Tô Ninh Manh thấy bóng người trên giường ngồi dậy, tâm trí hoảng loạn, tim cũng đập nhanh hơn. Mắt cô ta liếc nhìn xung quanh tìm nơi có thể trốn, nhất định không được để bản thân bị phát hiện.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, đôi mắt cô ta khoá chặt một vị trí, động tác nhanh nhẹn nằm sấp xuống, lăn một vòng qua đó và thành công chui vào gầm giường.

Giây tiếp theo, Tô Ninh Manh nghe được giọng nói từ trên giường.

Chúc Chúc ngồi dậy ngáp một cái, chớp mắt vài lần nhưng tầm nhìn vẫn mờ mịt.

Cố Thanh Diên cảm nhận được cục bột nếp mềm mại trong ngực đã biến mất, mở mắt ra thì nhìn thấy bóng người nhỏ đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

Anh ấy ngồi dậy, dùng giọng nói ngái ngủ hỏi: “Chúc Chúc, sao lại ngồi dậy vậy em? Có chuyện gì à?”

“Phòng vệ sinh, Chúc Chúc muốn đi vệ sinh.”

Cố Thanh Diên nghe giọng nói mềm mại của Chúc Chúc, nhìn đôi mắt nửa nhắm nửa mở của em gái, anh ấy lo lắng cô bé đi một mình dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Cố Thanh Diên quyết định đưa Chúc Chúc đi.

“Nào, anh lớn đi với Chúc Chúc.”

“Vâng.” Đôi tay mũm mĩm của Chúc Chúc cứ xoa mắt liên tục, nhưng mắt không thể nào mở to được, cô bé xuống giường, anh lớn dắt cô bé đi đến phòng vệ sinh.

Tô Ninh Manh ở dưới gầm giường nghe được mấy lời này, tức giận nghiến răng thầm nghĩ: “Con nhỏ đáng ghét phiền phức này, làm hỏng hết chuyện tốt của người ta.”

Cô ta không dám hành động lung tung, bởi vì hai anh em kia vẫn còn ở trong phòng.

Vài phút trôi qua.

Tô Ninh Manh ở dưới gầm giường xác nhận họ đã từ phòng vệ sinh quay về, và đã nằm lên giường.

Cô ta cử động chậm rãi, cố hết sức để không phát ra tiếng động rồi chui ra khỏi gầm giường, Tô Ninh Manh bò dậy, đôi mắt âm u nhìn hai người đang nằm trên giường, lần này chắc chắn phải thành công. 

Tô Ninh Manh với bàn tay qua đó, nhẹ nhàng chạm vào Cố Thanh Diên, nụ cười trên mặt càng ngày càng xán lạn, chờ thời gian tiếp xúc năm giây kết thúc, cô ta nhất định sẽ có nhiều khí vận.

Âm thầm đếm thời gian, sau khi hết giờ Tô Ninh Manh thu tay lại, kiểm tra hệ thống xem hút được bao nhiêu khí vận.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Vài giây sau.

Nụ cười trên mặt Tô Ninh Manh cứng lại, thứ cô ta nhận được chỉ là bốn chữ “hệ thống bị lỗi”, không hề có một chút khí vận nào, Tô Ninh Manh không tin mà thử lại lần nữa.

Cô ta lại đụng tay vào Cố Thanh Diên, chờ hết năm giây thì rút tay lại để xem hệ thống, kết quả vẫn giống như trước.

Tô Ninh Manh: “???”

Hệ thống chết tiệt, chẳng lẽ bị hỏng rồi?!

Tô Ninh Manh muốn thử thêm lần nữa, nhưng thấy Cố Thanh Diên nhíu mày thì hoảng sợ. Cô ta không thể ở lại đây nữa, còn phải chú ý đến Cố Thanh Uyển.

Nhẹ nhàng đứng dậy và bước đi thật khẽ theo đường cũ trở về phòng. Trên đường quay về, trong đầu Tô Ninh Manh có vô số câu hỏi, tại sao hệ thống lại xuất hiện tình huống này.

Tô Ninh Manh mang theo nghi ngờ trong lòng quay về phòng của mình, cô ta đi đến trước giường, cẩn thận nằm xuống.

“Ninh Manh.”

Tô Ninh Manh vừa nằm lại lên giường thì nghe được một giọng nói nhỏ bé từ đằng sau truyền đến. Cô ta sợ đến mức lông tơ toàn thân dựng đứng, cơ thể cứng đờ nằm ở đó.

“Ninh Manh à, cậu vừa đi đâu đó?” Cố Thanh Uyển thắc mắc đặt câu hỏi.

Khoảng hơn một phút trước, Cố Thanh Uyển xoay người đưa tay sang bên cạnh, trong lúc mơ màng sờ soạng thì thấy chẳng có ai.

Cô ấy mở mắt nhìn vị trí trống không, Ninh Manh ngủ bên cạnh đã biến mất.

Cố Thanh Uyển thấy đèn trong phòng vệ sinh cũng không được bật sáng, trong lòng hơi khó hiểu, muộn thế này rồi Ninh Manh còn đi đâu chứ?!

Cô ấy vừa định đứng dậy đi tìm thì thấy Tô Ninh Manh quay về nằm lên giường.

Tô Ninh Manh nghe thấy là giọng nói của Cố Thanh Uyển thì thả lỏng thân mình lại, lật người qua nhìn cô ấy nói: “Tớ đi vệ sinh ấy mà.”

Cố Thanh Uyển nghe thế, suy nghĩ chút rồi nói: “Ninh Manh à, trong phòng cũng có phòng vệ sinh mà, sao cậu phải ra tận ngoài làm gì.”

Trong mắt Tô Ninh Manh xoay chuyển vài vòng mới nói: “Tại tớ sợ phát ra tiếng động gây ồn ào cho cậu đó, nên tớ mới phải đi ra ngoài.”

“Ra là vậy, cũng muộn rồi, cậu mau ngủ đi.” Cố Thanh Uyển đang lo lắng Tô Ninh Manh xảy ra chuyện, bây giờ thấy cô ta như thế thì yên tâm phần nào.

Tô Ninh Manh nghe Cố Thanh Uyển nói xong, được một lúc thì bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn.

Cố Thanh Uyển ngủ nhanh thật.

Tô Ninh Manh vẫn chưa thể nghĩ ra câu trả lời cho vấn đề trước đó, cô ta gọi hệ thống bảo nó kiểm tra xem chuyện trước đó là như thế nào.

Hệ thống: “Không thể kiểm tra được.”

Tô Ninh Manh đợi vài giây thì chỉ nhận được mấy chữ này, cô ta cảm thấy hệ thống này thật vô dụng, toàn trục trặc vào những lúc quan trọng.

Bàn tay Tô Ninh Manh nắm chặt thành đấm, phải làm như thế nào thì cô ta mới hút được khí vận trên người Cố Thanh Diên? 

Trong khi Tô Ninh Manh tự hỏi vấn đề này thì đột nhiên nhớ đến chuyện khác…

Trước khi cô ta sống lại, có một đám cưới thế kỷ được tổ chức ở thành phố A, nam nữ chính có cuộc gặp gỡ trong hôn lễ đó, giống như một quyển tiểu thuyết.

Nam chính là một đại gia nổi tiếng tên “Ân Mạch”, nữ chính thì chỉ là cô gái bình thường, hai người họ gặp gỡ ở một ngõ nhỏ.

Lúc đó “Ân Mạch” đang hôn mê trong ngõ, là cô gái kia cứu anh ta, đưa về nhà và chăm sóc, mọi chuyện sau đó phát triển tự nhiên theo hướng tốt đẹp.

Tô Ninh Manh nhớ lại những chuyện này, tính toán thời gian thì phát hiện ngày mai là ngày “Ân Mạch” hôn mê trong ngõ, cô ta muốn thay thế cô gái kia đi cứu “Ân Mạch”, trở thành ân nhân của anh ta. 

Tô Ninh Manh cười thầm trong lòng, vui vẻ đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, mang đến ánh sáng cho toàn bộ thế giới.

Chúc Chúc mở to mắt, chớp chớp vài cái để tầm nhìn rõ hơn, cô bé nhanh chóng quay sang nhìn bên cạnh. 

Thấy anh lớn vẫn còn nằm đó, trên người không có khí đen, cô bé chậm chạp thở phù một cái, tốt quá rồi, anh lớn không bị gì cả.

Chúc Chúc dùng bàn tay nhỏ vỗ ngực, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, trong đầu cô bé vang lên giọng nói.

“Kí chủ, có tin tốt, hiện tại đang diễn ra một hoạt động.”

Chúc Chúc không hiểu cho lắm, Thống Thống đang nói gì vậy, cô bé bỗng nghĩ tới người xấu kia: “Thống Thống, có cái gì có thể trừng trị kẻ xấu không?”

“Kí chủ chờ chút, đang tìm kiếm.”

Một giây sau, hệ thống liệt kê ra toàn bộ những gì tìm được.

Chúc Chúc nhìn thấy có thật nhiều đồ vật: “Thống Thống, tất cả thứ này cho người xấu dùng hết luôn.”

Hệ thống nghe thế thì nói: “Kí chủ, hiện tại cậu chỉ có 1 điểm, chỉ mua được một cái thôi.”

“Thống Thống, vậy cũng được.” Chúc Chúc nghe thấy chỉ có thể mua được một cái, cô bé cảm thấy quá ít, chu cái miệng nhỏ.

“Ting, kí chủ đã mua “thần chú bươm bướm” thành công, bị trừ 1 điểm, số điểm còn lại là 0.”

“Kí chủ, cậu sử dụng thần chú bươm bướm cho ai thì người đó sẽ toả ra mùi hôi khi nói dối, thời gian sử dụng là 24 giờ.” Hệ thống giải thích cách dùng của thứ này.

Chúc Chúc nghe Thống Thống nói thì gật gật cái đầu nhỏ.  

Cô bé mở to đôi mắt, nhìn con bươm bướm nhỏ đang phát sáng đậu trên tay mình: “Bé bươm bướm nhỏ ơi, mau đi tìm người xấu kia đi.”

Giây tiếp theo, con bướm bay ra khỏi phòng.

Chúc Chúc thấy thế vui vẻ ngồi dậy, ngọ nguậy thân mình.

Lông mi Cố Thanh Diên khẽ động, anh ấy chậm rãi mở mắt ra, thấy trước mặt đang có một bóng nhỏ ngồi đó, mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa.

Cố Thanh Diên tò mò nhìn theo em gái, muốn biết cô bé đang nhìn gì mà say đắm như vậy. Nhưng mà, ở đó chỉ có cánh cửa khép hờ, chẳng có gì đặc biệt cả.

“Chúc Chúc, em đang nhìn gì vậy? Nếu dậy rồi thì nên rời giường.”

“Chúc anh lớn buổi sáng vui vẻ, Chúc Chúc đi rửa mặt trước đây.” Chúc Chúc cảm nhận được bàn tay to ấm áp trên đầu mình, cười hì hì nhảy xuống giường đi rửa mặt.

Cố Thanh Diên nhìn em gái dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy vèo vèo, trên mặt nở nụ cười dịu dàng. Mỗi buổi sáng đều có thể nhìn thấy một cô bé đáng yêu, tâm trạng thật thoải mái.

… 

Chúc Chúc rửa mặt xong thì đi xuống dưới nhà, theo anh lớn vào bếp. Hiện tại cô bé vẫn chưa nhìn thấy người xấu, Chúc Chúc cần bảo vệ anh lớn trước đã. 

Cố Thanh Diên đi đâu em gái đáng yêu cũng đi theo đó, thấy thế anh ấy nói: “Chúc Chúc, bữa sáng chưa xong, hay là em ra ngoài ngồi chờ thêm chút nữa.”

“Không, Chúc Chúc muốn bảo vệ anh lớn.”

Cố Thanh Diên nghe em gái nói một câu không đầu không đuôi, cũng rất đáng yêu, anh ấy thử bảo em gái ra ngoài chờ mình làm xong bữa sáng.

Nhưng mà nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô bé, thái độ kiên quyết không chịu đi ra ngoài, anh ấy lấy ghế dựa ra cho Chúc Chúc ngồi, như vậy vẫn có thể ở cùng anh lớn trong bếp.

Chúc Chúc ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, như vậy thì cô bé có thể thấy anh lớn, bảo vệ anh ấy không bị người xấu bắt mất.  

Cố Thanh Diên làm thêm một phần bữa sáng, phần này dành cho bạn của em hai, anh ấy cảm thấy tốt nhất là nên để Tô Ninh Manh ăn xong bữa sáng rồi về.

Cố Thanh Uyển đưa Ninh Manh vào phòng ăn, thấy trên bàn đã có bữa sáng phong phú, cô ấy bảo Tô Ninh Manh không cần ngại, cứ ngồi xuống cùng ăn với mọi người.

Chúc Chúc nhìn thấy người xấu đến, thân hình nhỏ nhắn nhích lại gần anh lớn, không cho người xấu có cơ hội đến gần anh ấy.

Tô Ninh Manh chú ý đến ánh mắt của Chúc Chúc, cô ta bĩu môi, càng ngày càng thấy cô bé khó ưa, toàn làm hỏng chuyện tốt của mình.

Cô ta vội vàng ăn bữa sáng, còn phải đi chuẩn bị một chút để còn gặp Ân Mạch. Ăn xong bữa sáng, Tô Ninh Manh cảm ơn và tạm biệt mọi người rồi ra về.

Chúc Chúc thấy người xấu đi rồi mới yên lòng, nghiêm túc ăn bữa sáng, trong đầu lại có giọng nói.

“Ting.”

“Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ 4, cộng 2 điểm.”

“Số điểm kí chủ có thể sử dụng: 2 điểm.”

Chúc Chúc nghe xong, vui vẻ lắc lư hai bàn chân nhỏ, cảm thấy bữa sáng càng thêm ngon.

Sau một lúc lâu.

Cố Thanh Uyển thấy em gái ăn xong bữa sáng, bảo cô bé đi nghỉ ngơi, trong đầu thì nghĩ đến việc cho Chúc Chúc đi chơi.

“Chị hai, khi nào thì chúng ta đi chơi vậy chị?” Chúc Chúc biết tẹo nữa sẽ được đi chơi nên rất phấn khích.

Cố Thanh Uyển nói vài câu với anh lớn và em ba xong, dắt tay em gái đưa cô bé đến sân chơi trẻ em.

Cố Thanh Uyển dắt Chúc Chúc đáng yêu chơi cả buổi sáng.

Đến giờ cơm trưa, em gái nói đói bụng, Cố Thanh Uyển dắt em gái qua quán ăn gần đó luôn.

“Cái này, cái này, còn có cái này, và cái này thêm cả cái kia nữa…”

Chúc Chúc ngồi ở trên ghế, trong tay cầm cái gọi là thực đơn, tay nhỏ chỉ mấy món trên đó.

Cố Thanh Uyển nghe em gái gọi nhiều món như thế, cười nói: “Chúc Chúc, em gọi nhiều quá rồi, cái bụng nhỏ của em có chứa được không đó?”

Chúc Chúc tự tin vỗ bụng nhỏ: “Chị hai yên tâm, bụng nhỏ của Chúc Chúc, có thể chứa thật nhiều thật nhiều đồ ăn.”

Cố Thanh Uyển cười, kêu người phục vụ đổi những món đó thành phần của trẻ em, cô ấy cũng gọi mấy món của mình.

Người phục vụ rời đi, Cố Thanh Uyển và Chúc Chúc cùng ngồi đợi.

Đồ ăn nơi này phục vụ rất nhanh, cảm giác như mới chỉ vài phút mà trên bàn đã đầy ắp món ngon.

“Oa!”

Hai mắt Chúc Chúc tỏa sáng nhìn đồ ăn trên bàn, vùi đầu bắt đầu ăn: “Ưm~ ăn ngon quá à, chị hai, chị cũng ăn đi.”

“Ừm.” Cố Thanh Uyển gắp đồ ăn cho em gái, nhìn hai quai hàm phúng phính của cô bé, cô ấy cười khẽ bảo Chúc Chúc ăn từ từ.

Đột nhiên, bên cạnh vang lên giọng nói kích động: “Đây, đây mới là bé Thao Thiết trong lòng tôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play