tới nơi rồi.”
“Dạ.”
Chúc Chúc hạ tầm mắt, càng ôm chặt chiếc ô trong ngực.
Cô bé cảm nhận được chiếc xe đã dừng lại, được chị hai đỡ xuống xe, cô bé ngẩng đầu lên nhìn các tòa nhà cao không thấy đỉnh, thốt lên một tiếng cảm thán.
“Chị hai, là anh lớn, anh lớn đó.”
Chúc Chúc hạ tầm mắt lại, trong mắt xuất hiện một bóng hình cao ráo quen thuộc, cô bé lập tức vui sướng reo lên, kéo theo chiếc ô dài, đôi chân ngắn phấn khích bước về trước, tiếng bước chân chạy vang lên “bịch bịch bịch”.
Cố Thanh Diên nhận được tin nhắn của em hai, vội vã chạy từ trên lầu xuống, anh ấy thở hổn hển, hai người ngoài cửa vừa bước xuống xe đã lọt ngay vào trong tầm mắt anh ấy.
Anh ấy sải bước đi đến, nhanh chân đến đón các em mình. Thoáng chốc, anh ấy trông thấy đôi chân ngắn của em gái nhỏ đang bước đến, còn kéo theo chiếc ô dài.
“Anh lớn, trời mưa rồi, Chúc Chúc đưa ô cho anh nè.”
Cố Thanh Diên thấy em gái hiểu chuyện vậy, không quan tâm đến chiếc áo mưa trên người cô bé đã ướt, anh ấy cúi người xuống ôm lấy cô bé: Chúc Chúc, giỏi quá.”
“Anh lớn, ô nè.”
Chúc Chúc ở trong lòng anh lớn, nhanh chóng giơ cao chiếc ô đang siết chặt trong tay: “Anh lớn, sau này trời mưa cũng không còn sợ nữa, vì anh đã có Chúc Chúc rồi.”