Tiên Ngọc Trai, phòng họp, ánh sáng dư thừa chiếu sáng gian phòng, rơi vào màn chiếu cực lớn phía trên. Bàn hội nghị rộng rãi ngay ngắn chiếm cứ chính giữa, hai bên đều là nhân viên cao tầng quần áo chỉnh tề, chỉ có chỗ ngồi ở giữa của tổng giám đốc còn trống.
Giả Đấu Đồ dẫn đầu đẩy cửa tiến vào, ông ta khom nửa người, khách khí giơ tay dẫn đường cho người phía sau.
Sở Phất Duy đón ánh mắt người bên ngoài, lên sân khấu. Cô và Giả Đấu Đồ chân trước chân sau vào phòng, rất nhanh đã đến hàng đầu, thuận lợi ngồi xuống.
Cũng không lâu lắm, đại hội công ty chính thức bắt đầu, Giả Đấu Đồ đảm nhiệm vị trí người chủ trì.
Giả Đấu Đồ cười nịnh nọt với Sở Phất Duy, thấy cô bình thản gật đầu, lúc này mới cầm micro lên, tuyên bố: "Tôi nghĩ hẳn là mọi người đều biết, gần đây công ty xảy ra chuyện quan trọng. Đầu tiên, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh, CEO tân nhiệm của Tiên Ngọc Trai, Sở tổng Sở Phất Duy --"
Lời này vừa nói ra, vốn dĩ hội trường lặng ngắt như tờ, đột nhiên bùng nổ tiếng vỗ tay dời núi lấp biển, thật lâu vẫn không thể dừng lại.
Giả Đấu Đồ vội vàng dâng micro: "Sở tổng, cô nói vài câu?"
Sở Phất Duy không luống cuống, tiện tay tiếp nhận microphone, tự nhiên hào phóng nói: "Các vị đồng nghiệp, chào mọi người, tôi là Sở Phất Duy. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi chính thức tiếp nhận chức CEO của Tiên Ngọc Trai, rất vinh hạnh được đến với thương hiệu trăm năm này, kề vai chiến đấu cùng mọi người."
"So với nói lời khách sáo, tôi càng hy vọng có thể có cơ hội gặp mặt trực tiếp với mọi người. Tôi biết bởi vì không gian hạn chế, không phải mỗi đồng nghiệp đều có thể đến đây, phần lớn là xem hội nghị video ở trước màn hình."
"Nhưng không sao, chiều nay còn có phần hội trường, tôi sẽ đi dạo từng bộ phận, tranh thủ mau chóng làm quen với mọi người."
"Ngọc thạch không chỉ trăm năm, thương hiệu cũng như thế, Tiên Ngọc Trai chờ đợi tương lai càng ngày càng tốt ở trong tay chúng ta."
Hiện trường xuất hiện tiếng vỗ tay như sóng biển.
Trong tòa nhà thiết kế, đám người Cam Xu Dao quan sát màn hình lớn, cũng theo bản năng đưa tay vỗ tay.
"Hôm nay tạm định là báo cáo giữa năm của công ty, các bộ phận tiến hành báo cáo công tác, tổng kết tình hình nửa năm trước." Giả Đấu Đồ báo cáo, "Đương nhiên, nếu cô có chỉ thị khác, chúng tôi có thể sắp xếp bất cứ lúc nào."
"Không sao, cứ theo kế hoạch của mọi người đi." Sở Phất Duy nói, "Giả tổng có kinh nghiệm phong phú, chắc hẳn làm không tệ."
Kế tiếp, các bộ phận lần lượt phát biểu, giới thiệu tình hình của Tiên Ngọc Trai.
"Chào Sở tổng, tôi là Giang Thác Dương, báo cáo tình hình tài chính nửa năm trước với cô…."
Sở Phất Duy kiên nhẫn lắng nghe mọi người báo cáo, rất nhanh dưới đáy lòng đã phác họa ra hình thức ban đầu của công ty.
Kể từ khi thành lập vào năm 1851 đến nay, trong lịch sử đã có nhiều thăng trầm, cho đến ngày nay cuối cùng đã hình thành ba mảng kinh doanh lớn, đó là trang sức khảm, trang sức vàng và kinh doanh phụ kiện đồng hồ, hai trong số đó là nguồn lợi nhuận chính của công ty.
Mặc dù là thương hiệu nổi tiếng trong nước, nhưng lãi suất trang sức không cao, nhất là so với thương hiệu xa xỉ ở nước ngoài, hình tượng thương hiệu có chênh lệch khá lớn.
Tuổi tác của người tiêu dùng khá lớn, đam mê mua sắm đồ trang sức vàng, ý định mua sắm được điều chỉnh theo sự thay đổi giá vàng trong thời gian thực tế. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Kiểu dáng thiết kế cũ kỹ, giá trị thương hiệu không cao, là vấn đề chủ yếu hiện nay của Tiên Ngọc Trai.
Có thể nói, đây là một công ty trầm ổn bảo thủ, khó có tiến bộ mới, cũng rất khó chết.
Muốn nó tỏa sáng, có cuộc sống mới, cơ hội và thách thức cùng tồn tại.
*
Hội nghị dài dòng khô khan qua đi, hội trường chính cần uống trà nghỉ ngơi, hội trường phụ cũng nhao nhao tản đi. Trong phòng trà của tòa nhà thiết kế, nam sinh tóc quăn mặc một chiếc áo T - shirt màu hồng, cầm cốc than thở: "Ai, thật thất vọng." ( truyện trên app T Y T )
Nữ sinh tò mò hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi còn tưởng bà chủ mới không giống người thường, nhưng buổi sáng nhìn như vậy, không khác so với những người kia." Nam sinh sờ sờ tóc mai xoăn, nói thầm, "Không chừng mạ vàng rồi đi."
Biểu hiện buổi sáng của Sở Phất Duy tương đối bảo thủ, cơ bản chính là lắng nghe lãnh đạo cấp cao báo cáo, không tiến hành bất kỳ thay đổi nhân sự nào, cũng không đưa ra bất kỳ chủ trương mới nào, hoàn toàn không có tư thế *tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa.
*Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa: Một thành ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ cho thấy các quan chức mới phải làm một vài việc có ảnh hưởng trước để thể hiện tài năng và lòng dũng cảm của họ.
Sợ nhất chính là, lãnh đạo thay đổi, những thứ khác không thay đổi.
Điều này không hiếm thấy trong lịch sử Tiên Ngọc Trai, Hàn Kỳ và Hàn Trí Viễn đều từng tới công ty, nhưng cuối cùng tất cả đều không có gì thay đổi, vẫn là kiểu cũ.
Nữ sinh lên tiếng nghi ngờ: "Không thể nào, không phải chúng ta đã gia nhập vào Vạn Tinh rồi sao......"
"Quan huyện không bằng hiện tại quản, không thấy lão Khoai Tây vẫn còn sao." Nam sinh nháy mắt ra hiệu nói, "Nếu hai người bọn họ không trở mặt, vậy thì vẫn như cũ, chờ hai năm nữa Sở tổng đi rồi, không phải lại là ông ta tới quản sao."
Đúng lúc này, sau lưng vang lên giọng nữ: "Ngày nào hai người cũng nói chuyện phiếm ở phòng trà, là ngại vẽ bản thiết kế không đủ nhiều?"
Hai người nghe vậy hoảng sợ, quay đầu nhìn rõ người nói chuyện, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: "Chị Xu Dao."
Cam Xu Dao nhíu mày: "Buổi chiều chú ý một chút, không nên nói thì đừng nói lung tung."
Cô ấy không biết lãnh đạo mới có chủ ý gì, nhưng trong bộ phận thiết kế có tin đồn, dễ dàng dẫn tới thị phi khác.
*
Đầu giờ chiều, Sở Phất Duy đi đến tầng thiết kế, gặp mặt các thành viên của bộ phận thiết kế. Mặc dù cô liên tục từ chối, không cần đám người Giả Đấu Đồ đi theo, nhưng đối phương giống như ruồi bọ ong ong, vẫn luôn vây quanh cô, không chịu bay xa một bước.
Giả Đấu Đồ cười ha hả nói: "Sở tổng, tôi giới thiệu cho cô một chút, đây là giám đốc bộ phận thiết kế, Cam Xu Dao."
"Chào Sở tổng."
Cam Xu Dao ngoan ngoãn, không đề cập tới chuyện hai người từng nói chuyện riêng một chữ nào, thái độ kính cẩn khách khí. Bên cạnh cô ấy là hai nhà thiết kế trẻ tuổi, tản ra tinh thần phấn chấn của thanh xuân, thỉnh thoảng sẽ châu đầu ghé tai.
Nam sinh có mái tóc xoăn, mặc áo T - shirt màu hồng nhạt, làn da mịn màng trắng nõn. Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa thấp, chỉ sợ là gần đây thức đêm nhiều, trán đang nổi mụn.
"Đây là Lý Sĩ Huân, đây là Trần Cảnh, đều là nhân viên phòng thiết kế."
Rất nhanh, bộ phận thiết kế đã được giới thiệu một lần, nhân số khả quan, tổ chức ngay ngắn.
"Vốn dĩ tôi cho rằng nhà thiết kế Tiên Ngọc Trai đều lớn tuổi, nhưng nhìn qua đều rất trẻ tuổi. "Sở Phất Duy uyển chuyển nói, "Như vậy cũng tốt, vốn dĩ mọi người hiểu rõ tâm lý người tiêu dùng trẻ tuổi, làm thiết kế cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn."
"Tôi đã suy nghĩ về việc mở rộng kinh doanh thiết kế của Tiên Ngọc Trai, tái phân chia giữa thiết kế truyền thống và thiết kế mới, thiết kế trước đây được sử dụng để duy trì khách hàng trong quá khứ, thiết kế sau này chủ yếu phát triển người tiêu dùng trẻ và mở rộng đối tượng khách hàng hiện tại của chúng ta."
Đây là điểm mấu chốt để lột xác thương hiệu Tiên Ngọc Trai, muốn đột phá khốn cảnh hiện có, phải kéo khách hàng mới vào.
Khách hàng cũ đã rất có quy mô, muốn cạnh tranh với các thương hiệu khác thì phải thu hút người tiêu dùng mới.
"Sở tổng, sợ là cái này không thích hợp." Lần đầu tiên Giả Đấu Đồ nghe nói việc này, hoảng loạn nói," Cải cách dứt khoát như vậy, có nguy hiểm rất lớn đối với Tiên Ngọc Trai.
Tục ngữ nói, không sợ phú nhị đại ăn chơi, chỉ sợ phú nhị đại gây dựng sự nghiệp. Vốn dĩ Giả Đấu Đồ nghĩ, đại tiểu thư nhậm chức cho có mà thôi, lừa gạt một chút là xong rồi.
Ai ngờ cô đi lên liền làm lớn, muốn thay đổi thiết kế Tiên Ngọc Trai, không thể nghi ngờ là muốn động đến căn cơ của công ty.
Nếu như cô có ý nghĩ kỳ lạ, chỉ sợ sẽ mất hết khách hàng.
"Mặc dù cô tách hai bên ra, nhưng chỉ cần thiết kế mới ra đời, khẳng định khách hàng cũ cũng sẽ nhìn thấy, có thể ảnh hưởng đến tích lũy của chúng ta."
Một người cao tầng mặc âu phục giày da, ngồi ngay ngắn đối diện Giả Đấu Đồ. Thấy tình thế không ổn, vội nghiêm túc nói: "Sở tổng, ngại quá, có thể tôi nói chuyện thẳng thắn, nhưng chúng tôi không giống cô."
"Không giống chỗ nào?"
"Cô ở Tiên Ngọc Trai hai năm, không chừng sau khi về Vạn Tinh nhậm chức, chúng tôi liền......"
Ý ở ngoài lời, bà chủ mới tùy tiện thay đổi thiết kế công ty, nếu sau khi thay đổi khiến cho lượng tiêu thụ không tốt, cô vỗ vỗ mông là có thể đi, nhưng những người còn lại phải ở lại dọn dẹp cục diện rối rắm, mặc cho ai cũng sẽ không nguyện ý.
Sở Phất Duy rơi vào trầm mặc, cô nhìn kỹ người nọ thật lâu, trấn định nói: "Giang Thác Dương, bảy năm trước được điều vào Tiên Ngọc Trai, đảm nhiệm chức vụ giám đốc tài vụ. Bà nội tên là Mai Mạn Thanh, đảm nhiệm vị trí giám đốc nhân sự của Hằng Viễn hơn hai mươi năm, sau đó thăng chức lên phó tổng tập đoàn, sau khi về hưu vẫn đảm nhiệm cổ đông"
Lời này vừa nói ra, toàn trường sửng sốt.
Vẻ mặt của người đàn ông mặc âu phục cứng đờ, đột nhiên bị chỉ tên, thoáng chốc đã hiểu ý của cô, trên mặt xanh trắng đan xen!
Sở Phất Duy cũng mặc kệ sắc mặt của anh ta, đem tầm mắt dời qua người bên cạnh anh, rõ ràng chỉ mới gặp một lần, cô lại có thể nói rõ gốc gác của anh ta.
"Ngô Bằng Vũ, bộ phận quản lý tiếp thị, vốn dĩ học chuyên ngành công trình sinh hóa, nhưng khi tham gia tuyển dụng ở trường lại đánh bại mấy trăm người cạnh tranh, lấy thành tích đứng đầu phỏng vấn mà làm việc ở Tiên Ngọc Trai, chỉ vì cha mẹ là thương gia địa phương, nhét vào đây tốn không ít công sức."
Nhân viên tên là Ngô Bằng Vũ sửng sốt.
"Lý Sĩ Huân, chuyên ngành thiết kế ở nước ngoài, cha mẹ là người sáng lập trang sức Bách Cầm trong nước, bởi vì quan hệ với người nhà không tốt, cho nên muốn rời nhà đi làm ăn, nhưng không biết công việc mà mình tự hào, do chính mình tìm được, vừa vặn chính là do cha mẹ lén sắp xếp."
Trần Cảnh trừng to mắt, nhìn về phía nam sinh bên cạnh, cả kinh nói: "Thằng nhóc này, sao lại gạt chị em --"
"Hà Hiểu, bộ phận hành chính......"
Sở Phất Duy nói xong, sắc mặt của những người bị điểm tên đều biến hóa, xấu hổ mà quẫn bách ngồi ở bên cạnh bàn.
Toàn trường xôn xao.
Không ai ngờ Sở tổng lại biết tất cả nhân viên, dù sao ngày đầu tiên cô chính thức nhậm chức, rất nhiều người đều là lần đầu tiên nhìn thấy.
Nhưng Sở Phất Duy thuộc như lòng bàn tay, ánh mắt rơi vào trên người ai là có thể gọi ra tên người đó, ngay cả bối cảnh hậu trường bí mật không ai biết của đối phương.
Cho dù là cao tầng đi theo Giả Đấu Đồ đến, hay là nhân viên bộ phận thiết kế bình thường không có gì lạ, đều trốn không khỏi mắt thần của cô!
Trán Giả Đấu Đồ đổ mồ hôi, ngăn lại: "Sở tổng."
Mặc dù dựa vào mối quan hệ để vào công ty là việc có trong tất cả các doanh nghiệp cũ, nhưng công khai vạch trần trước công chúng, ít nhiều vẫn khiến người ta không xuống được.
Ông ta không nghĩ tới cô đã sớm có chuẩn bị, đào mọi người đến sạch sẽ, thậm chí còn thuộc làu làu!
"Giả tổng thì càng không cần phải nói, anh họ của thím hai, tôi cũng phải gọi là chú."
Cô cà lơ phất phơ mà nhún vai, cười nói: "Chúng ta không giống nhau ở chỗ nào? Không phải đều vào công ty dựa vào quan hệ sao, tôi còn chưa ghét bỏ mọi người, mọi người ngược lại ghét bỏ tôi?"
Liên tục chất vấn, không ai lên tiếng trả lời.
"Có rất ít người trong công ty không có bối cảnh, nhưng nếu không phải bị ép đến chết, thì cũng là bị người ta bịa đặt."
Sở Phất Duy có phần không phục, lúc này ngồi thẳng người, không che giấu khí thế mà vỗ bàn: "Tất cả đều là người xấu, giả vờ lương thiện làm cái gì!"
Sấm sét đánh xuống, thật sự khiến người ta xấu hổ.
Cô đột nhiên nghiêm mặt, khóe miệng rút đi ý cười, ánh mắt càng lạnh hơn so với băng, lại làm cho mọi người đang ngồi không dám nhìn thẳng.
Toàn trường im lặng, Lý Sĩ Huân suy nghĩ theo lời dặn dò của Cam Xu Dao, anh ta cúi đầu, nhỏ giọng run rẩy nói: "Buổi chiều đã thật lợi hại, lời không nên nói đều đã nói."
"…."