Chúc Chúc vô thức bước lên trên vài bước, cô bé mở to mắt nhìn cậu.
Chẳng… Chẳng lẽ, anh Bạch Trạch cũng đến thế giới này rồi?!
Cố Thanh Diên nhẹ giọng an ủi em ba dường như đã mất hồn: “A Diệu, không sao đâu, anh lớn đến rồi, anh lớn dẫn em đi bệnh viện, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Cố Thanh Diệu thấy anh lớn đã đến nên ngước mắt lên nhìn anh ấy, mở miệng ra muốn nói gì đó nhưng chẳng thể phát ra được một âm thanh nào.
Cậu cúi đầu xuống, trong lòng càng khó chịu hơn.
Chúc Chúc mở to đôi mắt ngấn nước, nghiêm túc nhìn “anh Bạch Trạch” ở trước mắt, cô bé cảm thấy “anh Bạch Trạch” trước mắt hình như không quen cô bé nữa rồi, trong lòng cô bé rất khó chịu.
Cố Thanh Diên đỡ em ba lên, dẫn cậu đến nơi đỗ xe.
Cố Thanh Uyển dắt em gái đi nhanh hơn mấy bước mở cửa xe cho họ, để em ba tiện lên xe hơn.
Cô ấy nhìn ánh mắt ảm đạm của em ba, trong lòng vừa bất lực vừa thương xót. Cô ấy có thể hiểu được em ba đang nghĩ gì, vì cô ấy cũng đã trải qua chuyện tương tự.
Sau khi Chúc Chúc ngồi vào ghế thì chiếc xe lại bắt đầu chạy, cô bé xoay đầu, buồn lòng nhìn “anh Bạch Trạch” không quen biết mình ở kế bên.
Không biết vì sao nhưng cô bé rất muốn khóc.
Cái mũi nhỏ của Chúc Chúc thấy cay cay, mọi thứ trước mắt bắt đầu mờ đi, nhưng tay thì nắm chặt, hít mũi thật mạnh vì cô bé đã hứa với chị hai phải ngoan ngoãn nên không được khóc.
…
Chẳng mấy chốc, Cố Thanh Diên đã lái xe đến bệnh viện, sau khi đỗ xe xong thì đỡ em ba vào trong bệnh viện.
Chúc Chúc ngoan ngoãn để chị hai dắt tay đi theo anh lớn vào trong.
Ở cái nơi tên là “bệnh viện” này có một mùi hương khiến cô bé khó chịu đến nỗi phải cau mày, cô bé không thích nơi này.
Cố Thanh Uyển dẫn theo em gái đợi ở ngoài phòng khám bệnh trên lầu, còn em ba được anh lớn dẫn vào trong phòng khám bệnh.
Chúc Chúc nhìn cánh cửa bị đóng lại, đôi tay nhỏ vẫn nắm chặt.
“Kí chủ, cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu chăm chỉ hoàn thành hết những nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra, mọi thứ sẽ tốt lên thôi. Nếu cậu muốn nói chuyện với hệ thống tôi đây, thì chỉ cần nghĩ trong đầu là được, không cần nói ra lời.” Hệ thống nói.
Chúc Chúc nghe thấy tiếng này thì nghĩ trong đầu: “Chào Thống Thống, tớ là Chúc Chúc.”
“Kí chủ, là hệ thống, không phải Thống Thống.” Hệ thống nhấn mạnh lần nữa.
Chúc Chúc chớp mắt, mặt nghiêm túc nói: “Được, Thống Thống, Chúc Chúc nhớ rồi.”
Hệ thống: “???” Thôi, Thống Thống thì Thống Thống vậy.
Chúc Chúc hỏi: “Thống Thống, cậu có cách nào khiến cho mọi người vui vẻ không? Chúc Chúc không muốn anh lớn, chị hai và anh ba buồn.”
“Kí chủ, chỉ cần cậu cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, mở khóa cửa hàng hệ thống thì sẽ có thể sử dụng điểm cộng để mua sắm, mua những món đồ có thể làm cho người nhà của kí chủ vui.” Hệ thống lập tức trả lời.
Chúc Chúc vừa nghe hoàn thành nhiệm vụ có thể khiến người nhà vui vẻ thì mắt sáng lên, đưa nắm tay lên: “Thống Thống, Chúc Chúc sẽ hoàn thành nhiều nhiệm vụ hơn.”
“Kí chủ cố lên.” Hệ thống cổ vũ.
Sau khi Chúc Chúc và hệ thống nói chuyện xong, cô bé ngước đầu nhìn chị hai ở kế bên, dùng cái tay nhỏ nhắn của mình nắm lấy cái tay đang nắm chặt của chị hai.
Cô bé nói: “Chị hai đừng sợ, có Chúc Chúc ở đây.”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Cố Thanh Uyển nghe thấy tiếng của em gái, cảm nhận được đôi tay mềm mại của cô bé, sự căng thẳng không yên trong lòng dần được xoa dịu.
“Ừm, có Chúc Chúc ở đây, chị hai không sợ.” Cố Thanh Uyển xoa đầu của em gái rồi cùng cô bé đợi ở bên ngoài.
…
Một lúc sau, Cố Thanh Uyển thấy cửa phòng khám bệnh được mở ra thì vội vàng đi lên phía trước, hỏi: “Anh lớn, thế nào rồi? Bác sĩ nói gì?”
Biểu cảm của Cố Thanh Diên cứng lại, lắc đầu nhẹ: “Bác sĩ nói cổ họng của A Diệu bị tổn thương, khả năng hồi phục không cao, bác sĩ cho A Diệu thuốc để uống trước, thử xem có chuyển biến tốt không.”
Cố Thanh Uyển nghe thấy bệnh tình của em ba nghiêm trọng hơn cô ấy nghĩ thì bước lên nắm lấy tay em ba: “A Diệu, em đừng lo, bệnh viện này không được thì chúng ta đi chỗ khác, kiểu gì cũng có bệnh viện chữa được, không sao, không sao đâu…”
Cô ấy nói một lát, mắt thấy em ba vẫn luôn cúi đầu im lặng, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Giây tiếp theo, Cố Thanh Uyển khống chế giọng nói run rẩy, không tự nhiên của mình. Cô ấy biết, vì gia đình này, bản thân cô ấy buộc phải trở nên kiên cường hơn, cô ấy tiếp tục dịu giọng vừa an ủi vừa khuyên bảo em ba.
Chúc Chúc không hiểu mọi người đang nói gì lúc nãy, cô bé nhìn gương mặt buồn bã của anh ba, cái tay nhỏ kéo áo của anh lớn: “Anh lớn, anh ba…”
Cố Thanh Diên nhẹ giọng nói: “Chúc Chúc, không cần lo, anh ba của em không sao đâu, qua đây, đi với anh lớn nào.”
Chúc Chúc cùng anh lớn rời khỏi đây, cô bé nhìn chị hai dẫn anh ba theo.
Bọn họ lên xe rồi cùng nhau về nhà.
Cố Thanh Uyển vẫn luôn nói chuyện với em ba, thấy cậu không nói gì thì rất lo cho cậu. Lúc sau, cô ấy nghĩ, tốt nhất là để em ba tự nghĩ thoáng, nên cô ấy im lặng cho cậu bình tĩnh lại.
Cố Thanh Diệu cúi đầu, lại suy nghĩ lung tung. Bỗng nhiên, cậu cảm thấy trên tay mình có thêm một cái tay mũm mĩm, rất mềm mại.
Chúc Chúc đưa tay qua, muốn anh ba đừng buồn nữa nên đã nở một nụ cười ngọt ngào với cậu.
Cố Thanh Diệu bắt đầu động đậy, cậu ngước mắt nhìn nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của em gái, ánh mắt hơi sáng lên, sau đó tiếp tục cúi đầu xuống.
…
Bây giờ Cố Thanh Diệu cảm thấy cả người không chỗ nào ổn, cậu không biết mình về nhà như thế nào, cậu vừa đến nhà thì bước vào phòng mình như một xác sống.
Cố Thanh Diên nhìn em ba như người mất hồn thì rất lo lắng cho cậu, nhưng bây giờ không tiện đi theo, để cậu yên tĩnh một mình sẽ tốt hơn.
Sau đó, anh ấy nhớ em ba chắc vẫn chưa ăn sáng nên chuẩn bị đi làm một chút món ăn thanh đạm.
…
Cố Thanh Diên làm xong bữa sáng thì đến trước cửa phòng em ba, anh ấy đưa tay lên gõ cửa: “A Diệu, chắc em vẫn chưa ăn bữa sáng đúng không, anh lớn làm bữa sáng cho em đây, em mau ra ăn chút đi.”
Anh ấy đợi thêm vài giây nhưng vẫn không đợi được hồi âm nên đã gõ thêm vài cái, bên trong vẫn không có một tiếng động nào.
Cố Thanh Uyển bày chén đũa xong rồi qua kêu em ba cùng anh lớn, kết quả vẫn giống như vậy.
“A Diệu, không sao đâu, mọi chuyện sẽ tốt trở lại thôi, sức khỏe quan trọng nhất, không ăn cơm thì không tốt cho sức khỏe, A Diệu nghe lời, ra đây ăn cơm được không?”
Cố Thanh Diệu ngồi trên giường ở trong phòng, gương mặt đơ như khúc gỗ, không cảm nhận được một chút âm thanh ở bên ngoài, cậu bắt đầu thấy mọi thứ xung quanh rất mơ hồ.
Lúc này, tiếng của trẻ con ở bên ngoài cửa khiến cảm xúc của cậu có hơi dao động.
Đôi chân ngắn của Chúc Chúc bước sang, đưa cái tay nhỏ lên gõ cửa, phát ra âm thanh trẻ con của mình: “Anh ba, anh ba ơi, anh ba ra ăn cơm đi mà…”
Cô bé thấy anh ba không quan tâm mình liền giả vờ hung dữ nói: “Anh ba, anh mau ra đây ăn cơm ngon, anh không ăn thì Chúc Chúc sẽ dữ với anh đó.”
Giây tiếp theo, trong đầu Chúc Chúc vang lên tiếng của Thống Thống.
“Ting, kí chủ kích hoạt nhiệm vụ phụ.”
“Nhiệm vụ phụ 2: Kêu anh ba của kí chủ ăn bữa sáng, sau khi hoàn thành sẽ được cộng 1 điểm.”
Chúc Chúc nghe thấy âm thanh trong đầu, đôi mắt càng kiên định hơn, cô bé nhất định phải làm cho anh ba ăn cơm.
Cố Thanh Diên và Cố Thanh Uyển lần lượt khuyên bảo em ba ở trong phòng, khuyên cậu ổn định lại tâm trạng của mình, họ bảo bây giờ vẫn chưa muộn, cứ uống thuốc thử xem, lỡ như khỏi thì sao?!
Chúc Chúc cũng tham gia vào đội ngũ của anh lớn và chị hai, cùng hai người họ khuyên anh ba.
Cố Thanh Diên thấy đã khuyên được hơn mấy phút, nghĩ nếu nói tiếp nữa sẽ bị phản tác dụng nên đã sang một bên để bàn cách khác với em hai.
Chúc Chúc tiếp tục đứng ở trước cửa phòng anh ba, cái tay nhỏ của cô bé gõ cửa, hung dữ nói: “Anh ba, nếu anh còn không ra ăn cơm thì Chúc Chúc sẽ khóc, khóc đến khi anh chịu ra ngoài thì thôi.”
Giọng nói của cô bé đã bắt đầu trở nên nghẹn ngào: “Chúc Chúc khóc thật đó, thật sự sẽ khóc đó.”
Bây giờ Chúc Chúc rất khó chịu, muốn đi gõ cửa tiếp, người của cô bé không vững nên ngã về phía trước. Cái tay của cô bé múa may tùm lum rồi nắm trúng một vật lạnh, sau đó nắm chặt rồi kéo xuống, cửa liền mở ra.
Cô bé thấy cửa không khoá thì hít mũi một cái, đưa đầu vào trong nhìn với đôi mắt đã ngấn nước, thấy anh ba đứng ở bên giường.
Tiếp đó, Chúc Chúc còn chưa kịp mở miệng kêu anh ba đi ăn cơm tiếp thì đã bị hành động của anh ba dọa cho giật mình, chỉ thấy…
Anh ba đấm một cú mạnh vào bức tường trên đầu giường.
Cố Thanh Diệu cắn răng nắm chặt tay, không chút chần chừ mà đánh vào tường, tựa như không cảm thấy đau đớn vậy, cậu muốn tìm một chỗ để phát tiết.
“Anh, anh ba.”
Cố Thanh Diệu nghe thấy tiếng của trẻ con, cậu xoay đầu nhìn một cục nhỏ đến chỗ cậu, thấy cô bé có chút sợ hãi mà nhìn mình.
Cậu thấy trẻ con rất phiền phức, đặc biệt là loại trẻ con động một chút là khóc.
Chúc Chúc nhìn anh ba như vậy thì có chút sợ, đôi mắt của cô bé nhìn thấy màu đỏ trên tay của anh ba, cô bé biết như vậy không tốt.
Cô bé lập tức bỏ đi sự sợ hãi, đôi chân nhỏ bước lên phía trước, dùng đôi tay của mình nhẹ nhàng cầm lấy cái tay đó của anh ba, cúi đầu xuống: “Anh ba đang đau, Chúc Chúc thổi cho anh, thổi rồi sẽ không đau nữa.”
Cố Thanh Diệu rút tay của mình lại, không muốn để em gái “khóc nhè” này đụng vào nữa, trong lòng cậu bây giờ đã đủ hỗn loạn rồi.
Chúc Chúc giơ tay lên lần nữa, nhẹ nhàng để tay lên, giọng nói trẻ con vang lên: “Phù phù~ phù phù… Đau đớn bay đi hết.”
Cố Thanh Diệu rút tay lại tiếp, cậu lùi lại vài bước, muốn tạo ra khoảng cách với em gái. Một lát sau, cậu lại cảm nhận được cảm giác “thổi hơi” trên tay mình.
Cố Thanh Diệu: “...”
Cố Thanh Diệu thấy dáng vẻ kiên trì của em gái, giống như không thổi được tay của cậu thì sẽ không dừng lại, chỉ có thể thỏa hiệp một cách bất lực, để em gái thổi tay của mình.
Chúc Chúc đi theo cái tay đang đau của anh ba, cái tay đó đi đến đâu thì cô bé thổi đến đó.
Đợi đến khi cô bé thổi được tay của anh ba như ý, sau khi thổi một lát thì ngước đầu lên: “Anh ba, Chúc Chúc dẫn anh đi ăn cơm được không?”
Cố Thanh Diệu nghe vậy thì cau mày, nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo ngấn nước giống như có thể nhảy ra một ngôi sao kia, thì cậu bất giác giãn mày ra, từ từ gật đầu.
Ngay lập tức, trong đầu Chúc Chúc vang lên tiếng của Thống Thống, nói cô bé đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Ting, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 2, cộng 1 điểm.”
“Số điểm kí chủ có thể sử dụng: 3 điểm.”
Cái tay nhỏ của Chúc Chúc kéo theo tay của anh ba đi ra ngoài, cô bé lớn giọng la lên: “Anh lớn, chị hai, tay anh ba không ổn rồi!!!”
Lúc Cố Thanh Diên thấy em gái kéo tay em ba ra ngoài thì trái tim đang treo lơ lửng mới được thả xuống. Giây tiếp theo, anh ấy nghe em gái nói tay của em ba không ổn thì mắt anh ấy đã thấy tay phải của em ba đã tróc da chảy máu rồi.
“A Diệu, em nhịn một chút, anh đi lấy hộp y tế.” Cố Thanh Diên nói xong thì đi lấy hộp y tế.
Cố Thanh Uyển thấy em ba cuối cùng cũng chịu ra ngoài rồi mới qua kiểm tra vết thương trên tay của cậu, thấy không nặng lắm mới thở phào một hơi.
Chúc Chúc nghe anh lớn nói có thể sẽ đau, cái tay nhỏ của cô bé nắm lấy tay còn lại của anh ba, dịu giọng nói: “Anh ba đừng sợ, có Chúc Chúc ở đây, Chúc Chúc ở đây với anh.”
…
Một lúc sau, Cố Thanh Diệu được xử lí vết thương xong.
Cậu ngồi trên ghế nhìn bữa sáng ở trên bàn, chần chừ không động đậy, bây giờ cậu không muốn ăn.
“Anh ba, mau ăn đi, Chúc Chúc ở đây với anh.”
Chúc Chúc lấy tay đẩy chén của anh ba vào trong một chút, cô bé nhìn cậu đầy mong đợi, muốn tận mắt thấy cậu mở miệng ăn cơm.
Cố Thanh Diệu cảm nhận được ánh mắt của em gái, đôi mắt to của cô bé cứ vậy mà nhìn chằm chằm cậu. Dưới ánh nhìn này, tay của cậu bất giác từ từ đặt lên bàn ăn, bắt đầu ăn bữa sáng.
Chúc Chúc thấy anh ba chịu bắt đầu ăn rồi, trên gương mặt lộ ra nụ cười: “Anh ba, anh phải ăn nhiều một chút.”
Cố Thanh Diệu nhìn em gái đang nở nụ cười ngốc nghếch, cậu bỗng nhiên cảm thấy trong sự ngốc nghếch đó còn có vài phần đáng yêu.
Giây tiếp theo, cậu lắc đầu vài cái, muốn vứt những suy nghĩ này từ trong đầu ra, cậu vẫn nên tập trung ăn cơm thì hơn.
Cố Thanh Diên thấy em ba bắt đầu ăn cơm rồi mới yên tâm hơn, xoay người vào nhà bếp nấu thuốc cho cậu.
Cố Thanh Uyển ngồi ở một bên, yên lặng ở bên bọn họ, gương mặt dịu dàng như nước.
Cố Thanh Diệu vừa ăn xong bữa sáng đã đứng dậy về phòng của mình, tâm trạng bây giờ của cậu rất phức tạp, muốn yên tĩnh một mình.
Cố Thanh Uyển kéo lại em gái đang muốn đi theo, kêu cô bé tạm thời đừng làm phiền anh ba, bản thân thì chơi với cô bé.
…
Nửa tiếng sau, Cố Thanh Diên bưng thuốc đã được để nguội một chút ra đặt lên bàn trà trong phòng khách, chuẩn bị kêu em ba ra uống thuốc.
Chúc Chúc nhìn thứ vừa đen thui lại vừa khó ngửi ở trong chén, nhăn mày lại.
Tay cô bé bóp mũi lại, kêu anh lớn, hỏi: “Anh lớn, đây là thứ gì vậy?”
“Chúc Chúc, đây là thuốc của anh ba, cái này có ích với cổ họng của anh ba.” Cố Thanh Diên nói xong thì đi qua phòng của em ba.
Chúc Chúc thấy anh lớn đi rồi, đôi mắt to của cô bé nhìn thứ đen thui gọi là “thuốc” ở trước mặt, người nghiêng về phía trước, nghiêm túc ngửi một lát.
Sau đó, cô bé lập tức rút người lại, tay bịt mũi, ghét bỏ nói: “Hôi quá.”
Sau khi Cố Thanh Diên kêu em ba ra ngoài phòng thì đi qua nhà bếp, anh ấy còn việc chưa làm xong.
Cố Thanh Diệu đến phòng khách thì thấy em gái đang ngồi trên sofa, cậu liếc mắt nhìn một cái rồi ánh nhìn chuyển sang chén thuốc bắc màu đen trên bàn trà.
Cậu bước qua đó bưng chén thuốc lên.
Mùi thuốc bay qua khiến Cố Thanh Diệu bất giác cau mày, cậu nín thở một hơi, ngước đầu nhịn cảm giác khó chịu rồi uống hết nó.
“Anh ba, cái này hôi quá, khó uống lắm.”
Chúc Chúc thấy sắc mặt khó chịu của anh ba, nhỏ giọng nói. Sau đó, cô bé thấy anh ba không để ý đến mình, để “thuốc” đó xuống rồi đi về phòng ngay.
Cố Thanh Diệu uống thuốc xong thì không nán lại dù chỉ một giây, đi thẳng về phòng của mình.
Chúc Chúc rời khỏi sofa, cô bé nghĩ đến “thuốc” mà anh ba uống. Cô bé lại đưa đầu sang ngửi tiếp, mùi còn lại trong chén đó một chút cũng không dễ ngửi.
Tay của cô bé quạt trước mũi, muốn đuổi cái mùi khó chịu đó đi.
Cô bé bước đôi chân ngắn của mình đến trước một cái hộp, trong đó toàn là đồ ăn vặt ngon, cô bé nắm vài cái trong tay rồi cầm nó đến trước cửa phòng anh ba.
Cô bé đến trước cửa phòng anh ba, giơ tay lên gõ cửa: “Anh ba, anh ba, Chúc Chúc đem kẹo ngọt cho anh nè, anh lớn có nói, nếu ăn trúng đồ không ngon thì chỉ cần ăn kẹo là được rồi.”
Cửa phòng vẫn đóng chặt.
Chúc Chúc gõ cửa thêm vài cái rồi quyết định để kẹo sữa thỏ trắng ở đây, cô bé cúi người để kẹo sữa thỏ trắng trong tay xuống nền đất trước cửa phòng.
“Một viên, hai viên, ba viên.”
Chúc Chúc đếm được ba viên kẹo sữa, cô bé nhớ anh lớn có nói, không được ăn nhiều kẹo, sau khi để ba viên kẹo sữa xuống thì chỉnh cho chúng ngăn nắp.
“Anh ba, kẹo để ở trước cửa nha, anh nhớ ăn đó, ăn vào sẽ thấy rất ngọt.”
Chúc Chúc nói xong thì xoay người rời đi, để kẹo sữa thỏ trắng còn sót lại trong tay về lại chỗ cũ.
…
Mười mấy giây sau khi Chúc Chúc rời đi, cửa phòng được mở ra.
Vốn dĩ Cố Thanh Diệu ở trong phòng không định ra ngoài, mặc kệ đứa trẻ “khóc nhè” đó, nhưng nghe thấy cô bé nói chuyện ở bên ngoài, chẳng hiểu sao cậu đã gạt suy nghĩ đó, nghiêm túc lắng nghe từng chữ.
Cậu nghe động tĩnh ở bên ngoài phòng, sau khi đợi mười mấy giây, thấy đứa trẻ “khóc nhè” đó chắc đã đi rồi thì mở cửa.
Cố Thanh Diệu cụp mắt nhìn ba viên kẹo sữa thỏ trắng được đặt ngay ngắn trước chân của mình, cậu thò đầu, thấy xung quanh không có ai mới cúi người xuống, nhanh chóng nhặt ba viên kẹo sữa lên.
Tiếp đó, cửa phòng bị đóng lại.
Cố Thanh Diệu: “...” Đứa trẻ khóc nhè này đúng thật là.
Cậu vào phòng dựa lưng vào cửa, cúi đầu nhìn ba viên kẹo sữa thỏ trắng trong tay.
Một lúc sau, Cố Thanh Diệu lột vỏ của một viên kẹo sữa trong đó, để kẹo vào trong miệng thì thấy vị ngọt bùng nổ.
Cố Thanh Diệu: “!!!”
Kẹo… kẹo này quá ngọt rồi.
Cố Thanh Diệu nắm hờ tay, đưa tay lên che miệng lại, vị ngọt của kẹo sữa khiến cậu khó chịu cau mày, thật ra cậu không thích đồ ngọt.
Cậu xoay người định nhổ viên kẹo ra, nhưng đột nhiên nhớ đến nếu đứa trẻ khóc nhè đó biết được chuyện này chắc chắn sẽ khóc, nên cậu nuốt viên kẹo sữa trong miệng xuống.