Chúc Chúc đi vào phòng khách, cô bé mở mắt to nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng đó: “Anh lớn? Anh lớn ơi...”

Cố Thanh Uyển ngồi ở sô pha phòng khách, nhìn thấy em gái đang tìm anh lớn, liền nói: “Chúc Chúc, anh lớn của em đến công ty rồi, không có ở nhà, chị hai cho em xem phim hoạt hình nhé.”

“Phim, hoạt, hình?”

Chúc Chúc hơi bối rối nhìn hộp đen trước mặt, chỉ thấy chị hai cầm thứ gì đó rồi ấn vào nó, hộp đen kia liền sáng lên.

“Chúc Chúc, em muốn xem cái gì thì bấm remote, chị để nó ở đây nhé. Nhớ là ấn vào chỗ này để chuyển kênh, còn đây là nút tắt TV. Nếu có gì không hiểu thì cứ vào phòng tìm chị hai là được.”

“Vâng ạ.”

Chúc Chúc nhận lấy thứ gọi là “remote”, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm nó, tò mò ngó chỗ nọ chỗ kia nhưng vẫn không thấy gì khác.

Nghe lời chị hai nói, cô bé dùng ngón tay ấn lên cái nút, nội dung trong “hộp đen” liền thay đổi.

“Oa!”

Chúc Chúc cực kỳ ngạc nhiên khi chiếc “hộp đen” mang tên “TV” này lại thú vị đến vậy, hơn nữa còn có thể chứa được nhiều thứ bên trong nữa chứ.

Cứ sau vài giây, đôi bàn tay nhỏ nhắn múp míp của cô bé lại bấm “nút”, nhìn đồ vật trên TV thay đổi, càng nhấn càng cảm thấy thú vị, cô bé cho rằng “TV” là một món bảo bối.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Đêm se lạnh, những vì sao sáng phủ đầy bầu trời.

Tâm trạng của Cố Thanh Diệu tốt hơn trước, cậu ra khỏi phòng đi vào nhà bếp, chuẩn bị bưng một ít đồ ăn về phòng.

“Anh ba, anh có thể giúp Chúc Chúc lấy cái đó không ạ?"

Đầu tiên Cố Thanh Diệu cảm giác vạt áo của mình bị kéo lại, sau đó nghe được giọng nói non nớt của trẻ con.

Cậu cúi xuống nhìn em gái, sau đó nhìn về phía ngón tay đang chỉ của cô bé, là hộp bánh quy nhỏ trên kệ.

Bụng Chúc Chúc hơi đói nên muốn ăn chút gì đó, chân ngắn đi vào phòng bếp, cô bé còn nhớ đó là nơi cất trữ “đồ ăn ngon”.

Lúc đi vào, cô bé nhìn thấy anh ba của mình ở bên trong nên tiến tới, dùng đôi tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo của cậu, ngón tay chỉ rõ vào vị trí cô bé không thể với tới.

Cố Thanh Diệu nhìn em gái ngốc nghếch của mình, khẽ cau mày.

Cậu không muốn lấy đồ giúp “rắc rối nhỏ” này, dự định lấy xong thứ mình cần sẽ quay về phòng ngay. Thế nhưng, bàn tay cậu lại từ từ vươn tới hộp bánh quy kia.

“Oa, ăn ngon quá.”

Cố Thanh Diệu nghe được giọng nói của em gái, lúc định thần lại thì đã thấy cô bé đang ôm hộp bánh quy trong lồng ngực.

Cố Thanh Diệu: “???”

Sao cậu lại lấy giúp cô bé nhỉ?

Chúc Chúc mỉm cười đáng yêu với anh ba, nghiêng đầu ngọt ngào nói: “Anh ba là tốt nhất, Chúc Chúc thích anh ba nhất.”

Nói xong, cô bé ôm bánh quy chạy đi.

Cố Thanh Diệu nhìn theo bóng dáng nhỏ bé, không biết sao hai bên tai ửng đỏ, trong đầu hiện lên gương mặt tươi cười đáng yêu kia. 

Ngay sau đó, cậu lắc lắc đầu, ném hết những thứ đó đi, cảm thấy mình có gì đó lạ thường. Cậu vội lấy thứ mình muốn rồi đi thẳng về phòng.

...

Bên kia, Chúc Chúc ôm hộp bánh quy, đôi chân ngắn chạy lên lầu, tình cờ gặp được anh lớn đi ngang qua.

“Anh lớn, anh đi đâu thế ạ? Chúc Chúc cũng muốn đi.” Chúc Chúc nói.

Cố Thanh Diên nghe giọng em gái, nhẹ nhàng đáp: “Chúc Chúc, bây giờ anh lớn đến phòng sách, đi thôi.”

“Vâng ạ.”

Chân ngắn của Chúc Chúc bước nhanh hơn để đuổi kịp anh lớn. ( truyện trên app tyt )

Vài giây sau, cô bé đến “phòng sách” theo lời anh lớn, hai mắt phải mở to trước quang cảnh bên trong.

Chúc Chúc: “!!!”

Cô bé thấy trong “phòng sách” này có rất nhiều kệ với đủ thứ đẹp đẽ và thú vị, cô bé kinh ngạc nói: “Oa! Đẹp quá. Đó là gì vậy ạ?”

“Là tranh khắc gỗ đó Chúc Chúc.”

Cố Thanh Diên thấy em gái nhón mũi chân, ngẩng đầu nhỏ nhìn phía trên của một cái kệ.

Anh ấy mở cửa kính trên kệ, lấy ra một con thỏ lớn bằng ngón trỏ, cười nói: “Chúc Chúc, cho em bé thỏ này.”

Chúc Chúc nhận lấy bé thỏ mà anh lớn cho mình. Con thỏ nho nhỏ, cô bé có thể nhìn rõ bộ lông của nó.

“Bé thỏ này thật đáng yêu, anh lớn thật lợi hại, còn biết vẽ tranh trên gỗ.” Chúc Chúc nói.

Cô bé đảo mắt nhìn xung quanh, thấy còn rất nhiều “tác phẩm khắc gỗ” lớn, có một số còn cao hơn cả cô bé.

Lúc này Chúc Chúc trông thấy trên bàn có một tấm gỗ rất lớn, trên đó có rất nhiều căn nhà gỗ mái nhọn: “Anh lớn, tranh này có nhiều ngôi nhà thật đó.”

Cố Thanh Diên đưa em gái lại gần tác phẩm  khắc gỗ chưa hoàn thiện của mình: “Chúc Chúc, đây là khung cảnh nông thôn thời xưa.”

“Oa! Bên trong còn có người nữa, chút xíu xìu xiu.”

Chúc Chúc đưa ngón út ra so sánh, hình người nhỏ bé đó trông lại càng nhỏ hơn.

Cố Thanh Diên để em gái ngồi bên cạnh, cho cô bé xem mình chạm khắc. Trước khi bắt đầu làm, anh ấy lại nhắc nhở em gái phải giữ một khoảng cách nhất định với mình.

Sau khi em gái gật đầu tỏ vẻ đã nhớ, Cố Thanh Diên cầm dụng cụ lên và bắt đầu khắc những phần còn lại.

Chúc Chúc ngoan ngoãn ngồi ở một bên, chăm chú nhìn anh lớn khắc hình người chưa cao bằng ngón tay cái.

Cô bé nhìn mắt và mũi của người đó, cảm giác người này như đang nhìn cái người khi nãy.

Chúc Chúc ngó nhìn, bàn tay nhỏ bé mở chiếc hộp, lấy bánh quy ra bỏ vào miệng ăn.

“Rồm rộp...”

Chúc Chúc nghe được tiếng mình ăn bánh quy lập tức che miệng nhai chậm lại, sợ âm thanh đó sẽ ảnh hưởng đến anh lớn.

Sau khi ăn tù tì mấy cái, cô bé ngừng ăn để không phát ra tiếng động nữa. Cô bé đặt nó sang một bên rồi tập trung nhìn thao tác của anh lớn.

……

Cố Thanh Diên cẩn thận điêu khắc, đợi làm xong hình người này mới cảm thấy xung quanh quá yên tĩnh, nhanh chóng quay đầu lại xem em gái mình thế nào.

Sau đó, anh ấy nhìn thấy một cảnh tượng hết sức đáng yêu, em gái đã tiến vào giai đoạn nửa tỉnh nửa mơ, cái đầu nhỏ không ngừng gà gật.

“Chúc Chúc, đến giờ đi ngủ rồi.”

Cố Thanh Diên xem đồng hồ, đứng dậy đến gần em gái, nhẹ nhàng lay cô bé, ôn nhu nói: “Chúc Chúc, rửa mặt xong rồi đi ngủ, không là sẽ dễ bị sâu răng, con sâu đó sẽ ăn hết răng của em, tới lúc đó không được ăn ngon nữa đâu.”

Lúc này tầm nhìn của Chúc Chúc đã mờ đi, cô bé không biết anh lớn đang nói gì, cho đến khi nghe thấy “không được ăn ngon nữa”, cái đầu nhỏ lập tức dựng thẳng, đôi mắt khép hờ phải mở to.

“Anh lớn, Chúc Chúc muốn ăn ngon, em đi đánh răng ngay đây.”

Cố Thanh Diên nhìn em gái lên tinh thần, nói xong liền nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, anh ấy cười nhẹ vài tiếng rồi đi theo cô bé.

“Anh lớn, ngủ ngon.” Chúc Chúc rửa mặt xong rồi lên giường nằm, vẫy bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm với anh lớn đang đứng cạnh giường.

“Ngủ ngon.”

Cố Thanh Diên giúp em gái đắp chăn, tắt đèn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Sáng hôm sau.

Chúc Chúc nhổm dậy trên giường, đưa tay vò vò mái tóc rối bù, mở hờ đôi mắt đang ngái ngủ, vác cái đầu nghiêng ngả rời khỏi phòng, vừa bước ra đã ngửi thấy mùi thơm.

“Thơm... thơm quá.”

Cô bé hít hít cái mũi, mở đôi mắt đờ đẫn, xác định phương hướng rồi lần theo mùi hương.

Chúc Chúc mơ mơ màng màng đi tới trước cái bàn, nhìn thứ tỏa ra mùi thơm trên đó, ngáp một cái, vươn đôi tay nhỏ nhắn ra.

“Bắt quả tang Chúc Chúc nhé.”

Cố Thanh Diên ra khỏi bếp chuẩn bị đánh thức em gái. Vừa mới đi ra thì đã trông thấy em gái đang bận quần áo ngủ đứng ở đó.

Rõ ràng là cô bé vẫn chưa tỉnh ngủ, hai bàn tay nhỏ nhắn như thể theo bản năng với lấy bữa sáng trên bàn.

Cố Thanh Diên kịp thời bắt được cái tay của em gái, ngăn lại.

Chúc Chúc cảm nhận tay của mình được một bàn tay to lớn bao lấy, cô bé lập tức mở choàng mắt, ý thức trở nên tỉnh táo hơn một chút, ngây ngốc nói: “Đồ ăn ngon.”

Cố Thanh Diên nhìn dáng vẻ em gái bĩu môi nom rất đáng yêu, anh ấy buông bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ra, cười vài tiếng: “Quả trứng hồ đồ này, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt, làm xong những việc đó thì mới được ăn.”

Chúc Chúc nghe được lời anh lớn nói mà hoàn toàn trở nên tỉnh táo, vẻ mặt cô bé nghiêm túc phản bác: “Anh lớn, Chúc Chúc không phải là quả trứng hồ đồ, mà là quả trứng ngon.”

Cố Thanh Diên: “???”

Cố Thanh Diên không hiểu em gái mình đang nói gì, chỉ cho rằng cô bé chưa tỉnh ngủ nên nói mớ.

Anh ấy vỗ trán em gái, nhếch khóe môi: “Chúc Chúc, mau đi đánh răng rửa mặt nào, không là đồ ăn sẽ hết mùi thơm đấy.”

“Tuân lệnh.”

Chúc Chúc gật đầu, nhanh tay lẹ chân chạy đi, đồ ăn ngon trên bàn vẫn đang chờ cô bé.

Cố Thanh Diên nhìn bóng dáng nhỏ bé đã chạy xa, ý cười trong mắt càng sâu, quay người trở lại phòng bếp tiếp tục làm bữa sáng.

Chúc Chúc vội vàng đánh răng rửa mặt rồi đi tìm chị hai thắt bím cho mình, hôm nay cô bé muốn buột dây màu xanh.

Cô bé hài lòng sờ sờ hai bím tóc, sau đó tung tăng đi vào bếp: “Anh lớn, món gì thơm vậy ạ? Chúc Chúc muốn ăn.”

Cố Thanh Diên lật bánh lại, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn cái đầu nhỏ của em gái thò vào: “Là mùi của bánh trứng đấy.”

“Bánh trứng thơm quá, em muốn ăn, em muốn ăn.”

Cố Thanh Diên nhìn em gái, bảo cô bé vào chỗ ngồi trước: “Được rồi, Chúc Chúc đợi thêm lát nữa là có thể ăn.”

“Anh lớn số một.” Chúc Chúc nhanh chóng xoay người đi đến phòng ăn, ngoan ngoãn leo lên chỗ ngồi của mình, chờ đồ ăn thơm phức được bưng ra.

Chốc lát sau, Cố Thanh Diên bưng bữa sáng ra đặt lên bàn ăn, thấy em gái không thể chờ đợi mở miệng ăn, dặn dò: “Chúc Chúc, ăn từ từ thôi.”

“Phù phù... ngon quá.”

Chúc Chúc nhìn bánh trứng thơm lừng, dùng một cái nĩa nhỏ ghim vào rồi nhét vô miệng.

Cố Thanh Diên ngồi trên ghế, thấy Chúc Chúc nhét bữa sáng đầy miệng, vừa ăn vừa chịu nóng, anh ấy thổi nguội miếng bánh tiếp theo rồi bỏ lên dĩa của em gái.

Cố Thanh Uyển rót cho mỗi người một ly sữa bò, bảo họ uống từ từ, không đủ thì lấy thêm.

Cố Thanh Diệu ăn bữa sáng anh lớn làm, ngẩng đầu nhìn em gái đang uống sữa, cảm giác như thể mấy trăm năm qua cô bé không được uống sữa, lúc sau lại còn muốn anh lớn bẻ bánh trứng ra thành từng miếng nhỏ.

Cậu nhún vai, thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn sáng, thầm nghĩ đúng là trẻ con cực kỳ phiền phức.

Sau khi Chúc Chúc ăn sáng xong, cô bé ra phòng khách cầm remote bật TV xem phim hoạt hình yêu thích.

Một lát sau, cô bé mới nhớ tới lời Thống Thống nói lúc trước, hình như là túi quà gì đó, trong đầu cô bé gọi thầm: “Thống Thống, túi quà lớn.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play