Chúc Chúc nghe thấy âm thanh trong đầu nhưng không hiểu được ý của nó lắm, cô bé chỉ biết “người xấu” đó sắp đến rồi.
Cố Thanh Diên kêu em hai ngồi yên, cứ để anh ấy đi mở cửa.
Tô Ninh Manh đứng ở trước cửa, cô ta vừa nghĩ đến việc chỉ một lát là có thể hút hết khí vận của Cố Thanh Diên đi thì trong lòng vô cùng phấn khích.
Một tháng trước, sau khi Tô Ninh Manh tỉnh dậy, cô ta phát hiện bản thân đã sống lại, không những thế còn liên kết với một [Hệ thống khí vận]. Nó nói với cô ta, nó có thể hút khí vận của người khác, điểm yếu là một tháng chỉ được hút ba người.
Tô Ninh Manh vừa nghe đến việc có thể hút khí vận của người khác thì người đầu tiên mà cô ta nghĩ đến là Cố Thanh Diên.
Kiếp trước, sau khi tốt nghiệp, lớp trưởng cấp ba đã tổ chức một buổi họp lớp, cô ta đã lấy hết can đảm để tỏ tình với Cố Thanh Diên, nhưng lại bị anh ấy từ chối.
Không chỉ vậy mà còn bị người khác nhìn thấy khiến cô ta xấu hổ đến nỗi chạy ra ngoài, sau đó không may bị xe đụng chết.
Tô Ninh Manh cho rằng việc sống lại và có được hệ thống là sự bồi thường mà ông trời ban cho mình, cô ta phải thay đổi vận mệnh để Cố Thanh Diên thấy hối hận vì đã từ chối cô ta.
Vào ngày tỉnh dậy, Tô Ninh Manh đã đến Cố gia để hút khí vận của Cố Thanh Diên, nhưng lúc đó anh ấy không có ở nhà, trong nhà chỉ có Cố Thanh Uyển và ba mẹ.
Gia đình ấm cúng trước mặt khiến Tô Ninh Manh nhớ về hoàn cảnh của cô ta, điều đó khiến cô ta ghen tị đến đỏ mắt nên đã hút hết khí vận của ba người.
Vì mất hết khí vận nên ba người Cố Thanh Uyển bị vận rủi quấn thân, lần lượt gặp sự cố.
Ngày hôm qua, Tô Ninh Manh có thêm ba lần hút khí vận mới. Cô ta đến Cố gia, muốn hút khí vận của Cố Thanh Diên nhưng phát hiện anh ấy vẫn không ở nhà.
Thế nên, cô ta hút khí vận của Cố Thanh Diệu. Khoảng thời gian sau đó, thông qua việc nhắn tin với Cố Thanh Uyển, cô ta biết được sáng nào Cố Thanh Diên cũng ăn sáng ở nhà.
Tô Ninh Manh nghe vậy thì quyết định đến Cố gia vào thời điểm này, như vậy thì cô ta sẽ có thể hút hết khí vận của Cố Thanh Diên cho thỏa nỗi lòng của mình.
“Kẹt…”
Tô Ninh Manh nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta cất đi sự nham hiểm rồi điều chỉnh lại biểu cảm, gương mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào: “Anh Cố, chào buổi sáng, em đến tìm Thanh Uyển.”
“Chào buổi sáng, em vào đi.” Cố Thanh Diên gật đầu nói.
Tô Ninh Manh nói: “Được, làm phiền cả nhà rồi.”
Cùng lúc đó, trong lòng cô ta đang sốt ruột nói chuyện nói với hệ thống, cô ta phát hiện bản thân vậy mà không thể hút khí vận của Cố Thanh Diên.
Hệ thống nhanh chóng trả lời: “Theo kiểm tra thì đối phương là nhân vật chính, nên nếu kí chủ muốn hút khí vận của đối phương thì phải tiếp xúc với đối phương liên tục trong năm giây.”
Tô Ninh Manh: “!!!”
Khóe miệng của Tô Ninh Manh run rẩy, lúc trước muốn hút khí vận của ai thì cô ta chỉ cần ở gần người đó là được, không cần tiếp xúc thân thể.
Đại não của cô ta chuyển động cấp tốc mới nghĩ ra một cách.
Tô Ninh Manh cố tình ngã xuống, vồ vào người Cố Thanh Diên, sau đó giả vờ yếu đuối là sẽ có thêm nhiều thời gian tiếp xúc nữa.
“Ui da, anh Cố, em…”
“A!!! Anh lớn, không xong rồi!”
Hai âm thanh không giống nhau vang lên cùng một lúc.
Cố Thanh Diên nghe thấy giọng nói của em gái, theo phản xạ tự nhiên dứt khoát xoay người, sải bước chạy đến bên em gái, hỏi: “Chúc Chúc, có chuyện gì vậy?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T Y T và web tytnovel
Chúc Chúc sốt ruột nhìn anh lớn, cô bé đưa đôi tay nhỏ lên: “Anh lớn bế em về phòng, Chúc Chúc có chuyện muốn nói với anh lớn.”
Cố Thanh Diên nghe vậy, dù không hiểu gì nhưng vẫn bế em gái lên.
Ở gần cửa, khi Tô Ninh Manh thấy thứ tiếp đón mình không phải là Cố Thanh Diên mà là nền đất cứng rắn, cô ta muốn khống chế cơ thể đang ngả nghiêng của mình, nhưng đương nhiên là cô ta không làm được.
Giây tiếp theo, “bịch” một tiếng, Tô Ninh Manh đã sà vào vòng tay của đất mẹ.
Cố Thanh Uyển thấy Tô Ninh Manh ngã xuống, cô ấy vội vàng đến đỡ cô ta: “Ninh Manh, cậu không sao chứ?”
Tô Ninh Manh được Cố Thanh Uyển đỡ dậy, cô ta vịn cái cằm bị đụng đau, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Thanh… Thanh Uyển, tớ không sao, cậu không cần lo lắng.”
Phía bên kia, sau khi Cố Thanh Diên bế em gái về phòng, cúi người xuống để em gái đứng trên đất xong mới hỏi: “Chúc Chúc, em muốn nói gì với anh lớn nào?”
“Chúc Chúc không thích chị hồi nãy.” Cái má bánh bao của Chúc Chúc phồng lên, nghiêm túc nói.
Cố Thanh Diên nghe vậy thì hơi nghi ngờ: “Sao Chúc Chúc không thích chị đó?”
“Vì chị đó xấu xa lắm.” Chúc Chúc chống nạnh nói.
Cố Thanh Diên cười nhẹ rồi để em gái đọc truyện cổ tích trước, anh ấy lấy điện thoại ra định gọi cho em ba.
Mấy giây sau, điện thoại được bắt máy, Cố Thanh Diên vội vàng nói: “A Diệu, em sắp về chưa? Bên đó vẫn ổn chứ? Alo? Alo…”
Cố Thanh Diên không nghe thấy một âm thanh nào, anh ấy nói thêm mấy câu nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, tiếp đó là tiếng điện thoại bị cúp.
Trong một phòng khách sạn nào đó, Cố Thanh Diệu ngồi trên giường, tay phải cầm điện thoại, vẫn đang giữ tư thế nghe máy, miệng cậu mở ra, vẻ mặt đầy hoảng loạn.
Cố Thanh Diệu: “!!!”
Một lúc sau cậu vẫn chưa thể bình tĩnh, mình vậy mà bị mất giọng. Vừa nãy khi anh lớn gọi điện đến, cho dù cậu la hét như thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Cố Thanh Diệu không dám tin, bản thân có thể không chút triệu chứng nào mà đột nhiên mất giọng.
Cậu bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại, trong đầu nhanh chóng nhớ về những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, cậu nhớ là…
Ngày hôm qua, cậu lấy lí do đi sinh nhật bạn để ra ngoài, thực tế là cậu tính tìm một chỗ để giải tỏa cảm xúc của mình. Mặt chị hai bị tổn hại, ba mẹ thì bị tai nạn xe trở thành người thực vật.
Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến cậu thấy rất buồn bực. Cậu rất muốn giải tỏa cảm xúc của mình nên đã đến một nơi vừa vắng vẻ vừa yên tĩnh để chơi bóng rổ.
Đến nửa đêm, Cố Thanh Diệu bỗng thấy khát nước, nên đã đến máy bán hàng tự động bên đường mua một chai nước để uống.
Sau khi mua nước xong, cậu tìm bừa một khách sạn gần đó để ở một đêm, sáng hôm sau mới về…
Sau khi nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, Cố Thanh Diệu đưa tay lên cổ họng của mình, tại sao ở đây không phát ra tiếng được chứ?!
Cậu cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng cậu càng muốn bình tĩnh thì trong lòng càng căng thẳng, giống như đang chống đối lại cậu vậy.
Cố Thanh Diệu dùng bàn tay đang run rẩy của mình để nhắn tin cho anh lớn, nói cho anh ấy biết tình trạng của bản thân rồi gửi định vị qua.
Anh lớn trả lời rất nhanh, anh ấy kêu Cố Thanh Diệu ở tại chỗ đừng di chuyển, anh ấy sẽ sang đó ngay.
Tiếp đó, chuông điện thoại vang lên.
Cố Thanh Diệu cúi đầu, thấy người gọi điện đến là anh lớn thì bắt máy ngay, trong điện thoại vang lên tiếng của anh lớn.
“A Diệu, em đừng lo lắng, không sao đâu, mất tiếng là chuyện nhỏ, khả năng điều trị của y học hiện nay rất phát triển, không sao đâu, đừng lo lắng…”
Cố Thanh Diệu nghe thấy tiếng an ủi của anh lớn mới từ từ bình tĩnh lại, cậu bước đi với đôi chân sắp mềm nhũn để mở hờ cửa phòng.
Sau đó, cậu ngồi lại chỗ cũ, cúi đầu nhìn đôi tay không khống chế được mà run lên của bản thân, đầu óc dần trở nên hỗn loạn.
Cố Thanh Diên nhận được tin nhắn của em ba, anh ấy lướt nhanh vài cái rồi đi ra ngoài phòng, hướng đến phòng của em hai, gõ cửa kêu cô ấy ra ngoài một lát.
Cố Thanh Uyển thấy anh lớn kêu cô ấy ra ngoài, nhìn sắc mặt của anh ấy thì cô ấy biết đã có chuyện không hay xảy ra, không chần chừ mà lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Tô Ninh Manh thấy sắc mặt của hai người thì biết đã có chuyện, cô ta âm thầm đi theo muốn biết là có việc gì.
Cô ta đứng ở góc quẹo của tường, nghe họ nói gì đó, A Diệu có chuyện rồi.
Tô Ninh Manh nghe được vài từ khóa, cô ta nhớ hôm qua đã hút khí vận của thiếu niên tên là “Cố Thanh Diệu” đó.
Cô ta nghe vậy thì thấy bản thân không thể tiếp tục ở đây được nữa, trong lòng đang mừng thầm, sợ không khống chế được tâm trạng vui vẻ của bản thân, lỡ như bị lộ thì cô ta xong đời.
Tô Ninh Manh bước lên phía trước vài bước, giả vờ như đột nhiên có việc bận: “Anh Cố, em có chuyện đột xuất nên đi trước đây.”
Cô ta vẫy tay với hai người rồi xoay lưng đi về phía cửa lớn, càng đến gần cửa thì bước đi càng nhanh, khoé miệng cũng âm thầm nhếch lên.
Trong lòng Cố Thanh Uyển rất lo sợ, em ba xảy ra chuyện rồi. Anh lớn kêu cô ấy ở nhà chăm em gái nhưng cô ấy từ chối, cô ấy muốn dẫn em gái đi cùng và hứa sẽ trông cô bé thật tốt.
Thấy ánh mắt của em hai, Cố Thanh Diên hiểu cô ấy cũng đang rất lo cho em ba nên đành phải đồng ý.
Cố Thanh Uyển cố gắng khiến bản thân mau chóng bình tĩnh lại, đeo khẩu trang xong rồi lên phòng dắt tay em gái.
Cô ấy dịu giọng nói: “Chúc Chúc, chúng ta phải đi tìm anh ba của em, đến lúc đó em phải ngoan ngoãn ở bên cạnh chị hai nha.”
“Ừm ừm, Chúc Chúc sẽ ngoan ạ.”
Chúc Chúc ngoan ngoãn gật đầu, đi theo chị hai ra ngoài. Cùng lúc đó, trong đầu cô bé vang lên âm thanh quen thuộc…
“Ting, chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, cộng 2 điểm.”
“Số điểm kí chủ có thể sử dụng: 2 điểm.”
“Ting, chúc mừng kí chủ có được gói quà cho người mới: bùa hộ thân x1, bùa mơ đẹp x1, bùa đuổi muỗi x1, nước linh tuyền x1.”
Chúc Chúc mặc kệ âm thanh trong đầu, cô bé trừng to mắt nhìn anh lớn ấn một cái trên tường rồi nghe thấy tiếng “tít” một cái, trước mắt đã xuất hiện một cái “hộp lớn”.
Sau khi anh lớn nhìn thấy cái “hộp lớn” thì nhanh chóng vào trong, chị hai cũng kéo tay của mình đi vào đó.
Tiếp đến, Chúc Chúc thấy cửa của cái “hộp lớn” này đóng lại, cô bé còn chưa kịp quan sát hết mọi thứ trong hộp thì cảm thấy người mình thật lạ.
Chúc Chúc giật mình, “vụt” một cái, cô bé ôm lấy chân của chị hai.
Cố Thanh Uyển thấy em gái ôm lấy chân của mình, cô ấy nghĩ em gái đã bị tiếng hoạt động của thang máy làm giật mình. Cô ấy xoa cái đầu mềm mại của em gái, để cô bé đỡ sợ hơn.
Cố Thanh Diên đang gọi cho em ba, dịu giọng an ủi cậu. Thang máy vừa đến thì anh ấy đi đến chỗ đỗ xe.
Do phải lái xe nên Cố Thanh Diên đưa điện thoại cho em hai, để cô ấy tiếp tục an ủi em ba, giúp tâm trạng cậu ổn định lại.
“Chúc Chúc, lên xe thôi.” Cố Thanh Uyển nói
Chúc Chúc nhìn thứ gọi là “xe” ở trước mắt. Cô bé quan sát qua một lượt, khi nghe thấy tiếng gọi của chị hai thì chui vào xe ngồi ngay.
Cố Thanh Uyển thấy em gái đã ngồi yên thì cũng lên xe ngồi ở kế bên rồi tiếp tục an ủi em ba.
Cố Thanh Diên thấy bọn họ đã vào chỗ ngồi mới bắt đầu lái xe đến chỗ em ba.
Chúc Chúc thấy thứ gọi là “xe” này không những biết chạy mà còn chạy rất nhanh, cô bé ngắm nhìn mọi thứ xung quanh mà mình chưa từng thấy bao giờ, cảm giác thật mới lạ.
…
Cố Thanh Diên lái xe đến định vị của em ba, vội vàng xuống xe đi vào khách sạn rồi lên lầu.
Cố Thanh Uyển dẫn em gái đi theo.
Rất nhanh, Cố Thanh Diên đã đến trước cửa phòng mà em ba nói, vì cửa phòng không khóa nên anh ấy đã đẩy cửa vào, ở trong phòng là hình bóng quen thuộc.
Cố Thanh Diên vội vàng đi qua đó, đỡ em ba đang ngồi một chỗ với biểu cảm ngơ ngác, cậu giống như một con rối đã mất đi linh hồn, không còn chút sức sống nào.
Cố Thanh Uyển nhìn em ba như người mất hồn, trong lòng không khỏi xót xa.
Chúc Chúc nhìn gương mặt giống y như “anh Bạch Trạch” ở trước mặt, cô bé nghiêng đầu, trong miệng lẩm bẩm: “Anh… anh Bạch Trạch.”