Phòng họp của bộ phận thiết kế sụp đổ, không ai thảo luận có nên cải cách sản phẩm hay không, hiện trường là một mảnh hỗn loạn.
Sở Phất Duy bất ngờ bắn phá toàn trường khiến cho mọi người không kịp đề phòng, ngoại trừ nhân viên bình thường, tất cả mọi người đều trúng đạn ngã xuống đất, căn bản không tiện lắm miệng.
Từ trước đến nay Giả Đấu Đồ khéo léo, lúc này đột nhiên bị tập kích khiến cho trong lòng rối loạn, hoàn toàn không thể khống chế cục diện. Ông ta mất sức chín trâu hai hổ mới khuyên được Sở tổng đang nổi giận trong phòng họp, lại nghiêm lệnh cấm nhân viên không được thảo luận việc này, ngựa không dừng vó tìm kiếm cứu binh.
*
Trong tập đoàn Hằng Viễn, Hàn Trí Viễn mặc âu phục giày da, bị người bên ngoài vây quanh, đi ra khỏi phòng họp rộng lớn. Anh tán gẫu vài câu với các nhân viên cấp cao khác, đột nhiên thoáng nhìn Hạ Triết muốn nói lại thôi trong góc, lúc này mới chậm rãi rút khỏi đám người, tìm một nơi yên tĩnh.
"Có chuyện gì vậy?"
Hạ Triết vội vàng tiến lên, đưa di động lên, khó xử: "Có điện thoại của anh, liên quan đến Tiên Ngọc Trai."
Hàn Trí Viễn khẽ nhíu mày, nhận lấy di động, lại đặt bên tai.
Tốc độ nói của người ở đầu dây bên kia cực nhanh, tỉ mỉ miêu tả sự hung ác của Sở Phất Duy khi mới tới Tiên Ngọc Trai.
Hàn Trí Viễn kiên nhẫn nghe xong, bình tĩnh lên tiếng: "Ừm, ừm, được, tôi biết rồi."
Hạ Triết thấy Hàn tổng cúp điện thoại, lo lắng nói: "Hàn tổng, anh xem..."
Mặc dù việc này không hề có quan hệ với Hàn Trí Viễn, nhưng không chừng hành vi của Sở Phất Duy sẽ liên lụy đến anh, bị người của tập đoàn hỏi trách.
Đây chính là nguyên nhân đến nay Tiên Ngọc Trai vẫn không có cách nào cải cách, rút dây động dừng, không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật. Lịch sử dài đằng đẵng, tiền lời ổn định, cấu trúc cứng nhắc, sau lưng là mạng lưới quan hệ dày đặc, bất luận kẻ nào muốn quét dọn bụi bặm, đều sẽ bị mạng nhện dính quanh thân, dần dần trở nên vô lực.
Mọi người không có cách nào bác bỏ lời nói của Sở Phất Duy, nhưng sẽ thông qua con đường khác mà đánh tan chiến ý, lôi kéo nhân tình.
"Giúp tôi đặt chỗ ngồi ở Ming's, hẹn cô ấy cùng ăn tối, lại đặt một bó hoa tươi..." Hàn Trí Viễn suy nghĩ một lát, bổ sung, "Chọn hoa hồng trắng đi."
"Vâng ạ."
Đương nhiên Hạ Triết biết "cô" trong miệng Hàn Trí Viễn là ai, động tác nhanh nhẹn mà sắp xếp.
*
Cũng không lâu lắm, Sở Phất Duy nhận được lời mời ăn tối của Hàn Trí Viễn thì kinh hãi, cô bị ép liên lạc với Vương Lộ, hủy bỏ hội nghị video buổi tối, hôm nào lại tìm đối phương nói chuyện pháp vụ sau.
Vương Lộ biết được lý do cô lỡ hẹn, trêu chọc nói: "Không phải hai người là hôn nhân hợp đồng sao? Ồ, còn ăn bữa tối dưới ánh nến nữa."
"Chồn chúc tết gà, tôi thấy không an tâm." Sở Phất Duy tức giận nói, "Không thoát khỏi chuyện công ty." - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Ban ngày cô mới náo loạn ở Tiên Ngọc Trai, đột nhiên anh lại hẹn cơm, chỉ sợ là muốn làm thuyết khách.
Vương Lộ đề nghị: "Vậy thì không đi, buổi tối họp như thường lệ."
"Hừm - - không đi hình như không thích hợp, tốt xấu gì cũng là hợp tác."
Vương Lộ im lặng mấy giây, như có điều suy nghĩ nói: "Tôi không ngờ hai người lại có chút tình cảm."
"Đâu có?" Sở Phất Duy sững sờ, "Luật sư Vương, cô là luật sư, bịa đặt và tung tin đồn đều là phạm pháp."
"Nhưng nếu đổi là người khác, biết đi không có chuyện tốt, chắc chắn cô sẽ không đáp ứng." Vương Lộ phân tích.
Từ trước đến nay Sở Phất Duy có tính cách quái đản, không phải là người nghe người ta dạy dỗ, nếu không muốn đáp ứng thì sẽ cho người ta leo cây. Cô nguyện ý đi đến chỗ hẹn, quả thực có thể nói là ly kỳ.
"...... Cái này không giống, nếu như nhất định phải nói, vậy chỉ có thể là ăn ý?"
Sở Phất Duy do dự sờ sờ mặt, nói thầm: "Số lần đấu tranh quá nhiều, nếu như trốn tránh, sẽ giống như tôi sợ vậy."
*
Hoàng hôn, đám mây như ngọn lửa màu đỏ kim thiêu đốt trên bầu trời xanh nhạt.
Ming's là một nhà hàng Tây nằm trên không trung, xuyên qua cửa sổ sát đất không hề che chắn, có thể thu hết cảnh tượng thành phố phồn hoa rực rỡ vào đáy mắt.
Khăn ăn được gấp cẩn thận, giá đèn chập chờn ánh nến, phối hợp với dao nĩa bằng bạc và sâm banh ngon miệng, nhằm trang trí long trọng, nghênh đón mỗi một vị khách quý.
Sở Phất Duy đến đúng giờ, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hàn Trí Viễn đang ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất. Anh áo mũ chỉnh tề, hẳn là mới từ công ty tới, cởi ra âu phục nghiêm chỉnh, lộ ra áo sơ mi trắng cắt may phù hợp, đang tùy ý quan sát trời chiều phương xa.
Ánh đèn phủ thêm cho anh một tầng nhu hòa ấm áp, trong mông lung lại lộ ra vài phần anh tuấn.
Sở Phất Duy đều thầm mắng chính mình già cả mắt mờ, đợi cô đến gần liền thấy rõ bày biện trên bàn, trên vải bố trắng như tuyết chồng chất cánh hoa hồng, dùng mảnh hoa hồng ghép ra một hàng chữ tiếng Anh, là "Dear Mrs.Sở."
Hương hoa tươi tràn ngập chóp mũi, Sở Phất Duy cảm thấy chấn động, cả kinh nói: "Viết chữ bằng cánh hoa, anh thật tục."
"Đây là nhà hàng chuẩn bị, không liên quan đến tôi." Hàn Trí Viễn thấy cô tới, bình tĩnh giải thích, "Đổi lại tôi sẽ dùng Ms."
Anh nói xong, lấy ra một bó hoa hồng trắng từ bên cạnh, đưa cho Sở Phất Duy đối diện. Cánh hoa mềm mại dính giọt sương, tỏa sáng dưới đèn óng ánh, được dải lụa quấn quanh vô cùng xinh đẹp.
Sở Phất Duy cầm bó hoa, cô cảnh giác ngửi ngửi: "Có ý gì?"
"Cái gì gọi là 'Có ý gì'?"
"Trong hoa hồng không có độc chứ."
Sở Phất Duy cẩn thận tìm kiếm cánh hoa, sợ không để ý sẽ bị hại, xem nhẹ cơ quan do kẻ địch thiết lập. Anh không phải là người lãng mạn, làm những chuyện này, khẳng định là muốn hại cô.
Hàn Trí Viễn cười nhạo: "Chỉ có cô mới nhàm chán như vậy, đặt đồ chơi cà phê bị đổ trên laptop của tôi."
Đây là thứ kỳ quái nhất Sở Phất Duy từng mua, vết bẩn do cà phê đổ có tạo hình rất chân thật. Lúc còn đi học, cô đặc biệt thừa dịp Hàn Trí Viễn rời khỏi phòng học, lấy cà phê bên cạnh máy tính của anh đi, đổi thành mô hình cà phê bị đổ làm bằng nhựa, chỉ để dọa anh nhảy dựng.
Sở Phất Duy nghi ngờ đặt câu hỏi: "Bày trận lớn như vậy, anh muốn làm gì?"
Cô thật sự kinh ngạc trước mối quan hệ của đám người Giả tổng, chỉ vì khuyên can cô, có thể làm cho Hàn Trí Viễn hạ thấp bản thân, đây là năng lực lớn bao nhiêu ?
Chẳng lẽ kéo bè kết phái hữu hiệu như thế, thái tử gia cũng phải cúi đầu?
Hàn Trí Viễn: "Hẹn hò."
"Hả?"
Anh chậm rãi nói: "Chúc mừng ngày đầu tiên cô đi làm, chúng ta dọn vào nhà mới, song hỷ lâm môn."
"À, hôm nay phải qua đó ở... " Sở Phất Duy bừng tỉnh đại ngộ, chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói, "Thiếu chút nữa đã quên."
Không thể không nói, bữa cơm này còn đứng ngồi không yên hơn so với Hồng Môn Yến của Hàn Mân Hùng.
Hàn Trí Viễn không đề cập đến chuyện của Tiên Ngọc Trai một chữ nào, càng không chỉ trích hành vi của cô, đề nghị cô nên kiềm chế. Anh không nhanh không chậm thưởng thức mỹ thực, thường thường sẽ nhắc tới chuyện cũ, thật giống như đang đắm chìm trong bầu không khí hẹn hò, không có làm ra bất kỳ chuyện gì mất hứng.
Nhưng điều này làm cho Sở Phất Duy càng bối rối.
Bầu không khí hít thở không thông!
Cô chưa từng nghĩ tới lại có một ngày hai người ăn cơm trong hòa bình lại khó xử như thế!
Trong phòng ăn, khúc đàn dương cầm thư giãn vang lên, vừa vặn là khúc nhạc Sở Phất Duy thích, vang lên trong ngày tốt cảnh đẹp. Đây là dịch vụ đặc biệt của Ming's, chơi piano theo yêu cầu của khách.
"Hẹn hò có thể có chút mới mẻ hay không, đừng làm như Bá tổng trong phim truyền hình, mở bản nhạc tôi thích ở trong nhà hàng." Sở Phất Duy bị khúc nhạc đệm nhỏ quấy nhiễu, rốt cục tỉnh lại từ trong cứng ngắc, châm chọc nói, "Không khác gì so với hát chúc mừng sinh nhật."
"Tôi không đặt trước, là bọn họ tự sắp xếp." Hàn Trí Viễn hơi dừng lại, nhìn thấy chân tay cô luống cuống, thình lình nói, "Vậy trước đây cô làm gì khi hẹn hò?"
Sở Phất Duy sững sờ, giương mắt nói: "Anh hỏi cái này làm gì?"
Hàn Trí Viễn nói có sách mách có chứng: "Dù sao lúc đại học tôi cũng tương đối cố gắng, đều bận rộn học tập và thực tập, không hiểu rõ mấy chuyện nhàm chán này."
"?"
Sở Phất Duy nghe được giọng điệu muốn ăn đòn quen thuộc, lập tức khôi phục như bình thường, nhanh chóng đảo mắt xem thường, âm dương quái khí nói: "Được được được, anh cao quý, trí giả không vào bể tình!"
Hàn Trí Viễn truy hỏi: "Hai người giao tiếp tình cảm như thế nào?"
"Tôi quên rồi."
Vốn dĩ Sở Phất Duy định dừng đề tài, cô phát hiện xa xa có người liên tiếp quay đầu lại, đột nhiên bị cái bàn kia hấp dẫn sự chú ý, theo bản năng trả lời: "Bình thường đều cắt thịt bò bít tết, lột tôm..."
Hàn Trí Viễn nghe vậy, đưa tay lấy đĩa đồ ăn của cô, chậm rãi cắt thịt thay cô.
"Mua quà tặng..."
Anh lấy hộp trang sức ra, đẩy quà qua.
"Cởi áo sơ mi trước mặt mọi người."
"?"
Hàn Trí Viễn nhìn thấu trò ác độc của cô, anh dừng động tác cắt thịt, nhướng mày nói: "Theo một nghĩa nào đó, bạn trai cũ của cô không hề có liêm sỉ, quả thật cũng là một người trâu bò."
Sở Phất Duy kéo lấy tay áo sơ mi của anh, khiến cho anh tới gần chính mình, nhỏ giọng nói, "Còn muốn lừa dối tôi, người ở bàn bên kia là ai?"
Cô chỉ biết người này không có chủ ý tốt, có một bàn ở trong góc thỉnh thoảng sẽ nhìn lén bọn họ, không biết đang quan sát cái gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lúc ban đầu, cô còn không có nghi ngờ, thẳng đến khi thấy rõ là hai người đàn ông ăn mặc khéo léo, không có lòng dạ nào ăn cơm ở trong nhà hàng thích hợp cho tình nhân hẹn hò, lúc này mới bắt được một tia manh mối.
Hàn Trí Viễn bị cô túm lấy tay áo, nhất thời không thể chạy thoát, không rút cổ tay lại được. Anh cụp mắt, liếc về phía ngón tay trắng nõn của cô, cũng đè thấp âm lượng: "Mắng tôi."
Cái gì?
Sở Phất Duy nghe xong yêu cầu không thể tưởng tượng nổi của anh, cả kinh nói: "Anh thật biến thái, thích M phải không?"
Cô tuyệt đối không làm loại chuyện này, vì sao phải mắng anh?
Hàn Trí Viễn sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, cũng bị chọc cười: "Trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì?"
Anh cũng không biết suy nghĩ cổ quái này của cô tới từ đâu, sao có thể bôi đen hình tượng của anh như vậy!
"Hơi nổi giận một chút, diễn cho bọn họ xem." Anh cắn răng, "Như vậy tôi cũng có thể trở về báo cáo chuyện khuyên cô ở Tiên Ngọc Trai."