Sau một lúc lâu, anh bị làm cho tâm phiền ý loạn, nhượng bộ nói: "1% cổ phần, nhiều hơn nữa là không thể."

Sở Phất Duy nghe vậy, lập tức thuận gậy bò theo, thăm dò nói: "Ý này là, mỗi lần anh phạm lỗi sẽ phạt 1% cổ phần sao?"

Lúc này cô nảy ra chủ ý quỷ quái thất đức, hẳn là đã cẩn thận tìm hiểu lịch sử tình cảm của Hàn Trí Viễn, xoi mói phạt anh đến lung tung rối loạn.

"Được, nhưng phải công bằng một chút, không thể chỉ nói một mình tôi."

"Có ý gì?"

"Tốt nhất sau này cô đừng bị bắt, đến lúc đó tôi cũng mặc kệ sự thật, trực tiếp đổ oan cho cô." Hàn Trí Viễn cười lạnh, "Người yêu đương thời đại học không phải là tôi."

Cô sửng sốt: "... Chậc, anh còn biết chuyện thời đại học của tôi?"

Hàn Trí Viễn không lên tiếng, trực tiếp cúp điện thoại. Anh cất điện thoại vào trong túi, đi về phía người đang chờ bên cạnh.

Đó là trợ lý của anh, tên là Hạ Triết.

Hàn Trí Viễn hỏi: "Điều tra ra chưa?"

Hạ Triết vội nói: "Hàn tổng, quả thật ảnh chụp không phải tổng hợp, nhưng hẳn là đối phương đã sớm có mưu đồ. Tôi hỏi chú Lưu một chút, ông ấy nói nhìn có vẻ là ở đại lộ Quang Khúc, là năm ngoái anh thị sát Tiên Ngọc Trai, bị chụp ở cửa lúc lên xe."

"Người này là ai?"

"Cô ta tên là Cam Xu Dao, giám đốc bộ phận thiết kế của Tiên Ngọc Trai. Lúc anh tham dự hội nghị, cũng không trao đổi gì với cô ta, chỉ là sau khi tan họp, cô ta đưa anh xuống lầu, cho nên có ảnh chụp."

Đây là chiêu thức thông thường trong giới giải trí, mạnh mẽ cọ vào bên người danh nhân, lại mượn cơ hội chụp được ảnh thân mật, làm bộ quan hệ của hai bên bất phàm, dùng cái này nâng cao giá trị con người của mình.

Có đôi khi, đương sự cũng không biết đối phương lại bị chụp ảnh chung.

Hàn Trí Viễn không vui nói: "Là cô ta phát tán những bức ảnh này ở Tiên Ngọc Trai?"

"Trước mắt còn chưa điều tra rõ." Hạ Triết lộ vẻ chần chờ, "Trên thực tế, hình như người của Tiên Ngọc Trai không biết việc này, đến tột cùng là ai gửi thư cho Sở tiểu thư, đến nay vẫn là một bí ẩn."

Hàn Kỳ từng ở Tiên Ngọc Trai, không chừng là đồng bọn với anh ta, chỉ có anh ta mới nhàm chán như vậy.

Loại thủ đoạn lực sát thương không lớn nhưng ghê tởm này, chỉ có Hàn Kỳ làm được, khẳng định Hàn Mân Hùng cao minh hơn.

Hàn Trí Viễn dặn dò: "Tôi nói thay đổi cho cậu, cậu điều chỉnh điều khoản một chút, cả tư liệu về người này cũng gửi cho Sở Phất Duy."

Hạ Triết vội vàng lấy điện thoại di động ra, đợi anh biết được muốn cho Sở Phất Duy 1% cổ phần, theo bản năng hít sâu một hơi, cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

Nhưng mà ông chủ đều đã nói ra miệng, cấp dưới sẽ không tiện xen mồm lung tung.

Hàn Trí Viễn: "Còn một việc nữa, cậu sắp xếp người theo dõi Sở Phất Duy."

Hạ Triết gật đầu: "Được."

"Nếu phát hiện cô ấy tiếp xúc với người khác phái xa lạ, lập tức chụp ảnh, báo cáo cho tôi."

"?"

Hạ Triết cẩn thận nói: "Hàn tổng, mạo muội hỏi một câu, anh và Sở tiểu thư là hợp đồng hôn nhân phải không?"

Hàn Trí Viễn liếc anh ta một cái: "Có ý gì? Không phải cậu đã xem qua hợp đồng rồi sao?"

Hạ Triết quanh co: "Không có gì, tôi chỉ sợ..."

Sợ hợp đồng hôn nhân chỉ là tình thú của hai người, vậy không phải chúng tôi cũng là một phần trong Play của hai người chứ?

Có đối tượng liên hôn nhà ai sẽ theo dõi kiểm tra đối phương, còn kiêng kị người khác phái xa lạ?

Không biết còn tưởng rằng thật sự có cái gì đó.

*

Sở Phất Duy bị Hàn Trí Viễn cúp điện thoại bất thình lình, cô đang muốn gọi lại trả thù, hung hăng quấy rầy đối phương một phen, lại nhận được tin nhắn mới.

CV của một người phụ nữ xa lạ và hợp đồng cổ phần 1% mới ra lò.

Hiệu suất làm việc của Hàn Trí Viễn cực cao, biết được sự việc không bao lâu, không chỉ lấy ra chi tiết về người phụ nữ trong ảnh, còn nghĩ lại chi tiết điều khoản của hợp đồng, nhất định là đang điên cuồng chèn ép người dưới đáy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Nhà tư bản máu lạnh tàn bạo như vậy, phải bị đưa ra công lý.

Cô ăn hết gia tài bạc triệu của anh, vậy được gọi là thay trời hành đạo.

Sở Phất Duy tiện tay mở sơ yếu lý lịch, vốn dĩ cô mang tâm tư bát quái, muốn nhìn mặt bạn gái scandal của Hàn Trí Viễn. Dù sao Hàn Trí Viễn chưa bao giờ có tin đồn yêu đương, thật vất vả mới có tin đồn, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy tò mò.

Nhưng mà, nội dung sơ yếu lý lịch lại càng có lực hấp dẫn hơn so với ảnh chụp, nhất là vị trí của Cam Xu Dao ở công ty, còn khiến người ta chú ý hơn so với mái tóc dài gợn sóng của cô ấy.

"Giám đốc bộ phận thiết kế Tiên Ngọc Trai?" Sở Phất Duy mỉm cười, "Thật trùng hợp."

Cô mới vừa tiếp nhận thương hiệu Tiên Ngọc Trai, không nghĩ tới sẽ dùng phương thức này để làm quen với cấp dưới tương lai của mình.

*

Trên đường lớn Quang Khúc, một tòa nhà khí phái tọa lạc trong phồn hoa ồn ào náo động, được mấy tòa nhà thấp hơn vây quanh, trên bảng hiệu treo cao viết chữ to cứng cáp hữu lực, chính là "Tiên Ngọc Trai."

Năm tháng không thay đổi, tòa nhà này vẫn như cũ. Nơi đây đã có lịch sử hơn trăm năm, là trụ sở của thương hiệu trang sức Tiên Ngọc Trai.

Cho dù có không ít bộ phận công ty chuyển vào văn phòng hiện đại, nhưng vẫn để nhân viên trung tâm ở gần tòa nhà cổ, các loại hoạt động quan trọng cũng sẽ được sắp xếp ở chỗ này.

Bên ngoài kiến trúc có dấu vết lịch sử tang thương, nhưng thiết bị làm việc bên trong lại mới tinh. Tòa nhà cổ bên cạnh mới tu sửa phòng thiết kế, tòa nhà mới xây cũng không tính là cao, có thể thưởng thức vẻ đẹp lịch sự tao nhã của tòa nhà cũ bên cạnh, tụ tập đông đảo nhân viên thiết kế của Tiên Ngọc Trai.

Trong phòng trà, một nam một nữ đứng ở trong góc, bưng ly nước xì xào bàn tán.

Người phụ nữ thở dài một tiếng, nói thầm: "Sau này chúng ta phải làm sao đây?"

"Nên làm cái gì thì làm cái đó, không phải là chuyển nhượng thương hiệu sao? Chúng ta đều chỉ là kiến nhỏ, trời sập xuống cũng không đập tới, Vạn Tinh lại không kém Hằng Viễn." Người đàn ông cầm cốc cà phê trong tay, vểnh ngón tay hoa lan, liếc mắt một cái, "...... Nhưng thật ra không chừng khoai tây già sẽ bị đập thành khoai tây nghiền."

Tiên Ngọc Trai nhập vào tập đoàn Vạn Tinh, quả thực là một đòn cảnh cáo cao tầng. Sở Phất Duy nhảy dù thành CEO, nắm 100% cổ phần khống chế Tiên Ngọc Trai, chắc chắn sẽ nhấc lên mưa rền gió dữ.

Đương nhiên, chỉ có lãnh đạo cấp cao mới có thể gặp mưa gió quật ngã, chắc chắn người do bà chủ mới mang đến sẽ cấu xé với người cũ, nhưng không ảnh hưởng đến cá tôm nhỏ ở cuối chuỗi thức ăn.

Hiện tại có lẽ người phiền lòng nhất là CEO cũ Giả Đấu Đồ, bị tập đoàn giáng chức tại chỗ, còn phải cung nghênh đại tiểu thư. Dáng người ông ta thấp béo, làn da ngăm đen, lại thường xuyên nói chút lời khó nghe, lén lút bị gọi đùa là "Khoai tây già."

Người đàn ông: "Không biết bà chủ mới có tính tình thế nào, đừng có tật xấu như khoai tây già."

"Tôi nghe tổng bộ ... Không đúng, người của Hằng Viễn nói, Hàn tổng đặc biệt cho bà chủ mới 1% cổ phần, muốn cho cô ấy thêm một phần hứa hẹn, thậm chí không để ý các cổ đông khác phản đối." Người phụ nữ nói chuyện say sưa, "Cuối cùng vẫn là Hàn đổng đồng ý."

Người đàn ông líu lưỡi: "Chậc chậc, thanh mai trúc mã, đúng là yêu thương sâu đậm!"

Giày cao gót dẫm lên trên sàn nhà vang lên tiếng lộp bộp, cắt đứt hai người đang bí mật bát quái ăn dưa.

Hai người vội vàng nghiêng người, đưa lưng về phía người tiến vào, giả bộ đang lấy nước nóng.

Tiếng gót giày thanh thúy càng ngày càng gần, từng đợt hương thơm cũng tràn vào bốn phía, phía trước là hương chanh chua chát hơi đắng, tiếp theo là hương gỗ long tiên cao cấp. Mặc dù không nhìn thấy người, cũng có thể đoán được là ai.

Một lát sau, người phụ nữ mang giày cao gót rời đi, hai người mới chậm rãi xoay người, rốt cục có cơ hội tiếp tục nói chuyện phiếm.

Người phụ nữ bắt được bóng hình xinh đẹp cách đó không xa, cảm khái nói: "Nhưng mà đổi lãnh đạo mới, chị Xu Dao có thể thở phào nhẹ nhõm, lão Khoai Tây không thể để ý đến chị ấy nữa."

Ánh mặt trời chiếu vào phòng thiết kế, đem tất cả phơi nắng đến ấm áp, làm cho đồ trưng bày trên bàn hiện ra ánh sáng ngũ sắc sặc sỡ.

Cam Xu Dao bưng ly nước, trở lại chỗ ngồi của mình, lại không có tâm tư vẽ thiết kế. Sáng sớm hôm nay, mí mắt phải của cô ấy giật giật, đến công ty rót một ly cà phê lớn cũng vô dụng, không biết rốt cuộc là dấu hiệu gì.

Theo lý thuyết, công ty đổi lãnh đạo là chuyện tốt đối với cô ấy, Giả Đấu Đồ nhằm vào chính mình khắp nơi, hiện tại bản thân ông ta khó bảo toàn, cho nên sẽ dời đi mục tiêu.

Nhưng cô ấy luôn có một dự cảm xấu.

Trước màn hình, Cam Xu Dao cố gắng kéo lại lực chú ý, muốn đem tâm tư đặt ở trên bản thiết kế, lại đột nhiên thấy gợi ý wechat ở góc dưới bên phải lóe lên. Cô ấy mở ra xem, người gửi thư là "Mẹ."

[Đã đến lúc Xương Đông phải tìm việc rồi.]

Một cỗ cảm giác chán ghét tự nhiên sinh ra.

Cam Xu Dao rất muốn nôn, không rõ là thân thể không khỏe, hay là tâm lý không khỏe.

Đúng lúc này, trong phòng thiết kế nổi lên tiếng nghị luận như sóng biển, lúc ban đầu là xa xa truyền đến, ngay sau đó giống như vỗ vách đá, truyền vào lỗ tai càng ngày càng vang.

"Bà chủ mới tới --"

"Thật hay giả? Không phải đã nói hai ngày nữa mới tới sao?"

"Đương nhiên là thật, Giả tổng xuống đón người! Hình như không có chào hỏi trước!" ( truyện trên app tyt )

"Mẹ ơi mẹ ơi, ai giúp tôi thu đồ lặt vặt một chút, sẽ không đến bộ phận thiết kế chứ......"

Cả tòa nhà đều ồn ào, tình cảnh một mảnh hỗn loạn, đều lâm trận mới mài gươm.

Cam Xu Dao thấy thế, cũng hoảng hốt, đem bản thiết kế rải rác nhét về chỗ cũ, lo sợ bất an ngồi ở trước máy tính.

Cũng không lâu lắm, Giả Đấu Đồ xuất hiện ở phòng thiết kế, vẫy tay nói: "Cam Xu Dao, cô tới đây một chút."

"...... Được."

Sắc mặt Cam Xu Dao khẽ biến, trong ánh mắt mọi người, đứng dậy đi theo Giả tổng ra ngoài.

*

Tòa nhà chính của Tiên Ngọc Trai có lịch sử lâu đời, lắng đọng hơn nhiều so với tòa nhà thiết kế mới xây, khắp nơi còn sót lại dấu vết thời gian. Cho dù là ngày hè rực rỡ, trong tòa nhà cũng tự mang theo bóng râm, xua tan thời tiết nóng bức theo tiếng ve kêu mà đến.

Trước khi Cam Xu Dao vào cửa, cô ấy đứng trong hành lang run rẩy, vội vàng giật giật hai chân cứng ngắc, lại hít sâu một hơi, bình phục hô hấp hỗn loạn.

Giả tổng đưa cô ấy đến chỗ rẽ, sau đó không đi theo nữa, chỉ nói Sở tổng đang ở phòng khách quý, muốn nói chuyện riêng vài câu với cô ấy.

Nghe không tốt lành chút nào.

Cam Xu Dao đưa tay gõ cửa, âm thanh thùng thùng vang lên, cẩn thận lại khắc chế.

Trong phòng truyền đến giọng nữ rõ ràng: "Mời vào."

Cửa gỗ vừa dày vừa nặng mở ra, màu xanh biếc đập vào mắt, Phỉ Thúy tinh tế trong suốt phủ kín mặt bàn hoa lê vàng, dưới ánh mặt trời như hồ xanh biếc. Ngọc thạch rực rỡ chói mắt, nhưng không cách nào che giấu người phía sau bàn, không cướp đi phong thái của cô chút nào.

Nhìn qua cô hai mươi lăm hai mươi sáu, tóc đen mắt tinh, không trang điểm, mặc một bộ quần áo thoải mái, lười biếng thưởng thức các loại trang sức. Trên môi không cần dùng son môi trang điểm cũng có màu sắc tự nhiên khỏe mạnh.

Có lẽ vị này chính là Sở tổng.

"Xin chào, Cổ tổng nói cô muốn nói chuyện với tôi."

"Cô chính là Cam Xu Dao?" Sở Phất Duy nắm mặt dây chuyền phỉ thúy, cô ngước mắt lên, quan sát từ trên xuống dưới, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Cam Xu Dao đang cảm thấy khó hiểu, đột nhiên thấy đối phương quăng ra mấy tấm ảnh, đắp ngang trên bàn phỉ thúy ngọc thạch. Những bức ảnh đó phủ bụi đã lâu, theo lý thuyết sẽ không xuất hiện nữa.

Trong một khoảnh khắc, trong lòng Cam Xu Dao lộp bộp một chút, đã hiểu lý do mình bị gọi tới, sau lưng cũng bắt đầu sinh ra một tầng mồ hôi lạnh!

Sở Phất Duy là vợ mới cưới của Hàn Trí Viễn, lại không biết lấy được ảnh chụp từ đâu!

"Có gì muốn nói không? Ví dụ như 'Đây chỉ là hiểu lầm, tôi trùng hợp đưa Hàn tổng xuống lầu, lại bị người có tâm chụp ảnh'?" Sở Phất Duy buông Phỉ Thúy xuống, hai tay đan vào nhau, thảnh thơi nói, "Hoặc là cô bịa ra lý do khác, chúng ta cũng có thể tùy ý nói một chút."

Giọng điệu chậm rãi, lại giống như lưỡi dao sắc bén không tỳ vết, thoải mái gạt đi máu thịt người.

Sắc mặt Cam Xu Dao tái nhợt, á khẩu không trả lời được.

"Tôi hỏi thăm Giả tổng về cô một chút... " Sở Phất Duy dừng lại mấy giây, "Nhưng trong miệng ông ấy, cô giống như là một người đầu cơ trục lợi, mắt đi mày lại với các nam lãnh đạo, dựa vào thủ đoạn khinh thường để lên ngôi."

"Tôi rất muốn nghe cô tự giới thiệu về chính mình một chút."

Đây không phải là phản ứng trong dự liệu của Cam Xu Dao.

Không có cuồng loạn, không có tức giận bão táp, người trước mắt bình tĩnh như là người đứng xem.

Cô ấy hoàn toàn không thể nhìn thấu bà chủ mới, cảm xúc của đối phương ổn định như sóng biển yên tĩnh, nhưng không ai biết dưới vực sâu, đến tột cùng là sóng yên biển lặng, hay là dòng nước ngầm cắn người, hơi không để ý sẽ bị nghiền nát.

Cam Xu Dao theo bản năng nuốt nước miếng một cái, giọng điệu khô khốc nói: "Cô thật sự muốn nghe tôi giải thích? Hay là chỉ muốn trào phúng tôi?"

Đầu óc cô ấy cực kỳ hỗn loạn, do dự có nên phơi bày chân tướng hay không, lại sợ chỉ là phí công giãy dụa, vẫn sẽ bị trả thù.

"Cũng không phải." Sở Phất Duy lắc đầu, "Trên thực tế, tôi không có hứng thú đối với chủ trì công đạo, chỉ đơn thuần muốn cho cô một đề nghị."

"Cô nói đi."

"Đầu cơ trục lợi cũng phải thông minh, nếu thật sự muốn lên chức, không nên mắt đi mày lại với nam lãnh đạo, nên tìm nữ lãnh đạo mới đúng." Bà chủ mới cười híp mắt nói, "Ví dụ như tôi."

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play