Bóng đêm dày đặc, cổng sắt chậm rãi nâng lên, chiếc xe màu sậm lái vào tiểu khu, lái vào bãi đỗ xe ngầm.
Leng keng một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Sở Phất Duy đi theo Hàn Trí Viễn đến nhà mới, rốt cục thấy rõ toàn cảnh cấu tạo bên trong.
Tiểu khu nằm ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, mỗi tầng là một hộ gia đình.
Bố cục không gian rộng lớn, khiến người ta cảm thấy tầm nhìn rộng mở. Ngoài cửa sổ là thành phố lấp lánh ánh sáng, được ánh đèn neon nhiều màu sắc tô điểm, vào ban đêm mông lung thần bí.
"Phòng ngủ của cô ở hướng nam, trong phòng thay đồ có quần áo, đồ dùng vệ sinh cá nhân cũng đầy đủ." Hàn Trí Viễn treo âu phục trên cánh tay, chỉ về hướng phòng, "Nếu cô có bất mãn với việc chia phòng ngủ, ngày mai chúng ta lại điều chỉnh, hôm nay đã quá muộn."
Sở Phất Duy gật gật đầu, cô đánh giá trang hoàng trong phòng một vòng, coi như hài lòng đối với điều kiện nơi đây, hỏi: "Anh ở phòng nào?"
"Phòng bên cạnh cô."
Sở Phất Duy nghi ngờ: "Dựa vào cái gì mà ở phòng bên cạnh phòng tôit? Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ sao?"
"Đương nhiên không chỉ có hai phòng." Hàn Trí Viễn trầm ổn hỏi lại, "Nhưng dựa vào cái gì chỉ có cô ngủ hướng Nam?"
Ở đây có không ít phòng ngủ, chỉ là không gian hướng nam có hạn, đương nhiên hai gian phòng ngủ hướng nam kề nhau.
Sở Phất Duy nghe lý do, miễn cưỡng nói: "Được rồi, coi như công bằng."
"Vậy tôi về phòng đây."
Hàn Trí Viễn thấy cô không có ý kiến, trực tiếp đi vào phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.
Sở Phất Duy nghe thấy lạch cạch một tiếng, khóa cửa dứt khoát cài chặt, thầm mắng người này đủ cẩn thận, giống như phòng trộm cô, có lẽ sợ cô đùa dai.
Nhà mới được trang hoàng xa hoa, đồ dùng mới tinh, đồ dùng sinh hoạt không có chút dấu vết đã qua sử dụng.
Sở Phất Duy trở về phòng ngủ đi dạo một vòng, tùy ý lật quần áo trong phòng thay đồ, phát hiện quần áo phía trên còn chưa tháo tag mác, đều là nhãn hiệu mà cô thường xuyên mặc, lại thuận tay treo trở về.
Hàn Trí Viễn trốn vào trong phòng, trong phòng khách không có một bóng người, thật sự không có việc gì làm. Cô buồn chán đi tới đi lui, không hiểu sao lại đói bụng, định tìm chút gì đó ăn.
Lúc ở Ming's hai người chỉ lo diễn kịch, hơn nữa lượng cơm Tây vốn đã ít, hoàn toàn không có cảm giác no bụng.
Sở Phất Duy lấy ra rau dưa từ tủ lạnh, muốn dùng nước rửa một cái, nhưng nhất thời không cầm chắc, đồ ăn lăn vào trong bồn rửa bát. Cô vội vàng nhặt nó lên, rửa xong, lại bắt đầu lục tủ tìm nồi, phát ra âm thanh leng keng leng keng.
"Cô đang làm cái gì vậy?"
Có lẽ là âm thanh quá lớn, Hàn Trí Viễn đều bị kinh động. Anh đã thay áo ngủ thuần đen, đôi mắt như mực, tóc ngắn ướt sũng, trên người nhiễm hơi nước, nghiễm nhiên là vừa mới tắm rửa xong, vội vàng chạy tới, sợ cô làm chuyện xấu gì.
Sở Phất Duy nghe vậy, vô tội quay đầu: "Kiếm chút đồ ăn."
Hàn Trí Viễn muốn nói lại thôi: "Căn nhà này vừa được trang hoàng xong."
"Cho nên? Không thể nấu sao?"
"Không, là không thể cháy."
Sở Phất Duy mặc kệ anh âm dương quái khí, tiếp tục chuẩn bị bữa tối của mình, đem xà lách đặt ở trên thớt. Cô phát hiện anh đứng bất động tại chỗ, nghi hoặc hỏi: "Anh đứng ở đây làm gì?"
"Chờ gọi 119 hoặc 120."
Kế tiếp, quá trình nấu ăn là một hồi tra tấn đối với hai bên.
Sở Phất Duy không chịu nổi Hàn Trí Viễn không tiếng động giám thị, Hàn Trí Viễn không chịu nổi Sở Phất Duy làm việc lỗ mãng. Anh mắt thấy cô ngay cả dao nhỏ cũng không cần, đem túi rau xà lách đơn giản xé mở, bật bếp nấu mì, lông mày đã sớm nhíu lại gắt gao.
Nồi nhỏ ùng ục nổi bong bóng, nước nóng đã sớm sôi trào, sắp nhào ra ngoài.
Hàn Trí Viễn rối rắm hồi lâu, nhắc nhở: "Tại sao không tiếp tục? Nồi của cô sắp cháy khô rồi."
Sở Phất Duy cầm mì sợi đứng nhìn: "Chừng này mì sợi sẽ nấu được bao nhiêu?"
"…"
Hàn Trí Viễn không quen nhìn hành động vụng về của cô, rốt cục nhịn không được ra tay cứu vãn căn bếp bừa bộn. Anh trực tiếp lấy mì sợi, lấy ra phân lượng thích hợp, bỏ vào trong nồi nóng hổi, lại dùng đũa chậm rãi quấy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Bình thường Sở Phất Duy đối nghịch với anh, nhưng hiện tại sẽ không háo thắng. Cô yên tâm thoải mái dọn dẹp, còn đi vòng quanh phía sau anh, nói thầm: "Cho thêm trứng gà và cà chua đi."
Hàn Trí Viễn trào phúng: "Tôi là người hầu của cô sao?"
"Đúng vậy." Sở Phất Duy đúng lý hợp tình, "Không phải kết hôn là một người nô dịch một người khác hợp pháp sao."
"?"
Cô xoay đầu thật nhanh, uyển chuyển nói: "Nếu anh không muốn, vậy dứt khoát bảo tôi ít đến ở. Trước kia anh ở với ông nội, đều làm việc và nghỉ ngơi giống người già, ở chung với tôi không quen, buổi tối tôi thường xuyên ồn ào."
Nếu như không phải bị người ngoài để ý, cô cũng không muốn ở dưới một mái nhà cùng anh, có thể tưởng tượng được anh xoi mói hằng ngày, không phải ghét bỏ phòng ngủ của cô hỗn loạn thì chính là chỉ trích cô quá nhiều chuyện, hoàn toàn là một người bảo thủ.
"Lý do này không thỏa đáng, ban ngày cô cũng đặc biệt ồn ào." Anh nhẫn nại nói, "Ăn mấy quả trứng?"
"Một quả."
Cũng không lâu lắm, một chén mì sợi đã được đặt lên bàn, cho trứng gà, rau xà lách cùng cà chua, phối màu phong phú, mùi vị thơm ngon.
Sở Phất Duy ngồi ở bên cạnh bàn, trong tay cầm đũa, thỏa mãn ngồi ăn, lại thấy anh lắc lư trước bồn rửa bát, vội nói: "Anh không cần rửa bát, chờ ngày mai có người dọn vệ sinh tới dọn dẹp, tôi rất ngại."
Hàn Trí Viễn đổ canh thừa trong nồi, tức giận nói: "Không ai hầu hạ cô, còn rửa chén cho cô."
"Trí Viễn, đừng như vậy."
Sắc mặt Sở Phất Duy thương xót: "Tôi tôn trọng anh từ tận đáy lòng, anh không nên thiếu lòng tự trọng, phải coi mình là người."
"…"
Hàn Trí Viễn không để ý đến cô nữa, phất tay áo bỏ đi.
Sau khi ăn no, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Sở Phất Duy không gặp Hàn Trí Viễn vào buổi sáng, chỉ nhận được một tin nhắn của đối phương, dặn dò cô ăn sáng ở nhà, nhớ chào hỏi với người dọn vệ sinh. Bình thường anh đều dùng cơm ở công ty, chỉ có thỉnh thoảng mới có thể trở về vào bữa tối.
*
Tiên Ngọc Trai, một ngày trước đã kết thúc cuồng phong gào thét, phòng thiết kế nghênh đón gió êm sóng lặng. Lý Sĩ Huân vừa mới đi vào phòng thiết kế, lén lút báo cáo: "Nghe nói hết chưa?"
Anh ta nhảy đến bên cạnh các đồng nghiệp, nháy mắt ra hiệu: "Bọn họ tìm Hàn tổng khuyên can cũng vô dụng, Hàn tổng còn vì thế mà bị bà chủ dạy dỗ."
Mặc dù Hàn Trí Viễn không chủ động nhắc tới việc này ở tập đoàn, chỉ nói với người khác rằng mình tôn trọng quyết sách của Sở Phất Duy, nhưng không ngăn được người theo đuôi thích đồn nhảm, đã sớm mang bát quái về công ty, thêm mắm dặm muối miêu tả tình cảnh, nói ở nhà Hàn tổng không có địa vị gì, bị mắng không ngóc đầu lên được. ( truyện trên app T Y T )
"Đừng nói chuyện với tôi." Trần Cảnh lập tức cách xa, kéo dài khoảng cách với Lý Sĩ Huân, bĩu môi nói, "Thân phận của cậu là gì, thân phận của chúng tôi là gì, đừng lôi kéo làm thân với chúng tôi, đúng không, chị Xu Dao?"
Từ hôm qua Sở tổng vạch trần thân phận của Lý Sĩ Huân, trong lòng Trần Cảnh liền có chút không thoải mái, trước kia cô ấy thích nhất là nói chuyện bát quái với đối phương, bây giờ biết được người ta là phú nhị đại, chỉ có cô ấy là người làm công trâu ngựa, nhìn như có chút quan hệ, nhưng thật ra chính là giai cấp bất đồng.
Lý Sĩ Huân lỡ miệng cũng không sao, nhưng cô ấy mà nói lung tung thì sẽ khác.
Lý Sĩ Huân nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, quẫn bách nói: "Hu hu, không phải đều là chị em tốt sao - -"
"Xì, định ăn vạ sao."
Lý Sĩ Huân cứng đờ tại chỗ, nhìn người bên ngoài xin giúp đỡ.
Cam Xu Dao khuyên nhủ: "Được rồi, đều là đồng nghiệp, khoan dung một chút."
"Nghe không, đều là đồng nghiệp... " Trần Cảnh kéo dài giọng, nhấn mạnh, "Chỉ là đồng nghiệp, chỉ nói chuyện chính sự."
Lý Sĩ Huân lộ vẻ bất đắc dĩ.
Cam Xu Dao nhìn thấy cấp dưới như vậy, hiểu được đây chỉ là một góc núi băng.
Sở tổng không chút lưu tình mà tung ra át chủ bài, mang đến hỗn loạn cực lớn cho công ty, quan hệ từng như ẩn như hiện bại lộ dưới ánh mặt trời, trong nháy mắt đem nội bộ công ty cắt thành mấy trận doanh lớn, bẻ gãy liên minh trong quá khứ.
Người có bối cảnh bừng tỉnh đại ngộ, nghi kỵ lẫn nhau, người không có bối cảnh nản lòng thoái chí, mất đi lòng tin.
Một tổ chức cũ đang tan rã, thai nghén ra quyền lực mới.
Hiện tại chính là thời điểm phân chia lại thế lực.
Trong phòng họp, Sở Phất Duy ngồi ở ghế chủ vị, phát hiện sắc mặt người chung quanh như đất, như cha mẹ chết, trêu chọc nói: "Mọi người làm sao vậy?"
Toàn trường lặng ngắt như tờ, căn bản không dám đáp lời. Giang Thác Dương cúi đầu, giả vờ đang xem tài liệu.
"Chúng ta đều là người một nhà, không cần ngượng ngùng. Những công ty khác nói như vậy là đánh rắm, nhưng công ty chúng ta thật sự có rất nhiều người thân." Cô trêu ghẹo, "Đúng không, chú Giả."
"Ha ha, Sở tổng thật hiền hòa."
Trán Giả Đấu Đồ đổ mồ hôi, nhìn Sở Phất Duy cợt nhả, không nghĩ tới ngay cả mặt mũi Hàn Trí Viễn mà cô cũng không nể, hôm qua về nhà liền đánh đối phương.
Tình huống xấu nhất đã xảy ra, bà chủ mới đến không lưu tình, còn giữ chặt bọn họ không cho phép đi!
Không ít người nghe nói Hàn Trí Viễn bại trận, đều cảm giác lợi thế đã mất, muốn tìm người hòa hoãn quan hệ, bằng không sẽ phải trực tiếp từ chức, ai biết lại đá trúng ván sắt. Phàm là người dính dáng đến Hằng Viễn, đều nhận được tin tức bên kia, nói Hàn đổng không cho phép bọn họ chuyển công tác tới Hằng Viễn, phải thành thật đợi ở Tiên Ngọc Trai.
Lần này nhất thời đánh cho trung tầng và cao tầng nằm úp sấp, lâm vào hoàn cảnh xấu hổ lên không được xuống cũng không xong, hôm nay chỉ có thể xụ mặt đến gặp bà chủ mới.
Sở Phất Duy lại không quan tâm sắc mặt của bọn họ, thoải mái nói: "Tôi cho người thiết lập một cái hòm thư nặc danh, nhằm vào tình hình phức tạp gần đây của công ty chúng ta, muốn thu thập một ít tin tức, lát nữa sẽ phân chia cho các bộ phận."
Giả Đấu Đồ sửng sốt: "Hòm thư nặc danh?"
"Đúng, công ty là một đại gia đình, mọi người có quan hệ, chúng ta là người một nhà, những người không quan hệ cũng phải trở thành người nhà."
Giọng điệu của cô ôn hòa: "Không thể làm cho người ta chán nản, cảm thấy cố gắng không có ý nghĩa. Cho nên tôi tính toán làm người chống lưng cho bọn họ, ai bảo bối cảnh của tôi là cứng rắn nhất."
Đây không phải là công khai khuyến khích nhân viên tố cáo lãnh đạo sao!
Giả Đấu Đồ cũng có thể đoán được, chỉ cần hòm thư nặc danh này hoạt động, chắc chắn ông ta sẽ bị mắng nổ tung.
Lời này vừa nói ra, các lãnh đạo cấp cao đều cảm thấy bất an, nhao nhao suy tư gần đây có đắc tội với cấp dưới hay không, hoặc là lưu lại nhược điểm gì trong công việc.
Nếu có ai gửi tài liệu nặc danh vào hòm thư của Sở tổng, hơn nữa hiện tại lại không thể rời khỏi Tiên Ngọc Trai, rất có thể sẽ gặp phải phiền toái, trực tiếp bị cắt chức ngay tại chỗ. Công ty lớn có lịch sử lâu đời, ai cũng đều có chút chuyện xấu hoặc nhiều hoặc ít, chỉ sợ sẽ có người tích cực đi điều tra.
Mục đích của cô rất rõ ràng, nếu như có người thật sự làm chuyện xấu, vậy chắc chắn phải ngồi tù.
Nếu trực tiếp bãi miễn trung tầng và cao tầng, hoặc là đuổi bọn họ ra ngoài, những chuyện lộn xộn kia sẽ do người mới gánh vác, người gây chuyện chân chính bỏ trốn mất dạng, khó nói có thể bắt về được hay không.
Nhưng cô làm ngược lại, kiên quyết không đuổi bọn họ, chỉ cần đưa bọn họ đi ăn cơm tù, tự nhiên có thể đề bạt người mới!
Dụng tâm ác độc biết bao!
Những lãnh đạo cấp cao câm như hến, bọn họ chỉ cảm nhận được sự bối rối, mặt xám mày tro chạy về văn phòng của mình.
Sở Phất Duy tiễn bước các lãnh đạo sắc mặt tái nhợt, lại hăng hái bừng bừng triệu tập hội nghị phòng thiết kế.
Lần này, không ai dám có ý kiến đối với cải cách thiết kế của cô, cao tầng đều là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, tự thân khó bảo toàn, sẽ không gây chuyện vào lúc này, tất cả đều đang nghĩ chuyện chùi đít.
"Chuyện hôm qua tôi đã đề cập, mọi người có ý kiến gì không?"
Trong phòng thiết kế, Sở Phất Duy nhìn quanh một vòng, chỉ thấy các nhà thiết kế nhao nhao cúi đầu, không dám va chạm với tầm mắt của mình.
Đây cũng là chuyện không có biện pháp, bởi vì cái gọi là "Làm việc thì có xác suất phạm sai lầm, không làm thì tuyệt đối sẽ không có sai", không ai dám mạo hiểm cuốn vào trong kế hoạch của bà chủ mới, nếu làm không tốt, không chừng không có hảo cảm, ngược lại còn lưu lại ấn tượng không tốt.
Toàn trường im lặng, không ai dẫn đầu.
Sở Phất Duy nhướng mày, cô đã sớm đoán được cục diện như thế, *băng dày ba thước không phải chỉ vì một ngày lạnh, nếu muốn khống chế Tiên Ngọc Trai, còn cần nhiều thời gian hơn nữa.
*Có rất nhiều thứ mà bạn có thể hoàn thành trong một ngày, nhưng đừng vội thất vọng khi không thấy tiến triển gì. Tiến bộ và trưởng thành cần có thời gian, và điều quan trọng là phải kiên nhẫn với bất kỳ hành trình nào bạn đang đi.
Đúng lúc này, môi Cam Xu Dao khẽ mím, mở miệng nói: "Sở tổng, tôi có một đề án thiết kế."