Hệ thống lập tức xuất hiện: “Kí chủ, trong gói quà của cậu có: bùa hộ thân ×1, bùa mơ đẹp x1, bùa đuổi muỗi x1, nước linh tuyền x1.”
Nó lập tức giới thiệu chức năng của từng cái:
“Bùa hộ thân: bùa này có thể ngăn cản một tổn thương trí mạng; bùa mộng đẹp: bùa này có thể giúp người sử dụng ngày nào cũng có giấc mơ đẹp; bùa đuổi muỗi: bùa này chính là một tin tốt cho người có thể chất thu hút muỗi; nước linh tuyền: chỉ cần một giọt nước này đã có thể giúp cơ thể khỏe mạnh.”
Chúc Chúc liên tục gật cái đầu nhỏ, tuy rằng nãy giờ cô bé nghe rất nhiều thứ nhưng thực sự không hiểu một câu nào cả, chỉ biết rằng tất cả đều là đồ tốt.
Cô bé hỏi: “Tất cả những thứ đó phải dùng như thế nào?”
“Kí chủ, cậu chỉ để chúng tiếp xúc với người mà cậu muốn sử dụng cho là chúng sẽ tự hoạt động.” Hệ thống giải thích.
Chúc Chúc nghe hiểu phần nào, cần phải để những vật này chạm vào người đối phương. Cô bé thầm nghĩ trong lòng, sau đó một tờ giấy hình chữ nhật bỗng xuất hiện trên bàn tay nhỏ của cô bé: “Oa!”
Hệ thống nhanh chóng giải thích: “Kí chủ, đây là bùa hộ thân.”
“Ò~.”
Chúc Chúc nhìn tờ giấy, trên giấy còn viết một loạt kí tự mà cô bé không thể nào hiểu được, cô nhớ lá bùa này có thể bảo vệ con người.
Cô bé đảo tròn đôi mắt to linh hoạt, nghĩ rằng có thể mang lá bùa này cho anh lớn, sau này nếu cô bé không ở bên cạnh thì lá bùa này cũng có thể bảo vệ cho anh lớn.
Nghĩ là làm, Chúc Chúc đứng dậy đi tìm anh lớn, tay nhỏ giấu lá bùa ở sau lưng.
Cô bé lẩm bẩm trong miệng, trước tiên đi đến trước cửa phòng anh lớn: “Anh lớn, anh lớn, anh ở đâu vậy?”
“Anh lớn, anh có ở bên trong không?”
Chúc Chúc đi tới trước cửa phòng, gõ cửa vài cái, mở hé ra một khe nhỏ, ló đầu nhìn vào. Đôi mắt to của cô bé quét một vòng, anh lớn không ở bên trong.
Anh lớn đi đâu mất rồi?
Chúc Chúc suy nghĩ đến một căn phòng khác, anh lớn có thể đang ở phòng sách, cô bé đóng cửa lại, đôi chân ngắn ngủn bước ra, xác định mục tiêu, hướng tới phòng sách: “Anh lớn, anh có trong đó không? Chúc Chúc đến rồi nè.”
“Có, vào đây.”
Chúc Chúc nghe được âm thanh ở bên trong, mở cửa bước vào, thấy anh lớn đang “khắc gỗ” - như cô bé biết, cô bé tới gần anh lớn, lặng lẽ giơ tay, để lá bùa trong tay chạm vào anh ấy.
Cô bé thấy lá bùa thật thần kì, sau khi đụng tới người anh lớn thì nhanh chóng mờ dần rồi biến mất, đôi mắt to của cô bé nhìn chằm chằm vào chỗ đó, không hiểu sao lại như vậy.
“Chúc Chúc, sau lưng anh có gì à?”
Cố Thanh Diên ngưng động tác trong tay, quay đầu nhìn em gái, thấy cô bé nhìn chằm chằm sau lưng mình, nghi ngờ hỏi.
“Không có gì hết á.” Chúc Chúc lập tức trả lời.
Cố Thanh Diên nhìn em gái, cảm thấy hành vi của cô bé hơi kỳ lạ: “Chúc Chúc, em đến đây tìm anh lớn có chuyện gì hả?”
“A…”
Chúc Chúc thấy anh lớn đang nhìn cô chăm chú, không muốn bị phát hiện, cái đầu nhỏ vội vàng suy nghĩ, tìm được một lý do: “Chúc Chúc tới vì muốn xem anh lớn vẽ trên gỗ.”
“Được rồi, Chúc Chúc ngồi đây, anh lớn nói em nghe, bây giờ anh lớn đang điêu khắc thuyền nhỏ.”
Chúc Chúc leo lên ghế, nhìn vào chỗ ngón tay anh lớn chỉ, thấy một chiếc thuyền nhỏ, bên trên còn có một người nho nhỏ chưa hoàn thiện: “Anh lớn, anh giỏi quá đi.”
Cố Thanh Diên đề em gái ngồi xuống, anh muốn tiếp tục điêu khắc.
Chúc Chúc nhìn đồng hồ, nghĩ tới còn phải đưa bùa cho chị hai, nên sau khi nói “Tạm biệt” với anh lớn, cô bé rời khỏi đây, chuẩn bị đi đến phòng của chị hai.
Cô bé nhớ chị hai nói có một loại côn trùng nhỏ hay bay quanh chân, tên gì cô bé quên mất rồi, cắn người rất ngứa, vừa hay cô bé có thể đưa lá bùa đó cho chị hai.
Hệ thống phối hợp với suy nghĩ của Chúc Chúc, biến ra “Bùa đuổi muỗi” vào tay cô bé.
Chúc Chúc nhìn lá bùa rất giống lá bùa của anh lớn, nhưng biểu tượng trên hai lá bùa không giống nhau, cô bé giấu kĩ lá bùa sau lưng, đi đến trước cửa phòng chị hai, giơ tay gõ cửa.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
“Chị hai, Chúc Chúc tới.”
Cố Thanh Uyển ở trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng dậy ra mở cửa: “Được rồi, Chúc Chúc vào đi.”
Chúc Chúc thấy chị hai ra mở cửa cho mình, cô bé ôm lấy chân chị hai, nhân cơ hội dán lá bùa vào, lá bùa này cũng giống với lá bùa cho anh lớn, ban đầu nhạt đi sau đó dần biến mất.
Cố Thanh Uyển thấy em gái ôm chân cô ấy, dịu dàng xoa đầu nhỏ của cô bé: “Chúc Chúc, em tới tìm chị hai có chuyện gì à?”
Chúc Chúc tạm thời không để ý tới, cô bé ôm lấy chân chị hai, cắn ba miếng khí đen.
Sau đó, cô bé liếm môi, muốn cắn thêm mấy miếng khí đen nữa, nhưng cô bé không thể nào cắn được thêm miếng nào.
Chúc Chúc thử mấy lần cũng không ăn được, cô bé chu cái miệng nhỏ nhắn, hỏi hệ thống: “Thống Thống, sao tớ lại không ăn được khí đen, nó không nghe lời.”
Hệ thống lập tức xuất hiện: “Kí chủ, một ngày cậu chỉ có thể ăn ba miếng khí đen thôi.”
“Ò~.”
Chúc Chúc cái hiểu cái không gật đầu, cô bé nhớ kỹ một ngày chỉ có thể ăn ba miếng, cô bé sẽ cố gắng từng chút từng chút ăn sạch chúng.
Chúc Chúc cọ khuôn mặt nhỏ nhắn trên chân chị hai: “Không có chuyện gì hết, chỉ là em nhớ chị hai thôi.”
Cố Thanh Uyển nhìn em gái đáng yêu, khuôn mặt lộ ra ý cười: “Đúng rồi, Chúc Chúc, chị hai có làm kẹp tóc cho em, đi theo chị hai nào.”
“Dạ dạ.”
Chúc Chúc hấp tấp đi theo sau chị hai, tới trước một cái bàn.
Cố Thanh Uyển còn đang bày công cụ trên bàn, cầm lấy kẹp tóc, kẹp lên trên đầu em gái, sau đó cầm gương cho cô bé xem: “Chúc Chúc nhìn này, có thích không?”
“Đẹp, thích.”
Chúc Chúc soi gương, nhìn kẹp tóc thỏ con trên đầu: “Chị hai, chị giỏi ghê, Chúc Chúc rất thích.”
“Ừ, Chúc Chúc thích là được rồi.”
Cố Thanh Uyển thấy em gái soi gương một lúc, sau đó nói phải rời đi, cô ấy ngồi lại, tiếp tục làm kẹp tóc thỏ con, kẹp tóc cà rốt.
Chúc Chúc rời khỏi phòng chị hai, đóng cửa lại, bây giờ chỉ còn lại anh ba.
Cô bé bảo hệ thống cho cô bé lá bùa cuối cùng, cô bé muốn dùng nó cho anh ba, cô bé đi đến trước cửa phòng anh ba, giơ nắm tay nhỏ lên gõ cửa.
“Anh ba, Chúc Chúc có thể vào không?”
Cố Thanh Diệu ở trong phòng nghe được tiếng của bé khóc nhè, vô thức nhíu mày, cậu nghĩ chỉ cần không để ý tới cô bé thì cô bé sẽ tự rời đi.
Nhưng ngay lập tức, cậu nghĩ lại, nếu cậu không để ý bé khóc nhè đó, có thể cô bé sẽ đợi cho tới khi được đi vào thì thôi, cậu nhận ra bé khóc nhè này hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Cố Thanh Diệu đứng dậy đi về phía cửa, muốn đuổi bé khóc nhè đi, để cô bé nhanh chóng rời khỏi đây.
Cố Thanh Diệu mở hé cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy bé khóc nhè ở ngoài cửa, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn vào cô bé.
Chúc Chúc thấy anh ba mở cửa, cô bé ngửa đầu nhỏ nhìn cậu, lộ ra nụ cười thật tươi, ngọt ngào nói: “Anh ba~”
Bé khóc nhè này, cười rộ lên trông thật ngu ngốc.
Cố Thanh Diệu nhìn bé khóc nhè ở cửa nở nụ cười ngốc nghếch, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Chúc Chúc thấy mình không vào được, khe cửa cũng không lớn, vậy thì không thể dán bùa cho anh ba, cô bé rất muốn đi vào, bàn tay nhỏ bé thò vào trong túi, lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, đưa tới trước mặt anh ba.
“Anh ba, Chúc Chúc đưa kẹo cho anh, anh cho Chúc Chúc vào được không?”
Thấy anh ba không nói gì, cô bé lại lấy thêm một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn: “Anh ba, Chúc Chúc cho anh hai viên kẹo, anh ba cho Chúc Chúc vào được không?”
Cố Thanh Diệu rũ mắt nhìn cô bé đang chớp đôi mắt to, dùng ánh mắt sáng như sao nhìn cậu.
Bé khóc nhè, đừng mơ tưởng làm nũng sẽ qua được cửa của cậu.
Chúc Chúc thấy anh ba cứ nhìn cô bé như vậy, cũng không có ý định cho cô bé đi vào, lại lấy ra một viên kẹo sữa thỏ trắng.
“Anh ba, Chúc Chúc cho anh ba viên kẹo, anh ba cho Chúc Chúc đi vào được không?”
Cô bé thấy anh ba vẫn không có phản ứng, lại lấy ra ba viên kẹo sữa thỏ trắng lớn, đều đặt trên bàn tay nhỏ: “Anh ba, đây là toàn bộ kẹo của Chúc Chúc, không có, không có… Huhu~ Chúc Chúc không có kẹo nữa, như vậy không thể đi vào, huhuhu…”
Cố Thanh Diệu nhìn hơi nước bắt đầu dâng lên trong đôi mắt to, mũi nhỏ cũng hít hít, biết đây là dấu hiệu mở công tắc xả nước, cậu ghét nhất mấy đứa nhỏ động chút là khóc nhè.
“Bé khóc nhè”, đúng là danh xứng với thực.
Cố Thanh Diệu: “...”
Cậu lùi về sau mấy bước, mở rộng cửa, sau đó xoay người trở về.
Chúc Chúc hít cái mũi nhỏ, thấy anh ba mở cửa phòng ra, cô bé nâng chân ngắn bước vào: “Anh ba, Chúc Chúc vào rồi.”
Thấy anh ba không từ chối, cô bé vui vẻ nở nụ cười, chân ngắn “cộp cộp cộp” bước vào, chạy qua anh ba, đi tới trước cái bàn, kiễng chân đặt kẹo sữa thỏ trắng trong tay lên bàn.
“Anh ba, Chúc Chúc cho anh tất cả kẹo của em.”
Cố Thanh Diệu nhìn kẹo sữa thỏ trắng trên bàn, chân mày khẽ nhíu rồi nhanh chóng giãn ra, cậu chỉ chỉ cửa, lại chỉ chỉ em gái, ra hiệu cô bé có thể đi ra ngoài.
Chúc Chúc nhìn cử chỉ của anh ba, gật đầu hiểu ý: “Chúc Chúc hiểu rồi.”
Cô bé nâng đôi chân ngắn ngủi bước về phía cửa phòng.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái gật đầu, cảm thấy chắc hẳn cô bé đã hiểu ý của mình, quay trở về ngồi lên ghế trước bàn.
Cậu nghe được tiếng đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm, bé khóc nhè này cuối cùng cũng đi rồi.
Đột nhiên, Cố Thanh Diệu cảm nhận được trên đùi có một vật thể mềm mại, cậu cúi đầu, nhìn thấy em gái đang ôm chân cậu.
Sao bé khóc nhè này còn chưa đi nữa???
“Anh ba, anh bảo Chúc Chúc đi đóng cửa, em đã đóng kỹ cửa rồi.”
Chúc Chúc đã hiểu vừa rồi anh ba chỉ cái gì, chính là bảo cô bé đi đóng cửa, cô bé đóng cửa xong thì chạy về, ôm chân anh ba, dán tấm bùa kia lên.
Cố Thanh Diệu nắm lấy cổ áo của em gái, muốn xách cô bé lên, không để cô bé dính chân cậu.
Cậu cảm thấy cô bé như “cao da chó” ôm chặt chân mình, tư thế như thể thà chết cũng không buông.
“Không buông, Chúc Chúc muốn chơi với anh ba.”
Chúc Chúc ôm chặt lấy chân của anh ba, dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vào đó, đôi mắt to sáng như sao nhìn chằm chằm cậu.
Cố Thanh Diệu buông cổ áo em gái ra, thầm nghĩ chỉ cần không quan tâm cô là được rồi, không bao lâu nữa em gái sẽ cảm thấy nhàm chán, buông cậu ra đi tìm đồ chơi khác thú vị hơn.
Cậu mang theo “đồ trang sức chân” này tiếp tục đi làm việc của mình.
“Khò khò.”
Cố Thanh Diệu nghe thấy tiếng hít thở, cụp mắt nhìn “đồ trang sức chân” ngủ thiếp đi. Đúng là con nít, lúc nào cũng có thể ngủ được.
Cậu nhẹ nhàng kéo em gái như gấu koala đang dính chặt lấy chân mình ôm vào lòng, đột nhiên cảm thấy em gái thật nhỏ nhắn mềm mại.
Cố Thanh Diệu lập tức lắc đầu, vứt suy nghĩ đó ra sau đầu, đứng dậy muốn ôm cô bé ra ngoài giao cho chị hai. ( truyện trên app T Y T )
“Anh ba… Chúc Chúc… thích…”
Cậu nghe giọng nói mềm mại mơ hồ của em gái, dừng lại bước chân muốn ra ngoài, cậu thấy bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của em gái mình vẫn đang túm chặt quần áo của cậu.
Vài giây sau.
Cố Thanh Diệu ngẫm lại một chút, thôi bỏ đi, nể tình mấy viên kẹo sữa thỏ trắng kia, để cho bé khóc nhè này ngủ ở chỗ cậu vậy.
Cậu nhẹ nhàng đặt em gái lên giường, đắp chăn cho cô bé, nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của cô bé, ngón trỏ không nhịn được nhẹ nhàng chọc khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé.
Mềm ghê!
Cố Thanh Diệu thấy ngón tay mình lõm xuống một chút, lúc cậu bỏ tay ra, vị trí kia lập tức phồng lại, giống thạch trái cây vô cùng.
Dường như cậu đã nghiện chọc mặt, bàn tay không nhịn được mà liên tục chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của em gái.
“Ưm…”
Cố Thanh Diệu thấy em gái xoay người tiếp tục ngủ, không bị cậu làm ảnh hưởng chút nào, cậu nghĩ hay là sau này đổi xưng hô cho em gái, gọi là “bé heo lười” đi.
…
Buổi chiều.
Cố Thanh Diên cúp điện thoại, suy nghĩ về buổi sáng ngày hôm qua, lúc ấy…
Lúc Cố Thanh Diên đến khách sạn đón em ba, nhìn thấy trên tủ đầu giường của em ba có một chai “nước khoáng” đã uống được mấy ngụm.
Kết hợp với tình trạng cổ họng của em ba, anh ấy lo rằng có lẽ “nước khoáng” có vấn đề, cho nên đã mang nó đi cùng.
Sau khi Cố Thanh Diên xử lý xong chuyện của em ba đã gọi điện báo cảnh sát. Cảnh sát lấy chai “nước khoáng” kia đi kiểm tra, phát hiện ra bên trong có thêm chất lỏng “ăn mòn”.
Cảnh sát còn cho biết, nếu uống quá nhiều chất lỏng đó thì không chỉ là cổ họng mà một số cơ quan trong cơ thể cũng sẽ bị tổn thương ở mức độ khác nhau.
Cố Thanh Diên nghe vậy, cảm thấy đúng là trong họa có phúc. May mà em ba chỉ uống vài ngụm, không uống nhiều, nếu không thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
…
Cố Thanh Diên định thần lại, sải bước đi về phía nhà hàng. Vừa rồi cảnh sát đã gọi lại cho Cố Thanh Diên báo đã bắt được hung thủ.
Đây được cho là một vụ án trả thù xã hội, hung thủ đã để những chai nước có chất lỏng ăn mòn vào các máy bán hàng tự động xung quanh, em ba là người bị hại duy nhất.
Cố Thanh Diên đi tới bên cạnh bàn ăn, đưa báo cáo kiểm tra “nước khoáng” trong tay cho em hai và em ba cùng xem, cũng kể lại toàn bộ chuyện mà cảnh sát nói với anh ấy trong điện thoại cho hai người nghe.
Cố Thanh Uyển biết được hung thủ đã bị đưa ra trước công lý, nghĩ thầm khúc mắc của em ba hẳn đã được gỡ bỏ, gắp thêm thức ăn cho cậu.
Cố Thanh Diệu biết được hung thủ đã bị bắt, trong lòng vừa vui vừa buồn, cổ họng của cậu vẫn không chuyển biến tốt đẹp, khiến cho cậu vô cùng phiền muộn.
Lúc này, một bàn tay nhỏ bé mũm mĩm xuất hiện trong tầm mắt, nhẹ nhàng phủ lên trên tay cậu.
“Anh ba, người xấu đã bị bắt, sau này sẽ không còn người xấu nữa đâu, Chúc Chúc sẽ bảo vệ anh ba thật tốt.”
Chúc Chúc nắm chặt bàn tay nhỏ bé, tay kia vỗ vỗ ngực nhỏ của mình, vẻ mặt nghiêm túc cam đoan.
Cố Thanh Diệu nhìn em gái đang cười với mình, còn nói những lời đó, thấy hơi cảm động.
Cố Thanh Diên bảo mọi người ăn cơm trước, những chuyện khác có thể nói sau
…
Ăn trưa xong, Chúc Chúc đi xem hoạt hình mà cô bé thích. Sau khi xem xong vài tập, cô bé cảm thấy hơi mệt mỏi, muốn đi làm việc khác.
Cô bé quay đầu nhìn ra sân, chân ngắn bước về phía đó, bắt đầu nghiêm túc thưởng thức những bông hoa đẹp trong sân nhà mình.
Đột nhiên, Chúc Chúc thấy một đóa hoa màu hồng nhạt, vừa đẹp vừa thơm.
Chúc Chúc vươn tay nhỏ bé, cẩn thận từng li từng tí hái đóa hoa kia xuống, cầm trong lòng bàn tay ngắm nghía, càng nhìn càng thấy đẹp, cô bé muốn đem bông hoa đẹp như vậy tặng cho chị hai.
“A… hoa thơm quá… để cho chị hai cũng thơm thơm…” Chúc Chúc lẩm bẩm.
Chúc Chúc cầm hoa bằng bàn tay nhỏ bé, chân ngắn bước về phía phòng của chị hai, trên đường đụng phải anh ba. Cô bé nhanh chóng thay đổi ý định, quyết định tặng hoa đẹp cho anh ba.
Chân ngắn của cô bé bắt đầu bước nhanh hơn, cất giọng mềm như sữa gọi: “Anh ba, anh ba, Chúc Chúc tìm được hoa rất đẹp, còn rất là thơm.”
Cố Thanh Diệu nghe được tiếng em gái, thấy hai bàn tay nhỏ bé của cô bé cầm một đóa hoa hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tươi cười chạy về phía cậu.
Một giây sau, Cố Thanh Diệu vốn định rời đi, làm lơ “bé khóc nhè” này, bỗng thấy cô bé không biết bị làm sao mà ngã nhào xuống đất.
Cố Thanh Diệu: “!!!”
Không biết là phản xạ có điều kiện hay là bản năng, cậu vội vàng sải bước nhào tới trước, làm đệm thịt cho em gái.
Cố Thanh Diệu lo lắng nhìn em gái mềm mại mà được cậu ôm trong lòng.
Chúc Chúc sợ hãi nhắm mắt lại, nghĩ rằng sẽ ngã thật đau. Một lát sau, cô bé phát hiện mình không có cảm giác đau chút nào, mà lại nhận được một cái ôm ấm áp.
Cô bé mở mắt ra, thấy anh ba đang lo lắng nhìn mình.
Chúc Chúc cúi đầu nhìn bông hoa được cô bé bảo vệ trong ngực, sau khi nhìn vài lần xác nhận hoa không bị làm sao. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên nụ cười, ngay cả trong giọng nói cũng có ý cười: “Anh ba, hoa không sao, cho anh nè.”
Cô bé nói rồi đem bông hoa đã được bảo vệ tốt tặng cho anh ba. Cô bé đưa hoa trước mặt anh, sau khi thấy anh đưa tay nhận lấy liền đứng dậy, tiếp tục kéo đôi chân ngắn đi tìm một bông hoa đẹp.
Cố Thanh Diệu nhìn bóng lưng em gái chạy xa, nghĩ thầm: “Đúng là đồ ngốc.”
Vừa rồi cậu muốn hỏi em gái có bị thương hay không, đâu phải là muốn hỏi hoa có bị làm sao hay không. Cậu cụp mắt nhìn đóa hoa trong tay, vô thức cầm nó thật cẩn thận.