Hai người đều không phải kẻ ngốc, càng miễn bàn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có thể trao đổi tin tức bằng mấy câu ít ỏi.

Sở Phất Duy hiểu ý, thầm than anh cáo già, không muốn giáp mặt cự tuyệt thỉnh cầu khuyên giải của người bên ngoài, lại muốn tiếp tục làm cộng sự với bọn họ khi ở tập đoàn Hằng Viễn, đơn giản làm ra khổ nhục kế, tạo hình tượng lỗ tai!

"Bữa tối tốt đẹp, quà tặng dụng tâm, săn sóc phục vụ, sau đó bị vợ mình vô tình răn dạy trước mặt mọi người." Sở Phất Duy chậc chậc nói, "Hàn tổng, xin lỗi, tôi không nghĩ tới anh lại thích diễn trò, còn thích chịu ngược, đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài."

"Hết cách rồi, tôi không có vai diễn cố định, chủ yếu là xem trình độ hợp tác."

Hàn Trí Viễn dùng ánh mắt khiển trách, hờ hững nói: "Ai bảo đối tượng hợp tác của tôi, chỉ có thể diễn vai người vợ biến thái, mới hồn nhiên giống thật nhất."

"…."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cổ tay còn đan xen, bắt đầu chuẩn bị diễn xuất. Có lẽ là phát hiện động tác của hai người, khách hàng rình coi bàn kia lại nhìn tới, xa xa đánh giá tình huống vợ chồng nhỏ.

Nửa ngày sau, Sở Phất Duy buông tay trước, buông tay áo anh ra, hít sâu một hơi nói: "Tôi sẽ không mắng."

Hàn Trí Viễn: "...?"

Cô bất đắc dĩ giải thích: "Tôi là người có tố chất, không làm loại chuyện này được."

Anh nhíu mày, chỉ đạo: "Cô hận tôi như vậy, cứ như bình thường là được."

Bình thường cô đều lạnh lùng trừng mắt, hôm nay lại rụt rè.

"Tôi hận anh lúc nào?" Sở Phất Duy trừng to mắt, vội nói, "Anh nói chuyện đừng mập mờ như vậy có được không?"

Cô giật mình trước lời nói của Hàn Trí Viễn, phải biết rằng hận là một loại cảm xúc sâu sắc, là sản phẩm sau khi khát vọng tình yêu nhưng lại bị phá hủy, trong một số ngữ cảnh đều có thể dịch là "Yêu."

Anh nói một câu "chán ghét", chứng tỏ anh và cô thuộc loại nhìn nhau không vừa mắt.

Nhưng anh nói một câu "Hận", anh và cô liền không rõ ràng.

"Rốt cuộc là ai nói chuyện mập mờ?" Hàn Trí Viễn nghi ngờ, "Chẳng lẽ không phải từ nhỏ đến lớn cô đã hất mặt, không có việc gì thì đối nghịch với tôi, còn làm mấy trò nhàm chán?"

"Còn không phải là do anh nhất định phải ganh đua với tôi, không phải so thành tích thì là khoe lý lịch, làm việc ở Manhattan cũng phải chụp cảnh đêm khu tài chính." Lúc này cô kháng nghị, "Phiền nhất là loại người giả bộ như anh."

Hàn Trí Viễn ngẩn ra: "Tôi khoe khoang lúc nào?"

"Mùa đông năm đó anh đi du học, không hiểu sao lại gửi ảnh tới, xem hoàn cảnh là phố Wall, đừng nói với tôi là anh quên rồi!"

Đây là chuyện khi hai người còn học đại học, Sở Phất Duy chỉ học ở đại học Q ở Yến Thành, Hàn Trí Viễn đi du học ở nước ngoài. Thời gian trung học liên tiếp gặp mặt kết thúc, hai người bắt đầu kiếp sống đại học mới tinh.

Mùa đông năm thứ nhất, trong những ngày tuyết chưa từng rơi ở Yến Thành, Sở Phất Duy nhận được một tấm ảnh chụp cây thông Noel của Hàn Trí Viễn. Ánh đèn rực rỡ tạo thành tán cây, thân cây màu xanh được chuông vàng và lụa đỏ trang trí, muôn màu muôn vẻ, hoa mỹ chói mắt trong bông tuyết đầy trời. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Ngoài ra, anh không gửi bất cứ thứ gì, ngay cả cô gửi một chữ "?", cũng giống như đá chìm đáy biển, không nhận được hồi âm.

Tấm ảnh đột nhiên xuất hiện này hoàn toàn khiến Sở Phất Duy bối rối. Cô còn đặc biệt hỏi bạn học cấp ba, xác định Hàn Trí Viễn chỉ gửi cho mình, không gửi cho những người khác, bởi vậy cho ra kết luận trọng đại.

Thằng nhóc này là muốn khoe khoang với cô!

Nhìn đường phố phồn hoa quen thuộc, nhìn logo công ty mịt mờ ở góc trên bên phải, cho dù là một tấm ảnh phong cảnh, cũng có thể tưởng tượng anh đang hăng hái ở nước ngoài, vừa mới bắt đầu du học đã đến trung tâm tài chính thế giới quét lý lịch, có thể không đem cuộc sống hoa lệ gửi về trong nước, khiến cho kẻ thù cũ tức chết sao?

Cô quá hiểu Hàn Trí Viễn, tuyệt đối anh sẽ không nói thẳng như nhà giàu mới nổi, phải để cho người ta tự nhận ra, như vậy mới không có vẻ tục.

Bởi vậy, anh gửi một tấm ảnh, bại lộ vị trí của mình, còn lại để cho cô thưởng thức.

Hàn Trí Viễn đối mặt với sự chỉ trích đâu vào đấy của cô, anh trầm mặc một lúc lâu, yết hầu giật giật, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tôi gửi cho cô cây đèn Giáng sinh, là muốn chúc cô ngày lễ vui vẻ."

Lúc này đổi lại là Sở Phất Duy ngây ngẩn cả người.

Anh bất mãn nói: "Là ai trước kia mắng tôi máu lạnh vô tình, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lễ Tết cũng không chúc mừng?"

Nếu như không phải lúc trung học cô luôn miệng nói dối, nhàn rỗi thì sẽ chỉ trích anh không có tình bạn học, làm sao anh sẽ nhớ rõ việc này?

Cô ngược lại xuyên tạc ý tứ của anh, bôi nhọ ý nghĩ của anh, còn ghi thù.

"Có công ty tài chính nước ngoài nào sẽ cho nhân viên thực tập làm việc vào Giáng sinh sao?"

"…"

Ánh mắt Hàn Trí Viễn thâm thúy, gằn từng chữ: "Lấy lòng tiểu nhân, đo lòng quân tử."

Cô không ngờ còn có chuyện như thế, hiểu sai ý tứ của anh, nhưng mà chủ yếu là anh cũng đủ vặn vẹo, không phải nói thẳng "Giáng sinh vui vẻ" sẽ đơn giản hơn nhiều sao, không cần phải trở nên quanh co như vậy.

"Không cần trả đũa, trách tôi không nói thẳng." Hàn Trí Viễn nhìn con ngươi cô đảo loạn, giống như con giun trong bụng cô, châm chọc khiêu khích, "Nếu tôi nhắn như vậy, cô sẽ nghi ngờ chồn chúc tết gà."

"Ai hỏi anh." Cô oán hận nói, "Đừng tự cho là thông minh, phỏng đoán sự lương thiện của tôi!"

...... Tốt lắm, đổi lấy cớ khác để trả đũa.

Trời đất chứng giám, Sở Phất Duy thật sự không nghĩ tới Hàn Trí Viễn ở nước ngoài, còn có thể nhớ việc nhắn tin chúc mừng ngày lễ cho bạn học cũ.

Nhưng mà, hai người tranh đấu gay gắt nhiều năm, thỉnh thoảng sẽ trở mặt với nhau, nhưng quả thật Hàn Trí Viễn chưa từng làm qua thủ đoạn nhỏ, càng không âm thầm hại cô.

Trận đấu của bọn họ thẳng thắn vô tư, từ trước đến nay đều đặt dưới ánh mặt trời, ngay cả khi tranh cử chức chủ tịch hội học sinh, có bạn học nam gây chuyện thị phi, đều bị Hàn Trí Viễn bác bỏ.

Khi đó, quan hệ không tốt của hai người truyền khắp toàn trường, nam sinh muốn lấy lòng Hàn Trí Viễn, đã nói Hà Đống Trác quen biết hiệu trưởng, Sở Phất Duy tặng quà lấy chức dễ như trở bàn tay, ai ngờ đổi lấy sự đáp lại lạnh như băng của Hàn Trí Viễn.

"Cậu cảm thấy cậu ấy cần phải giở trò, hay là cảm thấy quan hệ của tôi không mạnh bằng cậu ấy?"

Sau đó, không ai dám bịa đặt hai vị này có người chống lưng, mà chuyển sang bịa đặt giữa hai người có tình yêu.

Đây cũng là một trong những món nợ nhỏ Sở Phất Duy ghi cho Hàn Trí Viễn, không hiểu sao lại dẫn phát bát quái, bôi nhọ thanh danh của mình.

Thẳng thắn mà nói, nếu như đổi lại là người khác đưa ra hợp đồng hôn nhân, Sở Phất Duy sẽ không đáp ứng, lòng người phức tạp, chia của không đều sẽ trở mặt, cuối cùng rước lấy lửa thiêu thân.

Nhưng cô lại tin tưởng, Hàn Trí Viễn sẽ không làm việc này.

Đây là một loại tín nhiệm không liên quan đến huyết thống, giới tính, gia cảnh, đến từ va chạm thiện ác cực hạn khi còn ngây thơ, bọn họ là thanh mai trúc mã, biết tận gốc rễ của nhau, nhẹ nhàng vui vẻ mà so đấu, gặp qua sắc mặt xấu xa nhất của đối phương khi còn là thiếu niên, giống như thăm dò giới hạn nhân tính của đối phương trong va chạm. ( truyện trên app T Y T )

Người này xấu xa đến đâu? Tôi còn không biết anh ấy (cô ấy) sao.

Anh và cô đều chắc chắn như thế.

Đây gọi là tình bạn sao? Hay là tình thân?

Sở Phất Duy không biết, cô chỉ biết chuyện này liên quan đến sinh tử, nếu không đáp ứng hợp đồng hôn nhân, Hàn Trí Viễn thật sự có thể bị đâm chết, hào môn tranh gia sản không thiếu thảm kịch.

"Không nên lãng phí thời gian, nhanh chóng tốc chiến tốc thắng." Hàn Trí Viễn nhìn thấy cô thất thần, không có nhìn về phía kẻ rình coi, anh chỉ dùng khóe mắt quan sát, nói, "Sau đó bỏ rơi bọn họ."

"Hàn tổng nói rất đúng." Sở Phất Duy ngoan ngoãn nháy mắt, "Nhưng tôi vừa mới cẩn thận suy nghĩ một phen, càng cảm thấy mình không thể mắng anh, hình như anh đối xử với tôi cũng không tệ lắm."

Mặc dù anh thích bày mặt thối, nhưng nhân phẩm coi như đáng tin cậy, tội không đáng chết.

Phong cách của cô đột biến, Hàn Trí Viễn khó có thể tin nói: "Cô cố ý?"

Người mật báo trong bóng tối nhìn chằm chằm, cô lại muốn phủi tay mặc kệ!

"Nào có." Sở Phất Duy vỗ vỗ ngực, chân tình nói, "Tôi tôn trọng Hàn tổng từ tận đáy lòng!"

"…"

Hàn Trí Viễn lười lãng phí miệng lưỡi với cô nữa, dứt khoát trực tiếp bắt đầu, vỗ cánh tay cô một cái, lực đạo cũng không nặng.

Sở Phất Duy bị đánh, cô theo phản xạ có điều kiện đánh trả, cau mày nói: "Làm cái gì?"

Hàn Trí Viễn nhìn cô chăm chú mấy giây, lại yên lặng đánh cô một cái.

Lúc này, Sở Phất Duy chợt đứng dậy, trong chớp mắt đánh anh ba cái, động tác khí thế sắc bén, làm cho người ta không rảnh đánh trả!

Trong góc, hai gã theo đuôi thấy vợ chồng Sở Phất Duy chuẩn bị đánh nhau, đều có chút hoảng sợ, có thể nói là đứng ngồi không yên.

Bầu không khí vốn ngọt ngào, vừa nói vừa cười, ai ngờ một lời không hợp liền vung tay, nói chính xác là Hàn Trí Viễn bị treo lên đánh, bị vợ mới cưới đánh bốp bốp rung động. Anh chỉ có thể chật vật ngửa ra sau, tránh né liên kích của đối phương.

Đây chính là cảnh tượng ngàn năm khó gặp, phải biết rằng ở trong tập đoàn, một nếp nhăn trên âu phục cũng không có, nhưng bây giờ lại bị người ta bắt nạt thành như vậy!

"Chúng ta không đi ngăn cản sao? Tốt xấu gì cũng là Hàn tổng..."

Một người khác đưa tay ngăn lại, buồn bực nói, "Để cho hai người bọn họ đều tới đánh cậu sao?"

Sở Phất Duy không phải là nhân vật dễ chọc, nếu không Hàn tổng cầu xin cần gì phải tặng hoa lại tặng quà để làm nền trước.

"Hơn nữa nếu như cậu ta phát hiện ra chúng ta thì biết để mặt mũi ở đâu, cậu đừng gây thêm chuyện cho tôi."

"Tôi thấy Hàn tổng rất khách khí, không hiểu sao lại trở mặt, đúng là tính tình đại tiểu thư!"

Người nọ lắc đầu, cảm khái nói, "Rốt cuộc hôn nhân mang đến cái gì cho đàn ông."

Một lát sau, động tác mãnh liệt đụng ngã ly rượu thủy tinh, nhân viên phục vụ đi đến thu thập mảnh vỡ, Hàn Trí Viễn và Sở Phất Duy mới ngừng tranh chấp. Hai người xin lỗi nhà hàng, thanh toán hóa đơn, rời khỏi Ming's với sắc mặt không tốt, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự tan rã trong không vui.

Hai tên rình coi vội vàng đuổi theo, thế nhưng thang máy chạy rất nhanh.

Sau khi chạy đến cửa, bọn họ chỉ nhìn thấy chiếc xe nghênh ngang rời đi, Hàn Trí Viễn và Sở Phất Duy đều không biết tung tích.

*

Trong xe, Sở Phất Duy ngồi ở ghế phụ, tùy ý quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng hai người. Cô ngồi thẳng người, hỏi: "Như vậy là được rồi? Bọn họ có thể tin sao?"

Vừa rồi khí thế của hai người lợi hại, thực tế chính là hai con gà tiểu học đánh nhau, căn bản không có lực sát thương gì.

"Ngày mai tôi diễn hai vở nữa ở tập đoàn, chắc sẽ không gây phiền phức cho tôi." Hàn Trí Viễn vừa lái xe, vừa lạnh nhạt nói, "Cũng không thể để cô thật sự bạo hành tôi."

Bọn họ nhờ anh làm thuyết khách, đương nhiên anh phải bày ra bộ dáng, về phần hiệu quả như thế nào, vậy phải nói sau.

"Không nghĩ tới anh sẽ xây dựng cho mình hình tượng sợ vợ." Sở Phất Duy muốn nói lại thôi, "Cái này không giống với tôi nghĩ, luôn cảm thấy các lão tổng khác sẽ không làm như vậy."

"Bọn họ làm như thế nào?"

"Tức giận vì hồng nhan, xem ai dám chê tôi." Sở Phất Duy khích lệ nói, "Thể hiện ra khí khái tổng giám đốc, anh nên làm chỗ dựa cho tôi, cứng đối cứng với bọn họ!"

Rõ ràng đây mới là tinh túy của tổng giám đốc hào môn! 

"Vậy để tôi từ chức đi."

Sắc mặt Hàn Trí Viễn không chút thay đổi nói: "Cô sắp xếp cho tôi vào Vạn Tinh, dù sao cô cũng là tổng giám đốc, tổng giám đốc bá đạo bảo vệ tôi."

"…"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play