"Cái gì?"
Trong nháy mắt, Cam Xu Dao móc nối Sở tổng với tên lưu manh miệng lưỡi ba hoa, bị lời nói của đối phương làm cho tinh thần hoảng hốt. Cô ấy mím môi nói: "Thật xin lỗi, tôi không hiểu ý của cô lắm."
Sở Phất Duy thấy đối phương bối rối, hỏi: "Cô cảm thấy Tiên Ngọc Trai thế nào?"
Khuôn mặt Cam Xu Dao lộ vẻ do dự, giống như không biết bắt đầu từ đâu.
"Thương hiệu châu báu có lịch sử lâu đời nhất trong nước, đây là một vinh dự, cũng mang đến tai hại, chính là nơi có cơ cấu nhân viên bảo thủ nhất trong nước." Sở Phất Duy dứt khoát tự hỏi tự đáp, "Không phải Hằng Viễn không nghĩ tới cải cách nội bộ, nhưng đều là cầm lên thật cao, nhẹ nhàng buông xuống, không bệnh mà chết."
Tiên Ngọc Trai đuôi to khó vẫy, ẩn giấu bệnh nặng, ngay cả Hàn Trí Viễn cũng không thể dễ dàng lay động, nhưng chỉ cần cắt bỏ thịt thối là có thể bừng bừng sức sống trở thành bát vàng trong tay.
"Vạn Tinh không phải Hằng Viễn, không dễ lừa gạt như vậy. Nhưng mà tôi cũng sẽ không sửa lung tung, tìm vài nhân viên ưu tú, tìm hiểu tình huống trước, vừa vặn liền phát hiện ra cô."
Sở Phất Duy lấy sơ yếu lý lịch ra, đắp lên chồng ảnh chụp kia, nói: "Tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, thành tích trong công ty không tệ, chỉ thiếu một cơ hội là có thể đi lên, đủ để đảm nhiệm cương vị quản lý."
Lời này vừa nói ra, tâm niệm của Cam Xu Dao xoay chuyển, nhất thời lĩnh ngộ ẩn ý.
Đây là ám chỉ mình nên đứng về một phe.
Tiên Ngọc Trai nhập vào tập đoàn Vạn Tinh, tất sẽ có sự thay đổi về nhân viên, trung cao tầng gặp phải chuyện thay máu. Mặc dù Sở tổng đủ tự tin, nhưng căn bản nội bộ công ty rắc rối khó gỡ.
Không thể nghi ngờ thăng chức tăng lương chính là chuyện vui của đời người, chỉ sợ con đường thăng chức loang lổ vết máu, chém giết qua đi chỉ để lại vết sẹo, ngoài ra không để lại cái gì.
"Khiến cô thất vọng rồi." Cam Xu Dao uyển chuyển dùng từ, "Bản thân tôi càng cảm thấy hứng thú đối với thiết kế hơn, cũng không am hiểu tổ chức quản lý hay kinh doanh công ty, tôi đều không rõ lắm."
Sở Phất Duy bình thản khuyên nhủ: "Mọi chuyện đều có lần đầu tiên, trước kia không rõ ràng lắm, vậy thì từ từ học."
Cam Xu Dao khó xử: "Nhưng tôi càng muốn an tâm thiết kế......"
Sở Phất Duy: "Cam Xu Dao, cô thật sự an tâm sao?
Cam Xu Dao sửng sốt.
"Lúc còn đi học đã muốn học thiết kế, nhưng trong nhà không cho học phí, chỉ có thể đi làm từ sớm để kiếm tiền mua kim loại quý về luyện tập."
"Buồn cười là sau khi đi làm, mẹ thường đòi tiền sinh hoạt phí, mỹ danh nói là cô phải hiếu thuận, báo đáp ơn sinh dưỡng."
"Cố gắng hết sức mới có thể làm trong một công ty nhãn hiệu châu báu nổi tiếng, lại gặp xui xẻo tám đời, bị Thái tử gia ăn chơi trác táng coi trọng."
"Không muốn từ chức, lại không muốn khuất phục, trùng hợp Thái tử gia mặt than đến thị sát, liền chụp ảnh giả, dùng để cáo mượn oai hùm, vứt bỏ tên ăn chơi trác táng dây dưa với mình."
Sở Phất Duy cười nói: "Dù sao Hàn Kỳ có ăn chơi trác táng đến đâu cũng không dám chất vấn Hàn Trí Viễn."
Sắc mặt Cam Xu Dao trắng bệch, run giọng nói: "... Cô đã sớm biết?"
Biết cô ấy lợi dụng ảnh chụp, dọa lui Hàn Kỳ háo sắc!
Cũng biết cô ấy cố ý đưa Hàn Trí Viễn xuống lầu, dùng thiết bị giấu trong bóng tối để chụp ảnh!
Nếu như hỏi chuyện bất hạnh nhất trong những năm gần đây của Cam Xu Dao là gì, không thể nghi ngờ là lộ diện ở hội nghị, bị Hàn Kỳ theo dõi. Hàn Kỳ là hoa hoa công tử, rất nhanh đã phát động thế công, đi làm tặng hoa, tan tầm chặn người, chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Cô ấy không muốn rời khỏi Tiên Ngọc Trai, lại phiền não vì bị Hàn Kỳ quấy rầy, phải lấy ra nhân vật có thực lực mới có thể bỏ đi ý niệm của đối phương. Hàn Trí Viễn là lựa chọn tốt nhất, thân phận cũng đủ uy hiếp, quan hệ với Hàn Kỳ cũng xa cách. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cam Xu Dao biết rõ hành động này là sai, nhưng cô ấy bị ép đánh cuộc, đánh cuộc Hàn Kỳ không dám tìm Hàn Trí Viễn để chứng thực.
Vốn dĩ còn tưởng rằng đánh cuộc thắng, chưa từng nghĩ lại bị bại lộ.
Sở Phất Duy có chút hứng thú nói, "Đáng tiếc là, mẹ của công tử bột ghi hận cô, ngay cả thân thích của anh ta cũng nhìn cô không vừa mắt, lúc làm việc gây khó dễ là chuyện thường như cơm bữa, thỉnh thoảng còn bịa đặt trong công việc, đến nay cô còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ."
Cam Xu Dao dường như có điều ngộ ra: "Giả tổng bởi vì ...... mới......"
Sở Phất Duy gật đầu: "Cuộc sống của cô chưa từng an ổn, cô thật sự có thể an tâm thiết kế?"
"Xã hội chính là như vậy, cô có thể nói mình không muốn ăn thịt người, nhưng có thể chạy thoát được vận mệnh sao?"
Giọng điệu của đối phương từ từ, lời nói lại như dùi đâm, hung hăng đâm vào tim.
Sau một hồi yên tĩnh, Cam Xu Dao cười khổ: "Bị ăn thì thế nào? Không phải ai cũng giống như cô, tôi đã quen rồi."
Trong lòng cô ấy đã sớm rõ ràng ở trước mặt người có địa vị cao, thủ đoạn nhỏ là không đáng nhắc tới, nhưng kẻ yếu sẽ làm như vậy, là bởi vì chỉ có thể làm như vậy, nếu không sẽ không còn cách nào khác.
Người bình thường chỉ muốn giữ được một công việc, đều phải bận trước bận sau giống như chú hề buồn cười, khác với người sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Sở Phất Duy nhún vai: "Nhưng bây giờ cô có cơ hội giống như tôi."
Cam Xu Dao im lặng.
Sở Phất Duy thấy đối phương khó hiểu, dứt khoát đứng lên, tiến đến bên tai cô ấy, nhỏ giọng mê hoặc nói: "Nếu thật sự muốn an tâm, chỉ có một con đường, đó chính là bò lên cao hơn so với người khác, cao đến mức không thể bị người ta kéo xuống." ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Cô có thể chán ghét quyền lực, nhưng không nên cự tuyệt quyền lực, nếu không chính là đem phần quyền lực này chắp tay tặng cho người cô chán ghét."
Âm thanh không thể nghe thấy, hơi thở như lông vũ lướt qua làn da bên tai, khiến người ta run rẩy.
Cam Xu Dao phát hiện cô tới gần, mặc dù trên mặt cố gắng trấn định, nhưng cũng không thể không lén thừa nhận mị lực không gì sánh kịp của người trước mắt.
Tất cả những thứ này không liên quan đến giới tính hay tướng mạo, tựa như ma quỷ dùng danh lợi hấp dẫn loài người, chỉ cần tồn tại dục niệm trần thế, rất khó không bị lời thì thầm của cô lay động lòng dạ.
Sở Phất Duy thấy Cam Xu Dao xuất thần, đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương, thấm thía nói: "Suy nghĩ thật kỹ một chút, suy nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút."
Cam Xu Dao cụp mắt: "Vì sao lại là tôi?"
Sở Phất Duy nhướng mày.
"Tôi lợi dụng...... " Cam Xu Dao hơi dừng lại, khó hiểu nói, "Tôi cho rằng cô sẽ chán ghét tôi."
Cho dù như thế nào, Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn đều là một đường thẳng, theo lý thuyết không nên có sắc mặt tốt với cô ấy mới đúng.
Đến nay cô ấy vẫn nhớ, ngày thiết kế chụp ảnh, không phải là không nghĩ tới việc ngồi lên xe, tố cáo Hàn Trí Viễn về hành vi của Hàn Kỳ. Nhưng cô ấy còn chưa kịp ngồi xuống mở miệng, chỉ nghe người trong xe nói một tiếng lạnh như băng "Đi xuống", ý nghĩ muốn nhờ người giúp đỡ lập tức không còn.
Quả thật quan hệ của Hàn Trí Viễn và Hàn Kỳ không tốt, nhưng xét đến cùng đều là đàn ông, không nhất định sẽ ra mặt vì nhân viên.
Cô ấy không có cách nào tín nhiệm bọn họ, cuối cùng lựa chọn kế sách cũ.
"Tôi chưa bao giờ chán ghét người dùng tâm kế để sống sót." Sở Phất Duy cười khẽ, "Bởi vì tôi rất rõ ràng, đổi lại là tôi ở vị trí kia, tôi cũng sẽ làm như vậy."
*
Trước cửa Tiên Ngọc Trai, Sở Phất Duy nghe thấy tiếng chuông, lúc này lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Hàn Trí Viễn gọi tới. Cô xoay người vẫy tay tạm biệt Cam Xu Dao, ý bảo đối phương không cần tiếp tục tiễn, tự mình đi về phía góc.
Bốn bề không có người, Sở Phất Duy nhận điện thoại, lười biếng nói: "Có việc?"
"Cô đang làm gì vậy?"
"Thuê phòng ngoại tình, anh có muốn tới không?"
"…" Hàn Trí Viễn im lặng một lát, nói: "Tôi không ngờ cô đi Tiên Ngọc Trai, chuyện đầu tiên làm lại là cái này."
"Còn có nhiều chuyện mà anh không nghĩ tới nữa." Sở Phất Duy nhàn nhạt nói, "Anh tặng tôi một cái nón xanh, dù sao tôi cũng phải trả lại cho anh một cái chứ."
"Vậy cô cứ đưa đi."
"Cái gì?"
"Cô đưa nón xanh về nhà." Anh trêu chọc, "Vừa lúc ông nội gọi cô tới ăn cơm."
Cô ngẩn ra: "Sao đột nhiên lại gọi tôi?"
"Ông nội nói, nếu là người một nhà, không chỉ cho cổ phần, còn phải thường xuyên tụ tập." Hàn Trí Viễn bổ sung, "Cả nhà Hàn Mân Hùng cũng sẽ tới."
Tại đại hội cổ đông, Hàn Trí Viễn đề xuất giao 1% cổ phần cho Sở Phất Duy. Nếu như không có Hàn đổng ủng hộ, chuyện này không có khả năng thông qua.
Đối với việc này, đám người Hàn Mân Hùng vẫn luôn không vui, cổ phần rơi vào trong tay Hàn Trí Viễn, còn có khả năng lấy lại, nhưng rơi vào trong tay Sở Phất Duy, muốn lấy ra thì khó khăn.
Không thể nghi ngờ đám hỏi hai nhà đã uy hiếp đến cổ đông cũ, khó trách Hàn Mân Hùng ngồi không yên.
Cái này không giống tiệc gia đình, ngược lại giống Hồng Môn yến.
"Đã hiểu, vậy đi chống đỡ cho anh." Lúc này Sở Phất Duy gọi món, "Tôi muốn ăn hải sản hầm, sườn xào chua ngọt cùng canh hoa quế tuyết lê."
"Biết rồi." Hàn Trí Viễn hỏi, "Bánh nướng Tứ Hỉ lần trước thì sao?"
"Không ăn, quá ngọt."
"Thật biết chọn, ba món phía trước thì không ngọt?"
Trong ống nghe, âm thanh xung quanh Hàn Trí Viễn ồn ào, một lát sau dần dần trở nên yên tĩnh, giống như đã thoát khỏi dòng người mãnh liệt.
Anh đề nghị: "Nếu cô còn ở Tiên Ngọc Trai, vậy cứ chờ ở đó một lát."
"Chờ bao lâu?"
Rất nhanh, một chiếc xe sang dừng ở cửa tòa nhà cổ, thân xe hơi thấp bé, đường cong bên cạnh lại tao nhã rõ ràng, lộ ra ý nhị cổ điển của nước Anh. Biển số xe không phải là biển A00001, nhưng giống với các xe khác trong Hằng Viễn.
Sở Phất Duy tùy ý liếc nhìn, không đợi cửa sổ xe hạ xuống đã biết người lái xe là ai. Chỉ có Hàn Trí Viễn mới nhàm chán như vậy, thích lái loại xe Bentley đã ngừng bán, ưu việt hơn so với Bentley bình thường, nhưng không phô trương như Rolls Royce, lộ ra một cỗ cảm giác khiêm tốn vặn vẹo.
"Thật ngạc nhiên --" Sở Phất Duy thong thả bước lên phía trước, mở ghế phụ cửa xe ra, thán phục nói, "Vậy mà anh sẽ làm tài xế?"
Cô cũng không ngờ tới, anh còn có thể săn sóc đưa đón, không phải cẩu tặc năm đó lúc thi đấu đạp xe đạp, điên cuồng tăng tốc.
Hàn Trí Viễn ngồi ở ghế lái chính, hai tay nắm tay lái: "Ông nội bảo tôi đi làm về thì tiện đường đón cô."
Sở Phất Duy ngồi vào trong xe, cô nghe xong giải thích, liếc mắt: "Biết rồi."
Hai người quen biết nhiều năm, căn bản không cần khách sáo, rất nhanh xe đã chạy về phía đại lộ quen thuộc, đi về phía khu biệt thự.
Cảnh phố xá phồn hoa từ ngoài cửa sổ xe chảy qua, bên trong xe im ắng, chỉ có tiếng hướng dẫn chỉ đường.
Sở Phất Duy dựa đầu vào cửa sổ, liếc trộm Hàn Trí Viễn một cái, thấy anh hết sức chuyên chú lái xe, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cô, anh chủ động đặt câu hỏi: "Nhìn cái gì?"
Cô nói thầm: "Anh đúng là thành thục ổn trọng hơn nhiều."
Nếu như cô nhớ không lầm, khi còn bé Hàn Trí Viễn hoạt bát hơn bây giờ rất nhiều, cho dù anh nhân mô cẩu dạng, mỗi lần thắng cô đều khó nén vui mừng, nhưng không phải là cọc gỗ lạnh như băng, thỉnh thoảng còn muốn ăn đòn mà khiêu khích hai câu.
Tất cả chuyển biến là sau khi cha mẹ qua đời, dường như anh niêm phong một phần cảm xúc, trong một đêm trở nên trầm mặc ít nói, ngay cả vui đùa đùa giỡn cũng ít đi.
Lúc ban đầu, anh đối mặt với Hàn Mân Hùng sẽ lạnh mặt, cự tuyệt gặp mặt đối phương, hiện tại lại có thể không lộ biểu tình, đồng ý tham gia tiệc tùng trong biệt thự, thật đúng là không giống nhau.
Hàn Trí Viễn lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ muốn tôi nổi điên trên đường lái xe, mang theo cô đi tìm chết sao?"
"Vậy anh lời rồi, tôi đáng giá hơn anh."
"…"
Hàn Trí Viễn đã sớm quen với sự vô liêm sỉ của cô, cho nên lựa chọn im lặng.
Bỗng nhiên Sở Phất Duy nhớ tới một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, tôi muốn đề bạt nhân viên đã chụp ảnh anh, anh có để ý không?"
"Xin hỏi đây là ý tưởng thăng chức gì, ngang nhiên khuyến khích nhân viên chụp ảnh ông chủ?"
Hàn Trí Viễn muốn làm ra vẻ lạnh lùng, không bị đối phương quấy nhiễu nỗi lòng, nhưng nghe thấy quyết định thái quá của cô, lông mày vẫn không nhịn được mà nhíu lại: "Nếu tôi không ngại thì sao, nếu tôi để ý thì sao?"
"Nếu anh không ngại thì rất tốt, tôi sẽ tìm cơ hội thăng chức cho cô ấy."
Sở Phất Duy khen: "Anh để ý thì lại càng tốt, nghĩ đến có thể khiến cho anh ngột ngạt, tôi sẽ để cho cô ấy thăng chức nhanh hơn!"
"???"