Đèn đỏ sáng lên, dòng xe cộ trên đường đình trệ, như là ngân hà đọng lại.
Hàn Trí Viễn dừng xe lại, cuối cùng anh không nhịn được nữa, liếc xéo người phụ nữ như ghế phụ: "Nhất định phải đối nghịch với tôi?"
Trên thực tế, anh cũng không quan tâm Cam Xu Dao đi hay ở, nhưng cảm nhận được thú vị ác độc của người nào đó.
Sở Phất Duy gật đầu: "Đúng, quen rồi."
Hàn Trí Viễn nghe cô đúng lý hợp tình, lại bị chọc giận nở nụ cười: "Nếu chán ghét tôi như vậy, vì sao còn muốn giúp đỡ? Cô có thể cự tuyệt hợp đồng hôn nhân, không phải có thể trực tiếp nhìn tôi xui xẻo sao."
"Còn không phải là vì tiền sao."
"Cô làm việc cho Hàn Mân Hùng cũng có thể kiếm được tiền."
Đây không giống như lời Hàn Trí Viễn sẽ nói.
Sở Phất Duy nghe vậy sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn anh, đã thấy đối phương quay đầu, chỉ để lại đường cong gò má căng thẳng. Giọng điệu của anh gượng gạo, khóe miệng thu lại ý cười, ngũ quan giống như bị băng tuyết đắp nặn.
Đột nhiên bên trong xe yên tĩnh lại, chỉ có đèn xe ngoài cửa sổ lóe sáng.
Thật lâu sau, dường như cô có điều ngộ ra: "Vẫn là để ý sao."
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh thành thục ổn trọng, không hề bị Hàn Mân Hùng ảnh hưởng suy nghĩ, ai từng nghĩ chỉ là giả bộ trấn định, có lẽ một đường đều là tâm phiền ý loạn.
Hàn Trí Viễn tự biết lỡ lời, vừa định cãi lại hai câu, lại cảm thấy vô lực. Anh mím môi, nhất thời không nói gì.
"Quả thật tôi muốn nhìn anh xui xẻo, nhưng mà tôi lại càng muốn nhìn thấy anh xui xẻo trong tay tôi hơn."
Thật ra cô cũng không rõ ràng lắm vì sao lúc trước lại đáp ứng hợp đồng hôn nhân, một mặt là vì lợi ích, nhưng một mặt là không đành lòng nhìn thấy đối thủ ngày xưa của mình bại dưới tay người khác, còn thua thảm như vậy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Sở Phất Duy nhướng mày: "Tranh giành với anh nhiều năm như vậy, kết quả anh bị Hàn Mân Hùng đánh bại, chẳng phải là khiến cho tôi rất mất mặt sao."
Hàn Trí Viễn không ngờ cô lại nói như vậy, anh trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng cười: "Hừ, ngây thơ."
*
Trong khu biệt thự, xe hơi đi ngang qua khu vườn được cắt tỉa cẩn thận, cuối cùng dừng ở trước kiến trúc trang nhã. Vách tường trắng như tuyết, nóc nhà xám đậm, thiết kế đơn giản hào phóng, chính là biệt thự mà Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn quen thuộc.
Thời thơ ấu, Sở Phất Duy thường xuyên đến thăm nơi này, có đôi khi là tới tìm Hàn Trí Viễn cùng làm đề tài, có đôi khi là không tiện thoái thác lời mời của Ông cụ Hàn, cho nên cô rõ bố trí bên trong biệt thự như lòng bàn tay.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ lấy thân phận "vợ của Hàn Trí Viễn", bước vào cánh cửa này lần nữa.
Hơn nữa thân phận này còn có thể là giả.
"Được rồi, cuối cùng cũng trình diễn câu chuyện 'Hoàng tử công chúa sống hạnh phúc bên nhau'..." Sở Phất Duy bước xuống từ trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại, lại nhìn lên biệt thự cao tầng, cảm khái nói, "Bắt đầu cuộc sống lông gà vỏ tỏi sau khi kết hôn."
Trong nhà, trên bàn tròn đã phủ kín món ngon mỹ vị, trưng bày đồ ăn ngon mắt chỉnh tề.
Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn ngồi bên cạnh ông cụ Hàn, bên kia là Hàn Mân Hùng, Giả Kha Nghiên và Hàn Kỳ. Đây vốn nên là liên hoan vui vẻ hòa thuận của người một nhà, nhưng bởi vì mỗi người đều mang tâm tư, cho nên khiến bầu không khí trên bàn ăn chẳng ra gì.
Hải sản thượng hạng nằm trong nồi đất, mượn một chút lửa, sôi ùng ục, tản mát ra mùi thơm nồng đậm.
Ông cụ Hàn gắp đồ ăn cho Sở Phất Duy ngồi bên cạnh: "Nào nào, mau ăn đi!"
Sở Phất Duy vội vàng giơ chén: "Cảm ơn ông nội, để con tự làm."
Ba người khác mắt thấy ông cụ Hàn bận rộn không ngừng, lúc thì múc canh cho Sở Phất Duy, lúc thì gắp thức ăn cho Sở Phất Duy, trong lòng đều có chút không vui.
Mọi người đều biết, từ trước đến nay Hàn đổng đối xử với con cháu của mình nghiêm khắc, ngay cả Hàn Trí Viễn cũng không có đãi ngộ như thế, cũng không biết tại sao lại đối xử với cô thân mật như vậy.
"Phất Duy, thím hai coi con là người một nhà, mới nói vài câu thật lòng, sau này trên bàn cơm phải nhìn trưởng bối nhiều một chút, không thể giống như một đứa trẻ, chỉ lo ăn một mình được."
Giả Kha Nghiên liếc nồi hải sản, giận dữ nói: "Ông nội vừa kiểm tra sức khỏe xong, bác sĩ đề nghị ăn ít hải sản, ta còn bảo bảo mẫu đừng mua mấy thứ này."
Ông cụ Hàn bị người ta làm mất hứng, ngăn lại nói: "Con bé muốn ăn thì ăn..."
"Chúng ta đều là người một nhà, ở nhà khẳng định không cần nói quy củ, nhưng đi ra ngoài phải chú ý một chút. Con cũng là vì tốt cho Phất Duy, con bé tùy tiện sẽ bị người khác hiểu lầm."
Giả Kha Nghiên thấy Sở Phất Duy thay đổi sắc mặt, lại vội vàng mềm giọng: "Quên đi, là thím hai lắm mồm, con đừng để trong lòng."
Hay cho một câu kinh điển "Vì tốt cho con", hơn nữa còn dẫn đầu yếu thế.
Sở Phất Duy xem như hiểu vì sao mỗi ngày Hàn Trí Viễn đều nghiêm mặt như người chết, ăn cơm đều bị âm dương quái khí một trận, đổi lại là ai cũng không cười nổi.
Khí thế của kẻ địch hung hãn, cô lại không rảnh rỗi, dứt khoát đặt bát đũa xuống, vỗ cánh tay người bên cạnh: "Anh nói hai câu đi, đừng giả câm."
Hàn Trí Viễn đột nhiên bị đánh, kinh ngạc nhìn cô: "Hả?"
Sở Phất Duy trừng mắt nhìn anh: "Nhìn em làm gì? Ông xã, anh nói gì đi!"
"…"
Cô không phải đứa ngốc, đã nói là hợp đồng hôn nhân, nhưng không bao gồm cãi nhau với người thân của anh.
Hàn Trí Viễn nhìn thấu cô đá bóng lung tung, đành phải ứng chiến thay, chậm rãi nói: "Thím hai, cha mẹ cháu đi sớm, quả thật không có ai dạy."
"Cháu không có quy củ, thím thứ lỗi đi."
Ông cụ Hàn nghe vậy, mày hơi nhíu lại, lập tức buông đũa xuống.
Giả Kha Nghiên không ngờ anh lại vạch trần khuyết điểm, lại thấy ông cụ Hàn trầm mặt, lúng túng nói: "Thím không có ý này."
Ai cũng biết, cha mẹ Hàn Trí Viễn qua đời ngoài ý muốn, là chuyện đau lòng nhất của ông cụ Hàn.
Lời này *giết người tru tâm, nhắc lại thảm án năm đó, không thể nghi ngờ đem Giả Kha Nghiên đặt ở trên lửa nướng, vô duyên vô cớ rước lấy phản cảm của lão gia tử.
*Giết người tru tâm: muốn nhanh chóng tiêu diệt ý chí phản kháng của một người thì phải giết chết người đó về mặt tinh thần và tâm lý.
Hàn Mân Hùng thấy thế không đúng, đúng lúc nâng chén chúc mừng: "Tâm sự cái khác! Chúng ta còn chưa chúc mừng cổ đông mới gia nhập!"
Đột nhiên bầu không khí ngưng trệ bị đánh vỡ, giống như nước đọng một lần nữa tuôn ra sóng, tất cả mọi người trên bàn đều giơ chén rượu lên.
"Đúng rồi, Duy Duy chính là cổ đông của Hằng Viễn chúng ta, nhất định phải cụng ly chúc mừng một chút!" Ông cụ Hàn nhận được gợi ý, lại nhìn về phía Sở Phất Duy, cười nói, "Trí Viễn nói con đã là người một nhà, cố ý đề xuất ở đại hội, muốn chia cho con 1% cổ phần."
"Như vậy cũng tốt, người trẻ tuổi không cần áp lực quá lớn, cầm cổ phần chia hoa hồng, hưởng thụ cuộc sống thật tốt." Hàn Mân Hùng dịu dàng nói, "Nói đi cũng phải nói lại, qua hai năm nữa Trí Viễn cùng Phất Duy phải có con, cần gì phải vì một ít chuyện nhỏ mà lao tâm phí sức, để ba sớm ngày ôm cháu trai quan trọng hơn."
"Con và Kha Nghiên đã thương lượng một chút, mấy năm nay Giả Đấu Đồ ở Tiên Ngọc Trai vẫn luôn cẩn trọng, không có công lao cũng có khổ lao, cậu ấy lại không phải người kể công, hiện tại Tiên Ngọc Trai đến tay Phất Duy, khẳng định cũng sẽ ra sức, cho nên không có việc gì thì đừng điều động."
Vừa dứt lời, đột nhiên vẻ mặt của Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn biến hóa, thoáng chốc đã lĩnh ngộ được ý đồ của Hồng Môn Yến hôm nay.
Chỉ sợ là Hàn Mân Hùng ảo não vì cổ phần công ty và Tiên Ngọc Trai liên tiếp mất đi, dự định dùng một phương thức khác đoạt lại quyền lực, chỉ cần Giả Đấu Đồ có thể cắm rễ ở Tiên Ngọc Trai, đám người Hàn Mân Hùng vẫn có sức ảnh hưởng trong công ty.
Đến lúc đó, cho dù Sở Phất Duy mang người mới vào sân, cũng rất khó diệt trừ thế lực đoàn đội cũ.
Ông cụ Hàn suy nghĩ: "Bây giờ Đấu Đồ còn ở Tiên Ngọc Trai, phải không?"
"Đúng, hai mươi mấy năm rồi."
"Quả thật rất lâu rồi."
"Cậu ấy cũng cam đoan với chúng ta, nhất định sẽ phụ tá lãnh đạo mới." Hàn Mân Hùng nói lời thuyết phục, "Chờ qua hai năm, Phất Duy mang thai thì không thể để ý tới công ty, ít nhất cũng có người đáng tin cậy."
Hàn Trí Viễn lập tức nói: "Chú hai lo lắng nhiều rồi."
Hàn Mân Hùng lộ vẻ khó xử: "Trí Viễn không tin người trong nhà?"
"Vậy thì không, chỉ là nếu Duy Duy mang thai ở nhà, không đi làm nữa, sau này cháu sẽ không còn mặt mũi gặp bố mẹ vợ nữa." Hàn Trí Viễn cười khổ, nửa thật nửa giả nói, "Cái này không giống với lời thề khi kết hôn, chỉ sợ sẽ bị Hà đổng gây phiền toái."
"Ai nha, mang thai còn phải đi làm, đó mới là không biết thương người..." Giả Kha Nghiên dịu dàng phụ họa, "Hơn nữa xây dựng gia đình chính là như vậy, dù sao cũng phải có người hy sinh, cuộc sống là phải thích ứng nha, không chừng khi đó suy nghĩ của Phất Duy cũng thay đổi, đúng không?"
"Có đạo lý, xây dựng gia đình chính là phải có người hy sinh." Sở Phất Duy gật đầu như thật, "Nhưng lá gan của cháu tương đối nhỏ, vẫn là để người khác hy sinh đi."
Giọng Hàn Trí Viễn từ từ, thái độ lại vô cùng cứng rắn: "Duy Duy có suy nghĩ của mình, sinh hay không sinh, điều động hay không điều động, đều do cô ấy định đoạt, bất kể là chuyện trong nhà hay chuyện công ty, chúng ta đều không có quyền lên tiếng."
"Trí Viễn, chuyện trong nhà thì thôi, nhưng chuyện công ty thì không thể như vậy." Hàn Mân Hùng nhíu mày, lạnh lùng nói, "Lúc chuyển nhượng thương hiệu không nói trước cũng không sao, nhưng Tiên Ngọc Trai có bao nhiêu nhân viên kỳ cựu, cũng không thể khiến bọn họ thất vọng đau khổ được."
"Tốt xấu gì cũng là thương hiệu trăm năm, cần phải nghe ý kiến của cấp dưới một chút!"
Ông cụ Hàn vỗ bàn, quát: "Được rồi, ầm ĩ cái gì."
Cả phòng ăn yên tĩnh lại.
Ông cụ Hàn thở dài: "Chuyện này để ta ngẫm lại, không có cách nào lập tức quyết định."
*
Sau khi ăn xong, mọi người chuyển đến phòng khách, tốp năm tốp ba uống trà. ( truyện trên app tyt )
Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn ngồi trên sô pha, Giả Kha Nghiên và Hàn Kỳ ngồi bên bàn trà, chỉ có ông cụ Hàn và Hàn Mân Hùng là không biết tung tích.
"Ui, ông xã thật đúng là nhị thập tứ hiếu." Sở Phất Duy dùng nĩa chọc một miếng hoa quả, nháy mắt ra hiệu nói, "Vừa rồi diễn xuất không tệ, ngay cả em cũng cảm động."
*Nhị thập tứ hiếu: Hai mươi tư tấm gương hiếu thảo của người xưa.
Cô đều phải kính nể anh phát huy vượt xa người thường, vì tranh quyền với Hàn Mân Hùng mà diễn vai người chồng nam đức một cách hoàn mỹ, hận không thể vỗ bàn đứng lên anh sống tôi chết với người lớn trong nhà.
"Cô nên cẩn thận một chút đi, nếu như không tiêu diệt Giả Đấu Đồ, lấy được Tiên Ngọc Trai cũng chỉ còn lại cái vỏ không." Hàn Trí Viễn nhìn về phía ban công, lạnh lùng nói, "Tôi đoán lát nữa ông nội sẽ tới tìm cô bàn chuyện."
Anh đã sớm có lĩnh hội đối với rắc rối của Tiên Ngọc Trai, tập đoàn chậm chạp không hoàn thành cải cách nội bộ, đều có nguyên nhân sau lưng.
Trên danh nghĩa, Sở Phất Duy đã có được quyền khống chế tuyệt đối, nhưng hôm nay Hàn Mân Hùng đặc biệt nhắc tới việc này, chỉ sợ chính là muốn dùng ông cụ Hàn đến áp người.
Quả nhiên, Hàn Mân Hùng từ ban công trở lại phòng khách, ông cụ Hàn theo sát phía sau, không ai biết hai cha con lén hàn huyên cái gì.
Ánh mắt ông cụ Hàn băn khoăn một vòng, dừng lại trên người vợ chồng nhỏ bên sô pha, vẫy tay nói: "Phất Duy, đến trò chuyện với ông nội."
"Vâng ạ."
Sở Phất Duy đứng dậy, Hàn Trí Viễn không nhúc nhích.
Ban công nối liền với phòng khách, đi qua cửa tinh xảo, tầm nhìn rộng mở trong sáng.
Không khí trong lành tràn vào chóp mũi, xen lẫn hương hoa trong veo, trên ban công rộng lớn đặt chậu hoa ngay ngắn, còn tỉ mỉ dựng giá gỗ để dây leo xanh biếc leo lên.
Ông cụ Hàn thấy cô hăng hái bừng bừng nghịch hoa cỏ, ấm áp cười nói: "Đã lâu không tới, có phải đã thay đổi rồi không?"
Sở Phất Duy vây quanh bồn cây xinh đẹp: "Thật đẹp mắt."
"Người lớn tuổi, thích trồng hoa cỏ, con thích thì lấy một chậu về."
Cô không khách khí, đáp: "Được, lát nữa để Hàn Trí Viễn mang lên xe."
Ông cụ Hàn vỗ tay tán thưởng, "Con có nhớ khi còn bé tới nhà chúng ta chơi, chơi đến cuối cùng không nỡ đi, ta nói đùa bảo con ở lại, con nói với ta cái gì."
Sở Phất Duy lộ vẻ tò mò: "Nói cái gì?
Quả thật khi còn nhỏ cô thường đến biệt thự, nhưng đã sớm quên mất phần lớn mọi chuyện, chỉ nhớ rõ thi đấu đạp xe đạp ở gần đó cùng Hàn Trí Viễn.
Ông cụ Hàn cười ha hả nói: "Con nói với ta, 'Chỉ cần di chúc viết tên con, con sẽ ở lại chỗ này'."
...... Còn có chuyện này?
"Lúc ấy ta liền cảm thấy, con cũng rất thú vị, chưa thấy qua cô bé nào dám nói chuyện như vậy!"
Ông cụ Hàn thoải mái cười to, Sở Phất Duy lại lộ vẻ ngượng ngùng, không ngờ trước kia cô ăn gan gấu gan báo, còn dám đoạt gia sản với Hàn Trí Viễn và Hàn Mân Hùng, còn yêu cầu viết giấy xác nhận ở trước mặt ông cụ.
"Đáng tiếc, nhà chúng ta rất ít người dám nói thật." Ông cụ Hàn khoanh tay đứng nhìn vườn hoa của mình, thở dài nói, "Không phải không nói lời nào, chính là nói dối."
Sở Phất Duy không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm ông, cẩn thận quan sát tóc đen và lông mày trắng của ông.
Trong hôn lễ cô đã phát hiện ra một chuyện, tóc ông cụ đã bạc trắng từ lâu, nhưng ông vẫn cố chấp không chịu thua, luôn nghiêm túc nhuộm đen, chỉ có lông mày hoa râm loang lổ để lộ dấu hiệu năm tháng trôi qua.
Ông dần dần già yếu, vẻ bề ngoài yên tĩnh của căn nhà này đã biến mất, chỉ là không biết khi nào sóng gió sẽ thổi quét Hằng Viễn.
"Phất Duy, cho con Tiên Ngọc Trai, nhưng người không thể điều động người. Ta không điều Giả Đấu Đồ đi, không phải bởi vì cậu ta và Mân Hùng có quan hệ, mà là cậu ta đã làm ở Tiên Ngọc Trai hai mươi mấy năm, tùy tiện để cho cậu ta rời đi, cũng sẽ dao động căn cơ của con."
Ông cụ Hàn nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: "Con sẽ không trách ông nội chứ?"
Sở Phất Duy thoải mái nói: "Đương nhiên là không, công ty là ngài cho, có điều Giả tổng hay không cũng không sao cả."
Sắc mặt ông cụ hơi hòa hoãn: "Vậy là tốt rồi."
"Nhưng mà chúng ta cũng phải nói trước, nếu hôm nay đã quyết định, về sau không thể sửa lại, nếu không không có cách nào làm việc."
Sở Phất Duy chớp chớp mắt, cô lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: "Chú hai nói Giả tổng là phụ tá đắc lực của con, hẳn là nên ở lại Tiên Ngọc Trai, vậy lỡ như sau này ông ấy muốn rời đi, ông nội cũng không thể trách con."