Trong phòng khách, đồng hồ chạm trổ hoa văn bằng bạc trên giá kêu tí tách, trải qua thời gian tô son trát phấn, trở nên ảm đạm. Kim giây chậm rãi xoay qua một vòng, lại một vòng, tuần hoàn vĩnh viễn không có điểm dừng.

Chung quanh không còn âm thanh bề bộn, Hàn Trí Viễn lại bất giác lạnh lẽo, một mình ngồi ở rìa sô pha, yên lặng đếm số vòng kim giây xoay tròn.

Từ trước đến nay kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn đều là sở trường của anh, thời thơ ấu anh đã có thói quen đứng ngoài cửa chờ đợi, chờ ông nội và Hàn Mân Hùng thương lượng xong, chẳng qua hôm nay chỉ là đổi người mà thôi.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, lần này còn có người khác cũng đang chờ.

Hàn Kỳ ngồi ở bên cạnh bàn, rất nhanh đã thiếu kiên nhẫn. Anh ta ba lần bảy lượt nhìn về phía ban công, đem xiên trái cây ném vào trong đĩa, dẫn đầu đánh vỡ cả phòng khách đang yên tĩnh: "Tán gẫu lâu như vậy?"

Sau khi Sở Phất Duy đi ra ban công, thật lâu vẫn không có đi ra, không biết đang nói cái gì với lão gia tử. Vốn dĩ đám người Hàn Mân Hùng tràn đầy tự tin, hiện tại cũng ngồi đến phiền lòng nóng nảy.

Giả Kha Nghiên chọc mạnh anh ta một cái, ý bảo con trai hạ thấp âm lượng: "Dù thế nào, cũng phải nể mặt cha con."

Không ai biết ông cụ Hàn đối xử với Sở Phất Duy là chân tình hay là giả ý, nhưng chỉ cần tập đoàn Vạn Tinh không sụp đổ, mặt ngoài chân tình cũng là cả đời.

Hàn Kỳ không phục, liếc về phía Hàn Trí Viễn đang ngồi ở ghế sô pha, đã thấy Hàn Mân Hùng thong thả bước đi.

"Trí Viễn, vừa rồi giọng điệu của chú hai khá gay gắt, xin lỗi cháu."

Tầm mắt Hàn Trí Viễn bị người trung niên che đậy, đành phải thu hồi ánh mắt về phía đồng hồ, nhìn về phía Hàn Mân Hùng hào hoa phong nhã. Tư thế của anh không thay đổi, chỉ có ánh mắt nâng lên, như mực nhuộm, đen trắng rõ ràng.

Vẻ mặt Hàn Mân Hùng hòa ái, nói chuyện cũng bình tâm tĩnh khí, chủ động vươn tay ra: "Tục ngữ nói *thân huynh đệ minh toán trướng, chú cháu cũng là như thế, trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, đều là vì tốt cho tập đoàn, không phải ta có thành kiến với cháu, cháu không nên ghi hận chú hai."

*Thân huynh đệ, minh toán trướng: Càng thân thiết càng phải rõ ràng tiền bạc, bằng không tất sẽ nảy sinh rắc rối, mâu thuẫn, hiểu lầm

Hàn Trí Viễn nhìn chằm chằm bàn tay cầu hòa kia, chẳng biết tại sao lại nhớ tới chuyện quá khứ.

Trong trí nhớ, sau khi cha mẹ qua đời, đối phương cũng từng làm chuyện tương tự, một bên lộ vẻ bi thương vươn tay về phía mình, một bên nói "Sau này chú hai sẽ chăm sóc cháu thật tốt."

Nhưng trong cơn giận dữ vô biên, anh đã đánh rớt bàn tay đó.

"Chú hai không cần khách khí, cháu hiểu thái độ làm người của chú." Hàn Trí Viễn đứng dậy, sửa ống tay áo, khẽ cười nói, "Giữa chúng ta không có thành kiến, không phân cao thấp..."

Đang lúc Hàn Mân Hùng cho rằng anh muốn đưa tay nắm lại, đã thấy Hàn Trí Viễn trực tiếp lướt qua, nhẹ nhàng bỏ lại nửa câu sau. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Chỉ tranh giành sinh tử."

Sắc mặt Hàn Mân Hùng đột biến.

Hàn Trí Viễn không có thời gian lá mặt lá trái với người nhà này, dứt khoát đi thẳng ra ban công, nói: "Cháu đi xem ông nội và Duy Duy."

Hàn Kỳ chậc chậc nói: "Rốt cục cũng đi rồi - -"

Sau khi gõ cửa đơn giản, mở cửa sân thượng ra, gió mát liền chui vào trong nhà, theo đó là tiếng cười nói vui vẻ.

Vốn dĩ Hàn Trí Viễn lo lắng hai bên giương cung bạt kiếm, không ngờ căn bản Sở Phất Duy và ông cụ Hàn không bàn chuyện chính, bọn họ đứng trong một đống chậu hoa, chọn rồi lại chọn, vui vẻ quên trời đất.

Ông cụ Hàn thấy cháu trai lộ diện, nhiệt tình nói: "Trí Viễn, lại đây, nhìn hai chậu hoa này, con muốn mang chậu nào đi?"

Hàn Trí Viễn liếc mắt một cái, không nhìn ra khác nhau chỗ nào: "Đều được."

"Thật không thú vị." Ông cụ Hàn bĩu môi, lại tiếp tục thu xếp, "Phất Duy muốn chọn một chậu mang đi, vừa vặn trang trí nhà mới của hai đứa!"

Sở Phất Duy ngồi xổm trên mặt đất, đang đắm chìm trong hoa cỏ, nghe vậy phục hồi tinh thần, mờ mịt nói: "... Nhà mới?"

Cô định mang hoa về nhà mình, một câu "nhà mới" này như cảnh tỉnh.

Ông cụ Hàn nhìn về phía Hàn Trí Viễn, hỏi: "Đúng vậy, tính toán ngày tháng, có phải đã trang hoàng xong rồi không?"

Hàn Trí Viễn bình tĩnh trả lời: "Ông yên tâm đi, đồ điện gia dụng đã đầy đủ hết, mở cửa sổ thông gió cũng được một thời gian rồi, rất nhanh có thể vào ở."

"Được được được, chờ con dọn ra ngoài ở, ta sẽ hoàn toàn trở thành người cô đơn."

"Con sẽ về thăm ông mỗi tuần."

"Mỗi tuần con về thì thôi." Ông cụ Hàn khoát tay, lại nhìn vợ chồng trẻ, vẻ mặt ôn hòa nói, "Hai người thì còn có thể suy nghĩ một chút."

Sở Phất Duy vội vàng mỉm cười.

"Hai đứa chọn trước đi, ta vào uống chén trà, trò chuyện đến mức khát nước."

Đợi sau khi lão gia tử rời đi, rốt cục Sở Phất Duy không kiềm chế được, nhảy đến bên cạnh anh nhanh như chớp, nghi ngờ nói: "Nhà mới gì?"

"Phòng cưới ông nội mua cho chúng ta, vị trí ở trung tâm thành phố, cách Hằng Viễn rất gần." Hàn Trí Viễn bình tĩnh trình bày, "Đương nhiên, phòng đứng tên tôi, theo thỏa thuận không cần phân chia cho cô, cô không chú ý cũng là bình thường."

Tuy rằng hai người là hợp đồng hôn nhân, nhưng ở trong mắt người ngoài là thật, đồ vật nên có cũng sẽ không thiếu. Ông cụ Hàn bỏ ra số tiền khổng lồ mua biệt thự, vị trí cách tòa nhà của hai tập đoàn không xa, thuận tiện cho vợ chồng nhỏ làm việc và sinh hoạt, có thể nói là dụng tâm lương khổ.

"Thằng nhóc này được lắm?" Sở Phất Duy cả kinh nói, "Đặt chuyện này ở trên mạng, cư dân mạng đều mắng anh là gà tặc!"

"Hình như cái này không có vấn đề gì." Hàn Trí Viễn liếc cô một cái, nói đâu vào đấy, "Cũng không thể kết hôn giả với tôi mà còn muốn chiếm được lợi ích như kết hôn thật chứ, tôi không phải người coi tiền như rác."

"Sao lại không thể chiếm hết?" Sở Phất Duy nhíu mày, nghiêm túc nói, "Tiểu tử, tôi nói cho anh biết, nói chuyện không cần lôi như vậy. Hiện tại cho dù anh ly hôn, cũng là một người đàn ông đã có một đời vợ, cơ bản không ai cần."

"?"

"Cô học ở Yến Thành, rốt cuộc là học tài chính hay tâm lý?" Hàn Trí Viễn vừa bực mình vừa buồn cười, "Chơi hiệu ứng gaslighting không tệ."

*Gaslighting hay gas-lighting (nghĩa đen: thắp sáng đèn ga) là một hình thức lạm dụng tâm lý hoặc cảm xúc, trong đó kẻ lạm dụng sử dụng thông tin bị bóp méo, thiếu sự thật khiến nạn nhân ban đầu lo lắng, bối rối rồi dẫn đến nghi ngờ suy nghĩ, giá trị, trí nhớ, óc phán đoán của mình và mất dần đi cảm nhận về thực tế.

Gần đây anh mới kịp phản ứng, cô học đại học không làm cái gì khác, chỉ nghiên cứu kỹ thuật PUA.

"Ai, anh không nên gấp --" Sở Phất Duy lắc lắc ngón tay, "Tôi chỉ đang phân tích tình huống thực tế với anh, không nên nghe những người trên mạng kia nói bừa!"

"Anh đã gần ba mươi tuổi rồi, nhan sắc cũng không chống đỡ được mấy năm, sau ba mươi lăm tuổi càng không có cách nào nhìn, có lẽ không đắc ý được bao lâu."

Anh nghi ngờ: "Không phải chúng ta cùng tuổi nhau sao?"

Lúc này cô trợn trắng mắt: "Tôi là nữ, anh là nam, anh có thể so với tôi được sao!?"

"……"

Hàn Trí Viễn như có điều suy nghĩ, đôi mắt đen nhánh thấm đẫm ánh sáng, cố ý nói, "Vậy xem ra tôi không thể ly hôn, chỉ có thể sống cùng cô, đàn ông vẫn phải cần an ổn, đúng không?"

Sở Phất Duy nghe vậy, cô chợt nghẹn lời, vội vàng ho nhẹ hai tiếng, lý trí mà khuyên nhủ: "Cái này cũng không đến mức, không cần đầy bụng tâm cơ, thật đúng là ăn vạ tôi."

"Nếu hôm nay nhắc tới, vừa vặn nói với cô một tiếng. Tôi mặc kệ cô có ở nhà mới hay không, nhưng mỗi tuần phải về hai ba lần, hơn nữa tuần vừa chuyển nhà, tốt nhất mỗi ngày đều ở đây."

Hàn Trí Viễn nhìn cô đứng ở trong chậu hoa, chậm chạp không có đi ra. Anh dứt khoát xắn tay áo, lộ ra đường cong cánh tay, cũng chọn cây cảnh: "Bên kia cách Hằng Viễn quá gần, tai mắt cũng sẽ nhiều, dễ dàng bị theo dõi, không nên gây hoài nghi."

"Tôi không phải học sinh tiểu học, còn thiết lập giờ về nhà." Sở Phất Duy kháng nghị, "Nếu ngày nào đó tôi muốn ngủ cả trai lẫn gái bên ngoài thì sao?"

Hàn Trí Viễn ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Cả trai lẫn gái bên ngoài?"

"Đúng vậy." Cô đúng lý hợp tình, "Bọn anh tăng ca, thỉnh thoảng không thức đêm ngủ văn phòng sao?"

"…"

Anh cảm thấy không biết nên nói gì, nói: "Vậy tăng ca xong rồi quay lại, tôi không tin lần nào cũng thức suốt đêm."

"Muộn rồi, không có xe."

"Gọi điện thoại, tôi tới đón."

"Hàn Trí Viễn, anh có bệnh." Sở Phất Duy bất mãn nói, "Anh chính là ở quen với ông nội anh rồi, ông nội quản thúc việc đi lại của anh, bây giờ anh quản thúc việc đi lại của tôi!"

Giọng điệu của anh rất vững vàng, lời nói lại sắc bén hơn đao: "Ai bảo nhà chúng tôi bị đâm chết chứ."

Lời này vừa nói ra, Sở Phất Duy hít sâu một hơi, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

Mặc dù cô cảm thấy Hàn Mân Hùng không lớn mật như vậy, dám tùy tiện xuống tay ở trong nước, nhưng trong lòng vẫn tự nghĩ, chủ yếu từ nhỏ anh đã rời khỏi ba mẹ, có chút tâm tính vặn vẹo thần hồn nát thần tính cũng bình thường.

Sở Phất Duy giảm âm lượng, cảnh cáo: "Đã nói mỗi tuần hai ba ngày, anh không được lật lọng."

"Tôi không giỏi chơi xấu như cô." Hàn Trí Viễn tò mò hỏi, "Vừa rồi cô nói chuyện gì với ông nội mà lâu như vậy?"

Hai người hao phí thời gian quá lâu ở ban công, làm cho trong lòng của Hàn Mân Hùng đang ở bên ngoài đều sợ hãi.

"Hàn huyên chính sự một phút, hàn huyên chuyện vặt hơn mười phút."

"Chuyện vặt gì?"

Sở Phất Duy vòng qua chậu hoa, đi tới rìa ban công, dùng ngón tay chỉ về phương xa: "Vốn dĩ bên kia có con đường, hiện tại đã trồng kín cây."

Đường chân trời màu xanh nhạt nhẽo, mơ hồ có thể thấy được tầng tầng sóng xanh.

"Tôi nhớ." Hàn Trí Viễn lộ vẻ hoài niệm, nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu nói, "Vốn dĩ ở đó là con đường lớn, ở đó cô đạp xe thua tôi, tức giận đến suýt khóc trên đường."

"Rõ ràng là anh đê tiện giấu diếm mình biết đạp xe." Sở Phất Duy buồn bực phản bác,"...... Hơn nữa tôi cũng không khóc."

Hàn Trí Viễn mỉm cười: "Cô nói không khóc thì là không khóc."

Dường như tiếng chuông xe đạp lại vang vọng bên tai, cô còn nhớ rõ năm đó nhiệt độ không nóng, vốn dĩ định thi đấu ai học đạp xe trước với Hàn Trí Viễn, ai ngờ người này lại giả heo ăn thịt hổ, dễ dàng bỏ cô lại phía sau.

Đầu hạ, gió nhẹ, ánh mặt trời như hạt mưa rơi trên mặt đất, phủ kín ánh sáng như vảy cá màu vàng.

Bánh xe xoay tròn, cô đạp xiêu vẹo vẹo ở phía sau, tức giận nói: "Tại sao bọn họ nói anh không biết đi xe?"

Bóng dáng như gió lốc phía trước nghe thấy, rốt cục "kít" một tiếng dừng lại. Cậu bé mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt, vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng nõn, nhìn qua không lớn tuổi lắm, nhưng trả lời lại đặc biệt già dặn: "Biết nhiều sẽ chỉ bị người ta chán ghét."

Sở Phất Duy nghe vậy sửng sốt, ngay cả tốc độ xe cũng trượt xuống.

Khi đó, Hàn Trí Viễn còn chưa mất đi cha mẹ, cô lại không hiểu thành ngữ phức tạp, ví dụ như "giấu tài", ví dụ như "cây to đón gió". Cô không rõ ưu tú sẽ mang đến bao nhiêu áp lực cho đồng lứa, cũng sẽ đưa tới những người thân khác ghen tị cùng ghét bỏ.

Cô chỉ biết, từ nhỏ Hàn Trí Viễn đã tiếp nhận một loại giáo dục kỳ quái, hoàn toàn trái ngược với cô, tên là "Nhường một chút". Khi anh tiếp xúc với Hàn Kỳ, sẽ được cha mẹ dặn dò "Nhường cho em trai một chút". Khi anh ở chung với Sở Phất Duy, sẽ được người lớn dạy dỗ "Nhường Duy Duy một chút."

Nhưng cẩu tặc này đối với cô là một bộ sau lưng một bộ, đối mặt với phụ huynh thì rất tốt, sau lưng thì ngầm làm loạn.

Anh ngồi trên xe, chờ cô đuổi theo, cười nói, "Cậu gọi 'anh Trí Viễn', tôi có thể nhường cậu."

"...... Gọi cái quỷ!"

Ngày đó, Sở Phất Duy dùng sức đạp xe, đúng là vẫn không thể sáng tạo kỳ tích. Cô một đường đuổi theo bóng dáng màu xanh nhạt phía trước, không biết là gió hè nóng nảy, hay là bão cát ngoài ý muốn rơi vào mắt, đến điểm cuối hốc mắt đều phiếm hồng, bị anh lầm tưởng là tức phát khóc.

Cuối cùng Hàn Trí Viễn vì một điều nhịn chín điều lành, đề nghị anh tới đẩy, cô tới ngồi, đẩy xe đưa cô về, bất đắc dĩ làm người kéo xe.

"Thật giỏi." Cậu bé đỡ tay lái, lại thấy vành mắt cô đỏ bừng, thấp giọng nói, "Đạp nửa ngày, cuối cùng phải làm tài xế cho cậu."

Sở Phất Duy ngồi trên xe dụi mắt: "Tài xế nhà tôi không chỉ có bằng mẫu giáo."

"…"

Bây giờ cô cũng không nhớ rõ ngày hôm đó lúc đạp xe, mắt xảy ra chuyện gì.

Chỉ là cô còn nhỏ, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một đường vận mệnh khác của mình ở trên người Hàn Trí Viễn.

Nếu cô sinh ra trong một đại gia tộc phức tạp, có lẽ sẽ không phải là "Nhường Duy Duy một chút", mà là "Duy Duy nhường một chút."

*

Trong tòa nhà cũ Tiên Ngọc Trai, văn phòng tổng giám đốc đã sớm bị dọn dẹp, trong phòng sáng sủa sạch sẽ, không nhiễm bụi bặm.

Giả Đấu Đồ đứng ở trong phòng quen thuộc, mắt thấy sẽ phải chắp tay nhường người căn phòng chính mình chiếm cứ đã lâu, không khỏi thổn thức. Cái gọi là quan hệ cứng rắn không bằng đầu thai tốt, ai ngờ lão tướng như ông ta có thể bị một cô nhóc đánh rớt.

Nhưng ông ta đã gặp qua nhiều sóng to gió lớn, vẫn có thể nhịn được chút chuyện nhỏ này.

Giả Đấu Đồ cúi đầu nhìn đồng hồ, hỏi: "Người đến chưa?"

"Giả tổng, vẫn chưa."

"Nhớ kỹ lời tôi nói, mặc kệ đề án của cô ta buồn cười cỡ nào, mấy tháng trước đều phải nâng lên!" Giả Đấu Đồ đảo tròng mắt, hạ thấp âm lượng nói, "Chờ sống qua khoảng thời gian này thì tốt rồi."

Bên kia, trong tòa nhà thiết kế cũng nghị luận sôi nổi, mọi người đã sớm không kiềm chế được, tò mò nhìn ra ngoài. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Có nam sinh mang theo một cái kính viễn vọng nhỏ, đứng bên cửa sổ nhìn trộm hướng đi trong tòa nhà chính, nói thầm: "Lão Khoai Tây đang đứng ở đó như lâm đại địch."

"Chị Xu Dao, không phải chị đã gặp qua bà chủ rồi sao? Là kiểu gì vậy?"

"Có dễ ở chung không?"

Mặc dù Sở tổng từng đến thăm Tiên Ngọc Trai, nhưng không phải chính thức đi làm, cho nên phần lớn mọi người còn chưa từng gặp mặt.

Cam Xu Dao bị người khác truy hỏi, khó xử: "Lần trước chỉ nói chuyện đơn giản, tôi cũng không biết..."

Trong sự chờ mong của muôn người, một chiếc xe thể thao xinh đẹp lái vào Tiên Ngọc Trai, giống như tia chớp vàng trắng trong giông tố, nhanh như chớp. Điều này hoàn toàn khác với sự khiêm tốn của Hàn Trí Viễn năm đó, rất nhanh đã hấp dẫn các nhà thiết kế đến bên cửa sổ, đều muốn tự mình nhìn thấy bà chủ mới.

Cửa xe xoay tròn, cô gái cao gầy đi xuống, trong tay giống như ôm cái gì đó, không nhanh không chậm đi về phía Giả tổng.

Bên cửa sổ tòa nhà thiết kế, nữ sinh hưng phấn hỏi: "Sở tổng trông như thế nào?"

"Lái xe đẹp nhất, mặc quần áo thoải mái nhất, mang theo cái cây đâm người nhất..." Nam sinh hoang mang nói, "Là chậu lô hội sao?"

Trước cửa chính của tòa nhà, đám người Giả Đấu Đồ biết được tin tức, đã sớm chạy tới nghênh đón Sở Phất Duy. Chỉ thấy cô mặc quần áo thoải mái, xách túi nhỏ, không đeo bất kỳ trang sức nào, chỉ có chậu lô hội xanh ngắt ướt át là thu hút sự chú ý của mọi người.

"Sở tổng, ngài đến rồi."

Giả Đấu Đồ nhìn chậu lô hội thật lớn trong lòng cô, mơ hồ nói: "Đây là..."

Sở Phất Duy tùy ý nói: "À, để trong phòng vượng phong thủy."

"...... Được được được, tôi cầm giúp cô."

Giả Đấu Đồ nhận lấy chậu cây, không ngờ trọng lượng kinh người, thiếu chút nữa thắt lưng đã cong.

 Sở Phất Duy thấy ông ta lảo đảo, vội nói: "Giả tổng, cẩn thận một chút, chậu lô hội này có lai lịch."

"Ha ha, vậy sao?" Giả Đấu Đồ đứng thẳng dậy, cười nịnh nọt nói, "Tôi không hiểu lắm về thực vật, còn phải nhờ cô nói rõ."

Sở Phất Duy làm như thật mà giới thiệu: "Lai lịch của nó cũng không tầm thường, là cây do Hàn đổng cũ của Hằng Viễn trồng, Hàn đổng mới của Hằng Viễn thay chậu. Thiên địa linh khí, hội tụ một thân, trên đời chỉ có một chậu này!"

Giả Đấu Đồ: "...?"

Chuyện này còn phải ngược dòng đến bữa tiệc gia đình, ông cụ Hàn đề nghị tặng hoa, tùy ý Sở Phất Duy chọn lựa. Vốn dĩ cô muốn hoa cỏ xinh đẹp, ai ngờ đụng ngã chậu lô hội bên cạnh, mảnh vụn văng ra đầy đất.

May mắn chính là, chủ nhân của vườn hoa là ông cụ Hàn không có ở đây, chỉ có trưởng tôn lạnh lùng của ông chứng kiến cảnh này.

"Cô có thể không làm việc nhà, nhưng đừng chế tạo thêm việc nhà." Hàn Trí Viễn thấy sự lỗ mãng của cô, châm chọc, "Sẽ làm phiền đến người giúp việc trong nhà."

Sở Phất Duy không cẩn thận làm vỡ chậu cây, vốn dĩ trong lòng đang phiền, lại nghe anh âm dương quái khí, tức giận nói: "Vậy anh lại đây dọn sạch đi."

"Dựa vào cái gì?"

"Anh Trí Viễn."

"…."

Sở Phất Duy không biết Hàn Trí Viễn nghe xong có bao nhiêu chán ghét mà lại cam nguyện giúp cô hủy thi diệt tích, dùng cái này ngăn cản hành vi ác độc của cô.

Mặc kệ như thế nào, cô đều như ý nguyện mà nhận được một chậu lô hội, đồng thời chuyện đụng vỡ chậu cây thành công không bị ông cụ Hàn bắt gặp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play