Tô Ninh Manh cảm nhận được có một ánh mắt nào đó, cô ta nghiêng đầu sang liền trông thấy một chiếc bánh sữa, đang nhìn cô ta bằng đôi mắt trong veo xinh đẹp.
Ơ? Thế này là đang định làm gì cơ đấy!
Trên mặt cô ta vẫn mỉm cười, nhìn chiếc bánh sữa kia: “Trên mặt chị có dính gì à?”
Chúc Chúc biết mình đã bị phát hiện, bắt đầu giả ngây giả ngô mà nhìn say sưa: “Đẹp, chị đẹp lắm, thật xinh đẹp.”
Tô Ninh Manh nghe được thanh âm nhẹ nhàng ấy, cho rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, chỉ là một búp bê sữa ngốc nghếch mà thôi, hoàn toàn có thể không cần để ý đến cô bé.
Cố Thanh Uyển bưng trà tới, đặt xuống bàn trà, sau đó ngồi trên sofa, chủ động nghe Tô Manh Manh kể một vài chuyện thú vị.
Tô Ninh Manh cố ý nói nhiều một chút, để làm mất thời gian, như thế thời gian sẽ dài thêm tí nữa, thế thì bản thân mới càng có lí do ở lại đây.
Chúc Chúc ngồi bên cạnh, không rời mắt khỏi con người xấu xa này, cô bé mở to mắt nhìn chằm chằm đến mức hơi bực dọc, cô bé khẽ bĩu môi, kẻ xấu xa ấy sao còn chưa chịu đi chứ!
“Rào rào rào...”
Ngoài trời bỗng đổ cơn mưa mà không hề báo trước.
Tiếng mưa rơi bỗng vọng tới, thời gian càng trôi đi, tiếng mưa càng thêm lớn từ mưa phùn đã biến thành mưa to.
Tô Ninh Manh nhìn cơn mưa lớn bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô ta mừng muốn phát điên, đúng thật là trời cũng muốn giúp cô ta, cơn mưa lớn chợt đổ xuống quá ư đúng lúc.
Chiếc bánh bao nhỏ tên Chúc Chúc khẽ nhăn mặt, lúc này ngoài trời đang mưa lớn, nếu kẻ xấu xa kia không đi thì biết làm sao bây giờ!
Cô bé chống tay lên cằm, nghĩ xem nên làm thế nào cho tốt.
Tô Ninh Manh cố tình xem thì giờ: “Ồ, đã muộn vậy rồi, tôi phải về nhà đây, không phiền mọi người nữa.”
Nói xong, cô ta chủ động đứng dậy bước đến cửa chính, đồng thời cũng khẽ đảo mắt âm thầm quan sát, chú ý đến biểu cảm của Cố Thanh Uyển.
“Ôi~ Bầu trời đen như vậy, mưa lại cứ rơi, xem ra đành phải bắt xe về thôi, hy vọng là bây giờ có thể bắt xe về đến nhà.”
Ngay sau đó, cô ta thấy Cố Thanh Uyển đứng dậy, vội vàng bổ sung thêm; “Thanh Uyển, đã trễ thế này rồi, cậu không cần tiễn tớ, tớ có thể đi mà.”
Cố Thanh Uyển nghe vậy, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khẽ cất tiếng: “Giờ đã muộn thế này rồi, một mình Ninh Manh cậu trở về không an toàn đâu, tớ thấy hay là trước mắt cậu hãy ở lại đây một đêm, thế nào?”Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
“Thế này, thế này được chứ?”
Cố Thanh Uyển nhìn Tô Ninh Manh vẫn còn khách sáo với cô ấy, cười nói: “Đương nhiên là được.”
“Vậy tớ đây cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn cậu, Thanh Uyển.”
Cố Thanh Uyển khẽ cười vài tiếng: “Ninh Manh, cậu với tớ cần gì phải khách sáo chứ, cậu ở đây nghỉ ngơi một lát, tớ đi dọn dẹp phòng chút, đêm nay cậu ngủ cùng tớ nhé.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.”
Tô Ninh Manh nhìn ra xa, đến trước phòng Cố Thanh Uyển, tay vô thức siết chặt không ngừng, trên môi nở một nụ cười gượng gạo như có như không, trong lòng thì dấy lên một tia u ám.
Chúc Chúc nhận thấy kẻ xấu xa kia đã không đi, anh lớn sẽ càng không được an toàn, cô bé phải nghĩ ra cách hay để bảo vệ anh lớn.
Cô bé cố gắng vận dụng đầu óc, nghiêm túc nghĩ ngợi, trong chốc lát cô bé đã nghĩ ra được một cách hay.
…
Buổi tối.
Chúc Chúc mặc bộ đồ ngủ đáng yêu, cô bé ôm thỏ con đi tìm anh lớn.
“Anh lớn, Chúc Chúc tới tìm anh ạ.”
Cố Thanh Diên vừa mới nằm trên giường chuẩn bị ngủ, nghe thấy phía sau truyền đến một âm thanh khe khẽ, xoay người thì nhìn thấy em gái đang đi về phía mình.
“Chúc Chúc, muộn thế này rồi sao còn chưa ngủ?”
“Anh lớn, Chúc Chúc hơi sợ, nên không ngủ được.” Chúc Chúc chậm rãi nói.
Cố Thanh Diên nghe em gái nói vậy, nghĩ rằng chắc do cô bé nhìn thấy đồ vật kỳ quái nào đó, cho nên tối đến mới sợ hãi đến mức ngủ không yên.
Anh ấy nắm lấy tay em gái nói: “Vậy anh lớn kể chuyện cổ tích cho em nghe nha, được không?”
“Được ạ!”
Chúc Chúc khẽ gật đầu, đôi chân ngắn bước tới, nhiệt tình dẫn anh lớn, đi về phía phòng mình.
Cô bé dẫn anh lớn đến phòng mình, rồi trèo lên giường nằm, vỗ vào chỗ bên cạnh: “Anh lớn, chỗ của anh đây.”
Cố Thanh Diên định để em hai ngủ cùng với em gái, vậy mới thích hợp, nhưng mà lại chợt nhớ đến việc cô ấy phải ngủ cùng bạn bè rồi.
Sau đó, anh ấy nghĩ đến em ba thì lại thấy càng không thích hợp nên cuối cùng người được chọn lựa chỉ có thể là anh ấy.
Anh ấy lấy một quyển truyện cổ tích từ trên kệ sách, đi đến nằm cạnh bên cô bé, mở truyện cổ tích ra, bắt đầu kể cho cô bé những chuyện kể ngày xưa.
“Ngày xửa ngày xưa, ở một lâu đài nọ có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, nàng...”
Chúc Chúc khẽ nhích cơ thể mình, lại gần tới chỗ anh lớn, hai tay ôm lấy cánh tay anh lớn vào trong lòng, đặt khuôn mặt lên trên cánh tay ấy, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào quyển truyện cổ tích.
Cố Thanh Diên nhẹ nhàng kể chuyện: “Cuối cùng thì công chúa và hoàng tử, cả hai người họ đã có thể sống hạnh phúc bên nhau.”
Anh ấy kể chuyện xong thì nhẹ nhàng đóng quyển sách lại, duỗi tay ra tắt đèn ở đầu giường, xong xuôi, vừa định đứng dậy rời khỏi đây, thì anh ấy bỗng nghe được giọng nói khe khẽ.
“Anh lớn, anh đi đâu vậy?”
“Ơ? Chúc Chúc, em vẫn chưa ngủ à?”
Lúc nãy Cố Thanh Diên thấy người bên cạnh không còn động tĩnh gì nữa, bèn nghĩ chắc em gái đã ngủ rồi, thế nên anh ấy mới định đứng dậy nhẹ nhàng rời khỏi đây, nhưng hành động ấy đã bị một giọng nói ngăn lại.
Anh ấy có thể cảm nhận được trên cánh tay mình, có một khuôn mặt đang cọ nguậy: “Chúc Chúc, khuya rồi thì phải ngủ, không ngủ thì sáng mai sẽ dậy không nổi, dậy không nổi thì không có bữa sáng đâu nhé.”
“Nhưng mà, nhưng mà, Chúc Chúc muốn ngủ cùng anh lớn.”
Mặt Chúc Chúc lại cọ cọ anh lớn, cô bé nghĩ kĩ rồi, vì để bảo vệ anh lớn, cô bé phải giữ anh ấy bên mình, không cho kẻ xấu xa kia có cơ hội.
Cố Thanh Diên quay đầu lại nhìn em gái đang dính sát anh ấy, muốn an ủi cô bé để cô bé không còn sợ nữa, rằng ngủ một mình. những thứ đó sẽ không xuất hiện đâu, các đồ vật kì lạ cũng sẽ không đi ra ngoài.
Anh ấy nói hết mọi thứ, rồi nhìn em gái vẫn ôm lấy cánh tay anh ấy mãi không buông: “Chúc Chúc, không phải sợ, không có chuyện gì đâu.”
“Chúc Chúc phải bảo vệ anh lớn, để anh không bị kẻ xấu bắt đi, anh ngủ với Chúc Chúc được không?”
Cố Thanh Diên nghe được giọng nói ngọt ngào làm nũng của em gái, cô bé còn quan tâm tới việc anh ấy có thể bị kẻ xấu bắt đi, anh ấy cảm thấy em gái mình đã xem phim hoạt hình quá nhiều, bèn đưa tay xoa đầu cô bé.
“Anh lớn sẽ không bị bắt đi đâu, Chúc Chúc cứ yên tâm.”
Chúc Chúc thi triển thế tấn công mạnh mẽ: “Anh lớn, anh ở cùng Chúc Chúc nhé, được không...”
Cuối cùng, Cố Thanh Diên đã thật sự đánh không lại “đạn pháo đáng yêu” của em gái, anh ấy bất đắc dĩ nở một nụ cười yêu chiều, đồng ý ngủ cùng cô bé.
Chúc Chúc nằm trên giường, ôm cánh tay anh lớn trong lòng, cô bé vẫn chưa yên tâm, chân cũng gác lên, như thể sợ anh ấy bỏ chạy vậy.
Cố Thanh Diên dự định chờ sau khi em gái ngủ say sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng mà, khi anh ấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang dựa gần anh ấy, bất giác anh ấy cũng chìm trong giấc ngủ.
...
Một lúc lâu sau.
Chúc Chúc lặng lẽ mở to đôi mắt, vội nhìn xem bên cạnh, thấy anh lớn vẫn còn ở đây, cô bé còn nghe được hơi thở của anh lớn.
Cô bé ôm chặt cánh tay trong lòng, cô bé nhất định sẽ bảo vệ anh lớn cho tốt, cô bé mở to mắt quan sát xung quanh một lúc, cảm giác rất yên tĩnh, không nghe thấy âm thanh nào khác.
Chúc Chúc xác nhận an toàn xong, đôi mắt to vẫn nhìn chằm chằm về phía anh lớn. Cô bé nhất định phải làm tốt việc tập trung quan sát suốt cả đêm.
…
Từng phút từng giây qua đi.
“Hà~”
Đôi mắt to của Chúc Chúc đã cụp xuống dần, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng thở nhè nhẹ, cô bé lắc lắc đầu mình để cố làm cho bản thân tỉnh táo.
Không thể ngủ, lỡ ngủ rồi, anh lớn bị kẻ xấu bắt đi thì làm sao đây?
Cô bé lại ngáp to thêm lần nữa, rút tay mình ra, đưa lên chỗ hai mắt, kìm cho mi mắt không nhắm lại.
“Hà~ khò khò~”
Cái đầu nhỏ của Chúc Chúc đã gục xuống, vài giây sau lại lập tức ngóc lên, vài giây sau lại gục đầu xuống.
Cô bé cứ như vậy mấy lần, rồi cuối cùng cũng chịu thua cơn buồn ngủ, mày nhíu lại ngủ cũng không được ngon giấc.
…
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng vang vọng.
Cửa một gian phòng khẽ mở ra.
Tô Ninh Manh rón ra rón rén rời khỏi phòng Cố Thanh Uyển, đi tới trước phòng Cố Thanh Diên.
Cô ta đã nhân lúc đêm khuya, vào thời điểm mà Cố Thanh Diên đã ngủ say, như vậy đỡ phải tốn nhiều công sức, càng không dễ bị phát hiện.
Cô nhìn xuống dãy hành lang yên tĩnh không một bóng người, cô ta nhớ rõ phòng Cố Thanh Diên ở chỗ này, cô ta đi nhanh tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong, chầm chầm tiến gần tới giường nằm.
“Ơ? Người đâu rồi?”
Sau khi tới gần, Tô Ninh Manh phát hiện, chăn trên giường vẫn bằng phẳng, tất nhiên là chẳng có người nằm trên đó.
Đã muộn thế này, tên Cố Thanh Diên kia có thể đi đâu được chứ?
Tô Ninh Manh nghĩ ngợi, cô ta phải đi đâu để tìm Cố Thanh Diên đây.
Cô ta yên lặng rời khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận, mò tới trước một căn phòng khác, cô ta đi đến nơi đó, thấy cửa phòng không khóa mà chỉ khép hờ, động tác của cô ta thật nhẹ nhàng cẩn thận bước tới, mượn ánh sáng của ánh trăng rọi vào khung cửa sổ, cô ta nhìn thấy có thứ phình lên trên một chiếc giường.
Tìm được rồi, đúng là Cố Thanh Diên ở chỗ này!
Khóe môi Tô Ninh Manh hơi giật giật, đi vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước một tiến gần tới chiếc giường. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Cô ta đi đến trước giường khẽ cúi đầu nhìn hai con người một lớn một nhỏ, ánh mắt tối sầm lại, vươn tay về phía một người đang nằm ở đó. Lúc này, Cố Thanh Diên không còn khả năng phỏng bị.
Đột nhiên, có một giọng nói vang lên, Tô Ninh Manh vội vàng rụt tay lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Ô~hử... Thơm ngon quá... Ngon...”
Tô Ninh Manh nghe được âm thanh khe khẽ, nhận thấy trên giường có một cái bánh sữa, chép miệng chút rồi nghiêng người ngủ tiếp.
Cô ta vỗ ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hành động còn dang dở.
“Ừm ~ ăn, ăn ngon...”
Tô Ninh Manh thấy búp bê sữa ấy, cái miệng nhỏ lẩm bẩm gì đó, cơ thể bắt đầu không an phận, lăn qua lăn lại.
Cô ta hơi nghiến răng, con búp bê sữa này thật là vướng víu, cô ta mặc kệ sự không an phận của búp bê sữa này, tiếp tục vươn tay về phía Cố Thanh Diên, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, sao cô ta có thể từ bỏ chứ.
Tuy nhiên, sự việc xảy ra tiếp đó lại làm gián đoạn hành động của Tô Ninh Manh.
Cô ta thấy búp bê sữa này lăn từ đầu này tới đầu kia, dẫn tới việc Cố Thanh Diên đang ngủ bên cạnh khẽ nhíu mày lại, trông như thể sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Cố Thanh Diên còn đang trong giấc mộng, nhưng có hơi cảm nhận được, bên cạnh đang có động tĩnh, tay vô thức lần mò vài cái, rồi chợt chạm phải một thứ mềm mại, bèn kéo thứ đó về phía mình.
Sau đó mày anh ấy bỗng dãn ra, ôm thứ mềm mại trong lòng, tiếp tục ngủ.
Tô Ninh Manh nhìn hai anh em họ ngủ cạnh nhau, may là chưa tỉnh lại, lần này cô ta muốn làm nhanh hơn, tuyệt đối không được có sai sót giữa chừng.
“Ưm~ này...” Một bóng người ở trên giường chậm rãi ngồi dậy.
Tô Ninh Manh: “!!!”