Chúc Chúc lại ra sân, đôi mắt to tròn đang tìm kiếm trong bụi hoa một bông hoa mà cô bé cho là đẹp nhất. Cô bé muốn tặng nó cho chị hai, mang hương thơm đến cho chị.

Cùng lúc đó, giọng nói của Thống Thống vang lên.

“Ting.”

“Kí chủ đã kích hoạt nhiệm vụ phụ.”

"Nhiệm vụ phụ 3: Làm cho chị hai của kí chủ vui vẻ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được cộng 1 điểm.”

Chúc Chúc gật đầu hiểu ý, cô bé nhẹ nhàng cầm bông hoa xinh đẹp bằng đôi tay nhỏ nhắn, đôi chân ngắn ngủn bước về phía trước, đi thẳng về phòng của chị hai.

Một lúc sau, cô bé đi tới cửa phòng chị hai, thấy cửa không đóng nên lặng lẽ thò đầu vào. Cô bé nhìn thấy chị hai đang ngồi trên miếng đệm trên mặt đất, chăm chú nhìn vào “chiếc hộp đen nhỏ”, từ bên trong vang lên một âm thanh rất hay.

Chúc Chúc chậm rãi, đôi chân nhỏ bước nhẹ về phía trước, từng bước một đến gần chị hai, muốn tạo cho chị một điều bất ngờ.

Cố Thanh Uyển ngồi trên đệm mềm, chuyên tâm xem video ca hát trên điện thoại, không chú ý tới động tĩnh phía sau.

Chúc Chúc đứng sau lưng chị hai, nhẹ nhàng đặt bông hoa lên đầu chị rồi lấy tay che mắt chị lại, cất giọng giòn tan…

“Đoán xem tôi là ai?”

Cố Thanh Uyển cảm giác được một đôi bàn tay nhỏ ấm áp mềm mại đang đặt trên mắt mình, khi nghe thấy giọng nói trong trẻo từ bên tai truyền đến, cô ấy lập tức biết người ở phía sau mình là ai.

Có điều cô ấy cảm thấy chơi đùa cùng em gái một chút cũng tốt bèn giả vờ bối rối, hỏi: “Ai vậy? Là anh lớn à?”

“Không phải, hehe~”

Chúc Chúc thấy chị hai đoán không ra liền cười trộm mấy tiếng rồi nghiêng đầu, nhìn chị hai bằng đôi mắt to.

Cố Thanh Uyển tiếp tục nói: “Không lẽ là em ba?”

“Không đúng, không đúng, chị hai nghĩ xem còn có ai nữa?” Chúc Chúc gợi ý cho chị hai.

Cố Thanh Uyển cố ý trả lời chậm: “Hmm... là Chúc Chúc phải không?”

“Đúng, chị hai trả lời đúng rồi.” Chúc Chúc liền thu lại bàn tay nhỏ bé của mình: “Chị hai thật lợi hại.”

Cố Thanh Uyển quay đầu nhìn em gái đang cười vui vẻ: “Chúc Chúc, em đến chỗ chị hai có chuyện gì sao?”

“Chị hai, hoa, Chúc Chúc tặng chị một bông hoa xinh đẹp.” Chúc Chúc vừa nói vừa chỉ chỉ đôi tay nhỏ vào đầu chị hai.

Cố Thanh Uyển giơ tay thử chạm vào, sau đó mới chú ý đến có một bông hoa trên đầu mình, cô ấy lấy bông hoa xuống và thấy nó có màu hồng rất đẹp.

Cô ấy nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Chúc Chúc, bông hoa này rất đẹp, chị hai rất thích.”

Chúc Chúc nghe chị hai nói như vậy, gương mặt sáng hẳn lên, trong mắt như có ngôi sao nhỏ: “Từ giờ trở đi, mỗi ngày Chúc Chúc đều sẽ hái cho chị hai những bông hoa xinh đẹp nhất.”

“Được, Chúc Chúc ngoan quá.” Cố Thanh Uyển giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của em gái.

“Ting.”

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ 3, cộng 1 điểm.”

“Số điểm kí chủ có thể sử dụng: 4 điểm.”

Nhìn thấy em gái ở đây không có việc gì khác, Cố Thanh Uyển cảm thấy cô bé sẽ buồn chán bèn đứng dậy nhìn em gái và nói: “Chúc Chúc, chị hai đi lấy cho em một ly sữa. Em ở đây ngoan nhé.”

Chúc Chúc gật gật cái đầu nhỏ, nhìn theo bóng lưng của chị hai, giây tiếp theo trong đầu liền truyền đến âm thanh của Thống Thống.

“Ting.”

“Chúc mừng kí chủ hoàn thành ba nhiệm vụ, thành công khởi động cửa hàng hệ thống.”

Chúc Chúc nghe vậy rất vui mừng, cô bé vẫn còn nhớ những gì Thống Thống đã nói với mình trước đây: “Thống Thống, Chúc Chúc muốn mua thuốc có thể chữa được khuôn mặt của chị hai.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Hệ thống đáp: “Được, kí chủ.”

“Ting, kí chủ đã mua mỹ nhan đan thành công, bị trừ 3 điểm hệ thống, số điểm có thể sử dụng là 1 điểm.”

“Sau khi uống mỹ nhan đan, trong vòng một tháng người dùng sẽ dần dần thay đổi.”

Giây tiếp theo, trên tay Chúc Chúc xuất hiện một viên thuốc màu trắng, cô bé tò mò đưa nó lại gần, nhìn nó to như viên kẹo cô bé hay ăn, trên đó thoang thoảng mùi sữa khiến người ta không kìm lòng được.

Cái miệng nhỏ nhắn của Chúc Chúc từ từ mở ra, cô bé từng bước từng bước đến gần viên thuốc màu trắng kia. Giây kế tiếp, cô bé liền dùng bàn tay nhỏ còn lại che kín miệng mình.

Chúc Chúc: “!!!”

Không thể ăn, cái này là cho chị hai, nhưng nó thật thơm, muốn ăn quá đi!

Chúc Chúc suy nghĩ một lúc rồi lại mở miệng muốn ăn. Ngay sau đó, cô bé nhắm chặt mắt lại, cố gắng vươn bàn tay đang cầm viên thuốc trắng ra xa hơn, trong đầu thầm niệm không ăn, không ăn, không ăn...

Cô bé khẽ mở một mắt ra, nhìn chằm chằm vào viên thuốc trắng nõn trong tay, thực sự rất muốn rất muốn ăn.

Một lúc sau, Cố Thanh Uyển quay lại với một ly sữa ấm.

Chúc Chúc vừa nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên nhìn chị hai và nói: “Chị hai, ăn viên kẹo này mặt chị sẽ tốt hơn đó.”

Cố Thanh Uyển nghe vậy thì hơi giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười, xoa xoa cái đầu nhỏ đầy tóc của Chúc Chúc, cho rằng đây chỉ là lời nói ngây thơ của trẻ con.

Cô ấy cũng không quá để ý đến lời nói của em gái, đặt ly sữa lên bàn trước mặt cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chúc Chúc, uống sữa đi.”

Chúc Chúc đưa viên kẹo trắng trong tay cho chị hai: “Chị hai ăn đi, ăn kẹo này rồi, đau đau trên mặt đều sẽ bay mất.”

Cố Thanh Uyển thấy em gái nói muốn cho mình ăn, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào viên kẹo, cô ấy đẩy bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn của em gái ra sau: “Chúc Chúc, viên kẹo này em ăn đi.”

“Chúc Chúc không ăn, viên kẹo này phải đưa chị hai ăn, chị hai ăn đi.” Chúc Chúc gấp gáp nói.

Cô bé nghiêng người về phía trước, nhân lúc chị hai không để ý, cô bé nhét viên kẹo trắng vào miệng cô ấy: “Chị hai ăn rồi, tuyệt vời.”

Cố Thanh Uyển vừa không chú ý một chút thì viên kẹo đã vào miệng, vị sữa đậm đà thơm ngon, viên kẹo trong miệng tan chảy, chỉ trong chốc lát, viên kẹo đã biến mất không thấy dấu vết.

“Cám ơn kẹo của Chúc Chúc nhé, ăn ngon lắm đó.” Cố Thanh Uyển khẽ cười mấy tiếng.

Chúc Chúc cầm ly sữa uống một ngụm lớn, liếm một vòng vệt sữa ngoài miệng: “Chị hai giỏi quá, mặt chị sẽ ổn thôi.”

“Ừm, Chúc Chúc, chị hai dẫn em đi nghe hát nhé.”

Cố Thanh Uyển mở một đoạn video ca hát trên điện thoại, hướng về phía em gái để cô bé có thể xem được nhiều hơn.

Chúc Chúc di chuyển cái mông nhỏ, cơ thể nhỏ nhắn nằm bên cạnh chị hai, đôi mắt to tròn nhìn về phía đó.

Thật lâu sau.

Cố Thanh Uyển đưa em gái đến sân chơi trẻ em trong tiểu khu chơi để cô bé có thể giao lưu với những đứa trẻ cùng tuổi.

Chúc Chúc không biết sân chơi trẻ em ở đâu, cô bé nghe chị hai nói rằng đó là nơi chơi vui và có nhiều trẻ em ở đó nên cô bé rất mong chờ.

Cố Thanh Uyển dẫn em gái đến sân chơi trẻ em trong tiểu khu, ở đây có nhân viên chuyên phụ trách trông coi nên đảm bảo rất an toàn: “Chúc Chúc, đi chơi đi.”

Chúc Chúc nhìn thấy có rất nhiều đứa trẻ ở bên trong, trên mặt đều đang nở nụ cười. Cô bé nhìn chị hai, rồi nhìn đám trẻ đằng kia, do dự bước về phía bên trong.

“Chúc Chúc đừng sợ, không sao đâu, những bạn nhỏ kia chắc chắn đều sẽ rất thích em.”

Cố Thanh Uyển cổ vũ em gái ra chơi cùng bọn nhỏ, vừa nói xong, chuông điện thoại vang lên, cô ấy lấy điện thoại di động ra nhìn người gọi rồi bấm nhận.

Chúc Chúc thấy có rất nhiều trẻ em đang trèo lên thứ gì đó rồi ngồi xuống, sau đó từ phía trên “vù” một tiếng trượt xuống dưới.

Đôi mắt to của cô bé nhìn thấy ở đây có rất nhiều thứ để chơi, lúc này cô bé bỗng nhận ra có một bạn nhỏ đang ngồi xổm ở một bên, trông vẻ mặt rất cô đơn, bàn tay nhỏ bé của cậu ấy đang cầm một cành cây, không biết đang làm gì, cô bé bèn tò mò đi đến bên đó.

“Oa, cậu đang vẽ hoa à? Đẹp quá đi.”

Chúc Chúc đi tới nhìn bạn nhỏ kia, tóc cậu bé xoăn xoăn, còn có một sợi tóc đang vểnh lên ở trên đỉnh đầu. Lúc này, cậu bé đang dùng cành cây để vẽ hình những bông hoa trên cát, cô bé cảm thấy chúng rất đẹp.

Cô bé thấy bạn nhỏ không để ý đến mình, vẫn cúi đầu vẽ hình, cô bé cũng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu và nói lại điều tương tự.

“Cậu vẽ hoa à? Thật là đẹp.”

Chúc Chúc nhìn thấy đứa trẻ kia cử động cơ thể nhỏ nhắn của mình, quay lưng về phía cô bé và tiếp tục không nói gì. Cô bé cũng di chuyển đến bên cạnh và nhìn cậu bé.

“Trông cậu cũng đẹp nữa.”

Chúc Chúc thấy bạn nhỏ kia vẫn phớt lờ mình nên hơi lúng túng. Đột nhiên, cô bé nhớ đến lời chị hai nói trên đường, nói rằng chúng ta nên chủ động giới thiệu bản thân thì mới có thể kết bạn được.

“Xin chào, tớ tên là Chúc Chúc. Cậu tên gì vậy? Tớ muốn làm bạn với cậu.”

Chúc Chúc không chú ý, khi cô bé nói xong câu tiếp theo, ánh mắt bạn nhỏ kia đã sáng lên.

“Hữu... Hữu.”

Cô bé nghe thấy một giọng nói không quá lớn: “Hữu Hữu? Đó là tên của cậu à? Tớ tên Chúc Chúc, bây giờ chúng ta là bạn tốt rồi nha.”

Đột nhiên Chúc Chúc bật cười, đây là người bạn tốt đầu tiên của cô bé, cô bé hào hứng nắm lấy bàn tay nhỏ của Hữu Hữu: “Chúng ta đã nói tên ra rồi, chúng ta là bạn tốt phải không? Đúng không?”

“Ừm.”

Hữu Hữu ngước nhìn Chúc Chúc trước mặt đang mỉm cười như một mặt trời nhỏ, kể từ sự việc đó, đây là đứa trẻ đầu tiên chủ động kết bạn với cậu bé, cậu bé cảm thấy dường như mình đã tìm được ánh sáng.

Chúc Chúc nhớ đến lời chị hai nói, chúng ta phải chia sẻ những điều tốt đẹp, nên cô bé lấy kẹo sữa thỏ trắng trong túi ra.

“Hữu Hữu, cho cậu kẹo sữa nè. Kẹo này rất ngon đó.” Thấy Hữu Hữu không phản hồi, cô bé vươn bàn tay nhỏ đưa tới cho cậu bé.

Hữu Hữu nhìn người bạn mới, và cũng là… duy nhất của mình, cậu bé ngập ngừng cầm lấy kẹo sữa thỏ trắng, khẽ nói: “Cảm, ơn.”

Chúc Chúc nhìn thấy kẹo sữa thỏ trắng bị một bàn tay nhỏ bé lấy đi, khuôn mặt mũm mĩm lại nở nụ cười: “Hữu Hữu, cậu có thể dạy Chúc Chúc vẽ hoa được không?”

“Có, thể.”

Hữu Hữu vươn tay nhặt lấy cành cây bên cạnh đưa cho Chúc Chúc, bảo cô bé vẽ theo mình.

Mỗi khi vẽ được một ít cậu bé sẽ dừng lại, dùng đôi mắt to nhìn Chúc Chúc, đợi cô bé vẽ xong rồi mới tiếp tục.

Chúc Chúc chăm chú học theo Hữu Hữu vẽ hoa, đột nhiên cô bé nghe thấy tiếng bước chân, sau đó trên bãi cát trước mặt xuất hiện thêm ba bóng người.

Cô bé từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai anh trai và một chị gái, người đi đầu là một đứa trẻ mập mạp.

“Vậy mà cũng có người chịu chơi với thằng nhóc nói lắp, hahaha... Sao không khóc toáng lên rồi chạy về nhà đi?”

“Đứa nói lắp, lêu lêu lêu...”

“Đứa lắp bắp không biết nói chuyện.”

Chúc Chúc thấy ba bạn nhỏ này vừa đến đã nói những lời như vậy, cô bé để ý bàn tay cầm cành cây của Hữu Hữu đang siết chặt, cái đầu nhỏ cúi càng thấp hơn, cô bé có thể cảm nhận được cậu bé đang không vui.

Hữu Hữu: “!”

Hữu Hữu nhìn thấy ba người kia lại tới, nghe bọn họ nói như vậy cũng chỉ cúi đầu càng thấp. Bây giờ cậu bé rất sợ hãi, nếu Chúc Chúc cũng rời bỏ cậu bé như bọn họ và không chơi với cậu bé nữa thì sao.

Cậu bé nhìn qua khóe mắt, Chúc Chúc ở bên cạnh đã đứng dậy, ánh mắt cậu bé trở lại vẻ đờ đẫn mờ mịt trước đó, hóa ra Chúc Chúc cũng giống như bọn họ, cũng sẽ vì thế mà tránh xa cậu bé.

“Hứ, không cho phép mấy người bắt nạt Hữu Hữu!”

Hữu Hữu nghe được lời này bèn ngẩng đầu lên, hai mắt phát sáng. Cậu bé nhìn Chúc Chúc đang đứng trước mặt mình, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô bé, càng giống một mặt trời nhỏ rồi.

Chúc Chúc đứng trước mặt Hữu Hữu, hai tay bắt chéo trước bụng, hung hãn nói: “Hữu Hữu là bạn tốt của Chúc Chúc, mấy người không được bắt nạt cậu ấy!”

Đứa trẻ mập mạp cầm đầu nhìn cô nhóc nhỏ hơn mình lại tỏ vẻ dữ tợn liền làm mặt quỷ, nói: “Nó là một đứa nói lắp, nếu chơi với nó, mày cũng sẽ trở nên giống nó vậy, cũng sẽ nói lắp thôi.”

Khi Chúc Chúc nghe thấy mấy chữ “đứa nói lắp”, mặc dù không biết nó có nghĩa là gì nhưng cô bé cảm thấy nó không có ý gì tốt.

Cô bé cau mày, ưỡn ngực, cất giọng trong trẻo đáp: “Nói lắp thì nói lắp. Như vậy thì Chúc Chúc càng có thể trở thành bạn tốt của Hữu Hữu.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play