Đảo Bali, mây bay nhạt nhẽo, nước biển xanh thẳm.
Khí hậu trên đảo dễ chịu, phong cảnh bao la hùng vĩ, mỗi năm thu hút vô số cặp vợ chồng tới đây kết hôn, nhưng rất khó có một buổi lễ long trọng hơn hôm nay.
Hiện trường hôn lễ áp dụng thiết kế ngoài trời bán lộ thiên, cành xanh rậm rạp mềm mại phủ lên nóc nhà, ánh mặt trời hòa thuận bị phiến lá cắt nát, chiếu xuống ánh sáng loang lổ. Đèn chùm thủy tinh hoa mỹ rực rỡ treo cao, hòa lẫn với tạo hình sân khấu độc đáo, tự nhiên thú vị lại không mất đi sự cao quý.
Nhân vật chính hôm nay là hai *thiên chi kiêu tử.
*Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời, có được mọi thứ.
Cô dâu là con gái duy nhất của Hà đổng của tập đoàn Vạn Tinh, Sở Phất Duy. Mẹ cô là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế - Sở Tình. Thuở nhỏ cô được nghệ thuật hun đúc, lấy thành tích xuất sắc thi đậu vào đại học tài chính Q, những năm gần đây từng bước tiếp xúc với nghiệp vụ dưới trướng Vạn Tinh, hoàn toàn xứng đáng là người kế nhiệm tập đoàn.
Chú rể là trưởng tôn của Hàn đổng của tập đoàn Hằng Viễn, Hàn Trí Viễn. Anh tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, sau khi nhậm chức thì thực hiện hai kế hoạch mua bán và sáp nhập quan trọng, sau đó đạt được lợi nhuận xa xỉ, là đối tượng được Hàn đổng dốc lòng bồi dưỡng.
Hai người là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trong mắt người ngoài chính là ông trời tác hợp.
Đồng thời, hai hào môn lớn mạnh liên thủ, thời cuộc thay đổi bất ngờ.
Bởi vậy, tân khách tham gia tiệc cưới đều là nhân vật nổi tiếng các giới, không ngại ngàn dặm xa xôi ngồi máy bay tư nhân đến trên đảo, ăn uống linh đình chờ đợi cô dâu chú rể lên sân khấu.
Khi Sở Phất Duy đến hiện trường, đã sớm thay xong áo cưới thuần trắng. Mái tóc của cô được búi lên, đầu đội vương miện kim cương do mẹ thiết kế, chính giữa khảm ngọc xanh sáu mươi triệu, được lụa mỏng mông lung tôn lên sặc sỡ loá mắt, rực rỡ lấp lánh.
Sở Tình nắm tay con gái, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, nhất thời cảm khái hàng vạn hàng nghìn: "Duy Duy của chúng ta trưởng thành rồi."
"Nếu không phải con và Trí Viễn yêu nhau, hơn nữa Hàn đổng còn tỏ thái độ... " Hà Đống Trác nói, "Nếu không, ba sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn."
"Ba, tại sao?"
"Loạn."
Giá trị thị trường của Hằng Viễn tốt hơn Vạn Tinh một chút, nhưng cấu trúc bên trong tổ chức vô cùng hỗn loạn.
Tuy rằng Ông cụ Hàn dẫn đầu tỏ thái độ, noi theo Hà Đống Trác và Sở Tình năm đó, tương lai đứa nhỏ sẽ theo họ mẹ, lại vì chuẩn bị tiệc cưới mà vung tiền như rác, có thể nói là bày ra tư thái khiêm tốn, nhưng vẫn không thay đổi được ấn tượng cứng nhắc của Hà Đống Trác đối với Hàn gia.
"Được rồi, chỉ cần hai đứa chúng nó hạnh phúc là tốt rồi." Sở Tình trấn an, "Chúng ta dốc sức làm việc lâu như vậy, không phải hy vọng con bé tự do tự tại, có thể lựa chọn người mình thích sao."
Hà Đống Trác nhìn con gái chăm chú, nói ý vị thâm trường: "Con thật sự thích Trí Viễn?"
Hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ mà lớn lên, quả thật có nền tảng tình cảm kiên cố, nhưng nhanh chóng dứt khoát quyết định kết hôn, vẫn không khỏi làm cho lòng người sinh nghi ngờ.
Lông mi Sở Phất Duy rung động, cô nhìn chăm chú vào ba mình, ánh mắt híp thành trăng cong, nở rộ nụ cười sáng lạn: "Đương nhiên, ngoại trừ ba mẹ, có thể anh ấy là người hiểu rõ con nhất trên thế giới này."
Hà Đống Trác trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài một tiếng: "Quên đi, như vậy cũng tốt."
*Họa hề phúc chi sở ỷ; Phúc hề họa chi sở phục.
*Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.
Cha mẹ nhúng tay quá nhiều, không chừng làm hỏng tất cả, chi bằng tin tưởng cô.
Sau khi nói chuyện phiếm, Sở Phất Duy đưa mắt nhìn hai người rời đi, đứng tại chỗ xuất thần.
Đương nhiên cô hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ, chỉ là kết hôn với người mình thích, nhất định có thể đạt được hạnh phúc sao?
Bản chất hôn nhân là quan hệ kinh tế, không liên quan đến tình yêu, ít nhiều khiến cho quá phức tạp, không bằng đập vỡ lớp vỏ bọc đường này.
"Chú dì nói cái gì?"
Giọng nam trầm ổn vang lên bên tai.
"Yên tâm, không lộ tẩy." Sở Phất Duy nhướng mày, quay đầu liếc về phía Hàn Trí Viễn, trước tiên xem xét cách ăn mặc của anh, sau đó tùy ý huýt sáo, ra vẻ nói," Vị hôn phu anh tuấn phú quý của tôi - -" - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Tóc Hàn Trí Viễn được vuốt lên, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ, hòa tan khí chất lạnh lùng ngày xưa. Anh mặc âu phục giày da, dáng người thẳng tắp, áo sơ mi dùng khuy măng sét nạm kim cương điểm xuyết, vừa vặn đồng bộ với kiểu dáng áo cưới của cô.
Sở Phất Duy đi lên phía trước tường thuật: "Anh trang điểm?"
Hôm nay, sáng sớm cô đã thay quần áo trang điểm, xách theo áo cưới thật nặng đi lại, một đường bị trang phục nặng nề tra tấn, hiện tại nhìn anh cũng tô son trát phấn, trong lòng mới miễn cưỡng dễ chịu một chút.
Hàn Trí Viễn liếc cô một cái: "Không phải cô cũng vậy sao?"
"Không giống nhau." Sở Phất Duy lắc lắc váy, ghét bỏ nói, "Chúng ta thương lượng một chút đi."
"Thương lượng cái gì?"
"Sau này còn có việc như vậy, anh mặc áo cưới, tôi mặc âu phục." Cô trêu chọc, "Chắc chắn Hàn tổng mặc áo cưới sẽ đẹp hơn."
"……"
Hàn Trí Viễn trầm mặc hồi lâu, chỉ thấy váy cưới phủ đầy kim cương, nhưng không chói mắt bằng đôi mắt khiêu khích của cô. Mặc dù cô mặc váy cưới trắng tinh, trên đầu là vương miện, nhưng vẫn giống như lưỡi dao sắc bén bị tơ lụa bao bọc như trước, bộc lộ tài năng không che giấu được.
Một lát sau, Hàn Trí Viễn gật đầu: "Có thể."
Sở Phất Duy lộ vẻ ngoài ý muốn: "Dễ nói chuyện như vậy?
Anh cười nhạo: "Nhưng mà, cô đây là tính toán diễn giả làm thật, muốn kết hôn một lần nữa với tôi sao?"
Cô nghe vậy, liếc mắt một cái: "Ngày vui, đừng kể chuyện ma."
Hiện trường hôn lễ chật kín khách khứa, chỉ có hai nhân vật chính biết, tất cả đều là giả.
Mấy tháng trước, Sở Phất Duy vừa mới trở về Hải Thành, đã nhận được lời mời của Hàn Trí Viễn. Cô tò mò đến chỗ hẹn, anh lại đi thẳng vào vấn đề.
Bạn nối khố ngày xưa rút đi khí chất thiếu niên ngây ngô, thấm đẫm máu và nước mắt ở trong thương trường chém giết, ngay cả lời nói cũng lưu loát như băng.
"Ra giá đi, hợp đồng hôn nhân, ra bao nhiêu tiền, cô mới nguyện ý khống chế cổ phần tập đoàn giúp tôi?"
Hai người là thanh mai trúc mã, cạnh tranh từ nhỏ đến lớn, lúc còn đi học so thành tích, sau khi tốt nghiệp so lý lịch, có thể nói là kẻ thù cả đời.
Sở Phất Duy nghe được đề nghị thái quá của anh, phản ứng đầu tiên chính là lên tiếng nhạo báng.
"Hàn tổng cũng thật hài hước, anh quay phim truyền hình sao?" Cô ngửa ra sau, liếc xéo người trước mắt, khinh thường nói, "Khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ tôi không có tiền bằng anh?"
Nghiệp vụ của tập đoàn Hằng Viễn trải rộng toàn cầu, quả thật quy mô khổng lồ hơn Vạn Tinh, nhưng không ngăn được quan hệ gia tộc phức tạp.
Bây giờ Ông cụ Hàn vẫn còn sống, chờ ông ấy phân phối xong di sản, khó mà nói mỗi người được bao nhiêu tài sản, Hàn Trí Viễn cũng chỉ là một trong những người thừa kế.
Hàn Trí Viễn nói không nhanh không chậm: "10% cổ phần của Hằng Viễn."
"……"
Đây đúng là hạ vốn gốc.
Sở Phất Duy nghe vậy, cô khoanh hai tay trước ngực, kinh ngạc nói: "Lý do thì sao?"
"Sau khi tôi gia nhập tập đoàn, Hàn Mân Hùng đã gây áp lực, thay vì trao quyền cho người khác, không bằng tìm kiếm viện trợ bên ngoài."
Hàn Mân Hùng là chú hai của Hàn Trí Viễn, từ sau khi ba của anh qua đời ngoài ý muốn, thế lực của ông ta trong tập đoàn trở nên lớn mạnh. Hàn Trí Viễn chỉ dựa vào Ông cụ Hàn, rất khó đánh bại đối phương, khó trách lôi kéo người ngoài.
Thật lâu sau, Sở Phất Duy cân nhắc lợi hại, lập tức lắc đầu: "Điều kiện hậu đãi, nhưng còn chưa đủ."
Ánh mắt Hàn Trí Viễn lóe lên, coi như cô từ chối, nhưng ai lại nghĩ tới cô đưa ra thêm yêu cầu.
"10% cổ phần của Hằng Viễn và toàn bộ thương hiệu Tiên Ngọc Trai." Cô cười nói, "Tiền hôn lễ anh trả."
"Thành giao."
Hai người ăn nhịp với nhau, đều tự báo cho người lớn trong nhà, trực tiếp quyết định kết hôn chớp nhoáng.
Mặc dù bạn tốt hai bên cả kinh không ngậm miệng lại được, nhưng Ông cụ Hàn biết được tin tức lại mừng rỡ, chẳng những chuyển nhượng một phần cổ phần cho cháu trai, thậm chí còn chuẩn bị hôn lễ hoành tráng này.
Hoa hồng trắng mềm mại ướt át, dưới lá xanh điểm xuyết, nối liền thành tường hoa thơm ngát. Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn sóng vai mà đứng, thường thường mỉm cười với người bên ngoài, lại thân cận châu đầu ghé tai, trong mắt tân khách có thể nói là một đôi bích nhân.
Chỉ là nội dung trò chuyện khác một trời một vực với suy nghĩ của người ngoài.
Trên mặt Sở Phất Duy mang nụ cười giả tạo, môi lại khẽ động, nhỏ giọng nói: "Anh viết diễn văn chưa?"
Lễ cưới cần hai người phát biểu, chính là những lời tỏ tình chân thành tha thiết ở trước mặt mọi người, nhưng mà cô chậm chạp không bịa ra được.
Tốc độ cô nghĩ hợp đồng rất nhanh, nhưng viết thiệp tình cảm lại muốn ói.
"Viết rồi."
"Cho tôi mượn xem một chút."
Hàn Trí Viễn liếc cô, hờ hững hỏi ngược lại: "Mượn rồi sẽ trả chứ?"
Sẽ không trực tiếp chiếm lấy bản thảo của anh chứ?
Sở Phất Duy mở to mắt, khó có thể tin nói: "Không phải chứ, chúng ta đều sẽ kết hôn, cùng nhau trải qua chuyện lớn như vậy, anh lại nghi ngờ nhân phẩm của tôi trong chuyện nhỏ như vậy?"
"Chính là việc nhỏ mới hoài nghi, ngược lại chuyện lớn thì không sợ." Anh nói, "Cô không viết diễn văn?"
"Anh đoán xem."
Không biết Hàn Trí Viễn nhớ tới cái gì, lộ ra vẻ hoài niệm, ý tứ không rõ nói: "Đúng là phong cách của cô, không kịp rồi mới viết, giống như lúc đi học."
Anh nhớ tới lúc thu bài tập ở trường, mỗi lần cô đều kéo dài đến cuối cùng, vốn tưởng rằng là làm khó dễ anh, sau đó mới biết được cô không sửa được thói quen xấu.
Sở Phất Duy bất mãn nói: "Gấp cái gì, còn hai tiếng nữa."
Hàn Trí Viễn: "Cần hỗ trợ không?"
"Anh muốn viết giúp tôi?"
"1% cổ phần."
"?"
Sở Phất Duy cảm giác rung động sâu sắc, châm chọc nói: "Anh cho rằng mình đoạt được giải Nobel văn học sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Ai nói tôi không có trình độ của giải Nobel văn học?", Hàn Trí Viễn bình tĩnh nói, "Nếu không thành vấn đề, tôi sẽ viết cho cô, gửi vào di động của cô."
"...... Không, cần."
Cô bị sự vô liêm sỉ của anh đánh bại, cự tuyệt việc này như đinh đóng cột.
Quả nhiên hai người vẫn không hợp nhau, nếu như không phải vì cổ phần, căn bản không thể nói chuyện nổi.
Đúng lúc này, nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh DSLR lên, lễ phép tiến lên hỏi: "Hai vị có thời gian không?"
Lúc này Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn mới hoàn hồn, đồng thời bày ra nụ cười nội liễm, tựa vào nhau trước ống kính. Bọn họ dựa sát vào tường hoa hồng, từ đầu đến chân đều là quý khí, thu hút tầm mắt của người chung quanh.
Nam đẹp nữ đẹp, hết sức xứng đôi, đáng tiếc nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm khung cảnh lại không hài lòng.
"Được, được, phiền toái gần một chút."
"Không cần xấu hổ, chúng ta cười một cái."
"Cô dâu có thể ôm cánh tay chú rể, hoặc là chú rể ôm eo cô dâu không?"
Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn dán sát vào nhau, rõ ràng khóe miệng đều mỉm cười, nhưng lại bằng mặt không bằng lòng.
Người thật có dung mạo ưu việt, nhưng vừa vào ảnh chụp, thần thái có vẻ cứng ngắc, cũng không biết xảy ra vấn đề ở đâu.
Nhiếp ảnh gia lầm tưởng hai người rụt rè, ngại thân mật trước mặt người khác. Anh ta suy tư nhiều lần, cẩn thận nói: "Hay là chúng ta ngồi chụp hai tấm?"
Ba lần bảy lượt loay hoay, khiến Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn cảm thấy không kiên nhẫn, nhưng bọn họ lại vô cùng ăn ý.
Hàn Trí Viễn lên tiếng trước: "Vậy ngồi đi."
Anh muốn tốc chiến tốc thắng, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, lộ ra hai chân thon dài, giương mắt nhìn về phía cô, không tiếng động phát ra thúc giục.
Sở Phất Duy nhìn anh áo mũ chỉnh tề, tư thế ngồi đoan chính, cô đảo mắt đáp: "Ngồi thì ngồi."
Một giây sau, cô khép tà váy thật mạnh, mãnh liệt ngồi trên người anh, hận không thể đem trọng lượng toàn thân đè lên!
Hừm, còn muốn 1% cổ phần, đặt mông ngồi chết anh!
Nhiếp ảnh gia mừng rỡ, lập tức nhấn nút chụp, khen: "Đúng đúng đúng, rất tốt!"
Vẻ mặt cô dâu linh động, chú rể đưa tay đón, thân mật nói không nên lời.
Hàn Trí Viễn bị đánh lén, anh theo bản năng đỡ lấy cô, thiếu chút nữa không thở nổi: "......"
Không đợi anh thoát khỏi cảm giác hít thở không thông, liền nghe được lời thì thầm của cô, từng lời từng lời, mờ mịt nhạt nhẽo, dịu dàng chui vào trong lỗ tai.
"Vị hôn phu, luyện tập nhiều một chút, đừng chỉ ngồi văn phòng." Cô cười híp mắt nói, "Nếu không anh không còn, đừng trách tôi độc chiếm toàn bộ tài sản của anh."
Hàn Trí Viễn: "...???"