“Thao… Thiết?”

Chúc Chúc nghe được hai chữ quen thuộc, trong miệng ngậm chân gà, tầm mắt ngó sang nơi phát ra giọng nói.

Cố Thanh Uyển thấy em gái đột nhiên quay đầu, cô ấy cũng tò mò quay đầu theo.

***

Lâm Nhuỵ Sơ là một tiểu thuyết gia, cô ấy có vô số tác phẩm nổi tiếng, mỗi một cuốn sách đều như một đứa con của mình, Lâm Ngụy Sơ chăm sóc những “đứa con” đó hết mình. 

Lần này, một tác phẩm của cô ấy được lựa chọn để chuyển thể thành phim, Lâm Nhuỵ Sơ là người theo chủ nghĩa cầu toàn, vì vậy người đóng vai nhân vật trong tiểu thuyết của cô ấy cần phải được lựa chọn kỹ càng.

Dạo gần đây, Lâm Nhuỵ Sơ và đạo diễn nổi tiếng là đạo diễn Trình, vì nhân vật “bé Thao Thiết” mà sắp trọc cả đầu. 

Theo nguyên tác thì thân phận của nữ chính là “Thao Thiết”, nhân vật này do vị ảnh hậu Khương Duyệt đóng.

Chuyện khiến Lâm Nhụy Sơ và đạo diễn buồn rầu là người sẽ đóng vai “nữ chính khi còn nhỏ”.

Lúc đó, họ để đám trẻ đến thử vai diễn, diễn cảnh “bé Thao Thiết” lần đầu hoá hình được ăn đồ ăn của con người.

Bọn họ xem rất nhiều lần, hết đứa trẻ này lại đến đứa trẻ khác diễn, nhưng không có đứa trẻ nào phù hợp vai này.

Mặc dù có hai ba đứa trẻ cũng khá ổn, nhưng họ vẫn cảm thấy còn thiếu thứ gì đó.

Hôm nay, Lâm Nhuỵ Sơ với đạo diễn Trình đến đây để thả lỏng tinh thần, nhân vật bé Thao Thiết này dày vò họ lâu lắm rồi. 

Cô ấy đang ăn cơm thì vô tình nhìn thấy dáng vẻ cô bé bàn bên khi ăn gì đó.

Lâm Nhuỵ Sơ: “!!!”

Lâm Nhuỵ Sơ bị choáng váng khi vừa nhìn thấy cô bé ăn cái gì cũng rất vui vẻ, năng lượng ngập tràn.

Vốn dĩ cô ấy chẳng có tâm trạng ăn uống, nhưng nhìn cảnh đó lại thấy đói bụng, muốn ăn cái gì đó, thậm chí Lâm Nhuỵ Sơ còn cảm thấy hiện tại bản thân có thể ăn hết cả một nồi cơm.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Lâm Nhuỵ Sơ đứng lên phi nhanh sang bàn của Chúc Chúc.

Cô ấy nhìn cô bé vẫn đang ngậm chân gà, mở miệng nói: “Bạn nhỏ à, em có muốn đóng phim không?”

Chúc Chúc cắn một miếng chân gà, chớp đôi mắt trong sáng, nghiêng đầu hỏi: “Đóng phim?”

“Tức là có thể lên TV đó, sẽ có rất nhiều người biết đến em.” Lâm Nhuỵ Sơ nói cho cô bé vài chuyện liên quan đến đóng phim.

Đạo diễn Trình nhìn cô bé nhỏ, cũng rất vừa lòng với Chúc Chúc, cảm thấy cô bé rất phù hợp yêu cầu.

Anh ấy đứng dậy lấy danh thiếp ra, đi đến cạnh cô gái đi cùng cô bé đó, làm rõ thân phận của mình để Cố Thanh Uyển không sợ hãi.

Cố Thanh Uyển tiếp nhận danh thiếp từ tay thanh niên xa lạ, cúi đầu nhìn cái tên quen quen.

Cô ấy suy nghĩ một lúc, sau đó nhận ra rằng mình đã thấy anh ấy trên TV, là đạo diễn của nhiều bộ phim nổi tiếng.

Chúc Chúc nghe chị gái xa lạ này nói, trong cái đầu nhỏ hiện lên hình ảnh khi cô bé xem TV.

Cô bé biết ở thế giới này thì rất nhiều thứ cần tiền để mua, Chúc Chúc cũng muốn có tiền, rồi dùng nó để mua quà cho mọi người. 

“Chị gái ơi, đóng phim có tiền không ạ?”

Lâm Nhuỵ Sơ nghe thế thì sửng sốt, sau đó cô ấy nhanh chóng mở miệng dụ dỗ: “Có, không những có tiền mà còn có rất nhiều đồ ăn ngon nữa kìa.”

“Vậy thì em muốn đi, muốn đi ạ.”

Chúc Chúc vừa nghe cái gì cũng có, nên rất muốn đi, cô bé dùng đôi mắt to nhìn chị hai mình, dùng giọng nói mềm mại năn nỉ: “Chị hai ơi ~ chúng ta đi nhé chị, nhé~”

Cố Thanh Uyển thấy em gái dùng đôi mắt chờ mong nhìn mình, cả hai người kia cũng vậy, cô ấy nói: “Xin chờ một chút, tôi cần bàn bạc với người nhà đã.”

“Không sao.”

Lâm Nhuỵ Sơ gật đầu, cho đối phương thời gian, cô ấy và đạo diễn Trình ngồi lại chỗ cũ, chờ đợi kết quả cuối cùng.

Cố Thanh Uyển gọi điện thoại cho anh lớn, nói chuyện này với anh ấy, sau khi Cố Thanh Diên đồng ý, Cố Thanh Uyển cất điện thoại, nói trước với em gái là cô bé có thể đi. 

Nói với em gái xong, cô ấy định nói với hai người kia thì thấy họ đã chủ động đến chỗ hai chị em, mấy người họ bắt đầu nói một số chuyện liên quan đến công việc. 

Lâm Nhuỵ Sơ rất vui vẻ, và cũng thở nhẹ ra, cuối cùng thì nhân vật này cũng được giải quyết.

Trên mặt đạo diễn Trình đầy ý cười, tảng đá trong lòng đã rơi xuống, anh ấy càng nhìn càng cảm thấy cô bé phù hợp.

Họ trò chuyện xong lại tiếp tục ăn cơm, cơm nước xong thì cùng nhau đến đoàn phim.

Cố Thanh Uyển đưa em gái xuống xe, cùng nhau đi vào đoàn phim.

Chúc Chúc tò mò ngó nhìn mọi thứ xung quanh. 

Đạo diễn Trình nói: “Cô Cố, để Tiểu Lệ đưa hai người đi thử trang phục trước, xem xem có vừa không.”

Cố Thanh Uyển gật đầu, dắt em gái đi theo nhân viên Tiểu Lệ vào phòng hoá trang.

“Hai người chờ một chút, nhân viên trang điểm sẽ đến ngay.” Tiểu Lệ nói xong thì rời đi.

Cố Thanh Uyển thấy thế, bảo Chúc Chúc ngồi vào ghế trước: “Chúc Chúc, chút nữa em sẽ được mặc quần áo đẹp, sẽ trở nên thật xinh đẹp đó.”

“Vâng, xinh đẹp, chị hai cũng đẹp.”

Chúc Chúc ngồi ở trên ghế, nhìn vào gương, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, xem hai bím tóc của mình có bị lệch không, còn đẹp không. 

“Ôi! Trời ơi! Ai mà đáng yêu quá đi mất.”

Chúc Chúc nghe thấy giọng nói, quay đầu thấy một chị gái tóc ngắn, trên tay còn xách theo một cái hộp to kì lạ và túi lớn.

Cố Thanh Uyển nhìn thẻ nhân viên của cô gái này, biết được đây là một nhân viên trang điểm.

“Xin chào, tôi là Hứa Lâm, nhân viên trang điểm ở phòng này.” Hứa Lâm chủ động giới thiệu trước.

Hứa Lâm nhìn trên ghế có một cô bé môi hồng, răng trắng, mặt bánh bao, nhìn đáng yêu chết đi được. 

Đôi mắt to đen như quả nho, rồi lại khuôn mặt mũm mĩm, còn cơ thể nồng đậm mùi sữa nữa, khiến Hứa Lâm vô cùng xúc động.

“Xin chào.”

Cố Thanh Uyển cười chào Hứa Lâm.

Hứa Lâm lấy cái túi lớn, bên trong đựng trang phục của diễn viên rồi đưa cho phụ huynh bên cạnh: “Đây là trang phục, phòng thay đồ bên kia, có thể đi thay đồ trước.”

“Được.”

Cố Thanh Uyển hiểu rõ gật đầu, đưa em gái đi thay đồ.

Hứa Lâm mở cái rương đựng đồ nghề của mình lấy đồ cần dùng ra.

“Chị hai ơi, cái váy này dài thật đó.” Chúc Chúc cúi đầu nhìn váy trắng trên người, ở góc độ này cô bé không còn thấy chân của mình.

Chúc Chúc giơ tay lung lay vài cái: “Tay áo của nó cũng dài và to nữa.”

Cố Thanh Uyển ngồi xổm buộc đai lưng cho cô bé, nhìn em gái tò mò với bộ đồ này, cô ấy cười nói: “Chúc Chúc, đây không phải váy trắng, cái này là trang phục thời xưa, hay còn gọi là đồ cổ trang đó em, là đồ mà tẹo nữa em sẽ mặc khi đóng phim đấy.”

“Ồ~”

Chúc Chúc cái hiểu cái không gật đầu, nhìn váy cổ trang trên người, cô bé cảm thấy thật đẹp mắt.

Cố Thanh Uyển đứng dậy xách túi của em gái, bên trong là quần áo để thay: “Chúc Chúc, mặc xong rồi, chúng ta đi ra ngoài để trang điểm thôi em.”

“Trang điểm là cái gì vậy ạ? Có thể ăn không chị hai?”

Cố Thanh Uyển thấy em gái ngây thơ hết sức, cười khẽ nói: “Chúc Chúc, cái này không ăn được đâu em, trang điểm để em xinh đẹp hơn thôi.”

“Oa! Trang điểm thần kì thật đó, có thể biến Chúc Chúc trở nên xinh đẹp, Chúc Chúc thích trang điểm.”

Chúc Chúc vui vẻ dắt tay chị hai, trong mắt tràn ngập mong chờ.

Hứa Lâm đợi hai người họ ra ngoài, vừa nhìn thấy một thân hình nhỏ màu trắng cô ấy đã ngẩn ngơ.

Hứa Lâm: “!!!”

Cứ như cô ấy thấy tiên đồng xuất hiện vậy. 

Khuôn mặt mũm mĩm chưa dặm phấn, đôi mắt đen láy to tròn. Trên người mang theo khí chất của một nàng tiên, làm cô bé càng thêm tươi mát năng động.

Chúc Chúc được chị hai dắt quay lại chỗ cũ, tự giác trèo lên cái ghế vừa rồi, ngồi nghiêm chỉnh: “Chúc Chúc chuẩn bị xong rồi ạ, có thể bắt đầu biến xinh đẹp.”

Hứa Lâm nhìn cô bé như tiên đồng, không biết nên bắt đầu từ đâu, cảm giác như trang điểm là sẽ phá hỏng khí chất ban đầu của Chúc Chúc.

Hứa Lâm nhìn Chúc Chúc lúc lắc, cô ấy vắt óc suy nghĩ, cuối cùng thấy đẹp tự nhiên vẫn là cách tốt nhất. 

“Bạn nhỏ à, chị bắt đầu đây, em đừng ngọ nguậy nhé.”

Hứa Lâm tay cầm công cụ, bắt đầu làm tạo hình thích hợp nhất cho cô bé. 

Chúc Chúc nhìn thấy trong tay chị gái này liên tục đổi đến đổi đi các loại đồ vật, đổi xong lại dùng nó xoa đầu xoa mặt cô bé.

“Xong rồi đây.” Hứa Lâm vừa lòng nhìn tác phẩm của mình.

Cố Thanh Uyển thử nhìn em gái, tóc hai bên của cô bé được buộc bằng rải ruy băng lụa có hoa văn, giữa trán còn có một bông hoa màu hồng nhạt.

Vừa đáng yêu lại không mất đi sự năng động, hơn nữa còn mang theo một chút nghịch ngợm.

Chúc Chúc soi gương, soi xong quay đầu vui vẻ hỏi chị hai: “Chị hai, Chúc Chúc có biến đẹp hơn không chị?”

“Có, Chúc Chúc xinh đẹp nhất luôn.”

“Hì hì~” Chúc Chúc nghe chị hai nói thế thì hơi ngại ngùng, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ lên. 

Một tay của Cố Thanh Uyển cầm túi quần áo của em gái, tay kia dắt cô bé ra khỏi phòng. ( truyện trên app T Y T )

Hứa Lâm nhìn bé đáng yêu mềm mại đi xa, ôi nụ cười ngọt ngào đó, làm xao động con tim cô ấy, Hứa Lâm nhìn không biết chán là gì. 

Hứa Lâm tiếc nuối nhìn Chúc Chúc ngày càng đi xa, muốn ôm và dán lấy cô bé, tiếc là cô ấy còn phải làm việc nên chỉ đành nhìn hai người rời đi.

Cố Thanh Uyển đi vào một khu vực quay phim, ở đó có một bàn thức ăn nhìn rất thơm ngon, trước đó cô ấy đã biết rằng em gái chỉ cần diễn một cảnh “ăn” là xong.

Chúc Chúc mở to mắt nhìn ngang nhìn ngược, cô bé nhìn thấy trên bàn bên kia có thật nhiều thật nhiều đồ ăn. 

Chúc Chúc nhảy nhót chạy ra cái bàn đó, đưa đôi tay nhỏ của mình cầm đồ ăn trong mâm, từng chút từng chút kéo lại gần.

Chúc Chúc cầm thịt trên bàn để trước mặt mình, từng miếng thịt bóng dầu trông rất ngon, cô bé vươn tay cầm một miếng há mồm liền cắn. 

“Ngoàm, ư~”

Chúc Chúc cắn một miếng xong lập tức lấy tay che miệng, nhìn miếng thịt trên tay không bị mất miếng nào, vẫn còn nguyên vẹn.

Cô bé nghĩ mình cắn chưa đủ mạnh, há to miệng dùng sức cắn lại một cái, hai tay cầm miếng thịt kéo thật mạnh, hai bàn tay nhỏ vì dùng lực mạnh quá mà đỏ cả lên.

“Tại sao lại không cắn được thịt thịt vậy?”

Sau khi Chúc Chúc thử vài lần, một tí xíu cũng không cắn được, khuôn mặt bánh bao của cô bé nhăn lại, để lại thịt lên bàn, bĩu môi phồng má.

“Không diễn, không diễn nữa đâu, cắn không được!”

Hai tay Chúc Chúc chống hông, đôi lông mày nhỏ nhăn lại, lắc đầu nhỏ tỏ vẻ không diễn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play