Từ đầu đến cuối tôi chưa từng phát sinh tình cảm với Lương Tư Sâm. Chúng tôi ở bên nhau cũng chỉ vì anh ta ép buộc tôi. 

Năm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học và thành công bước vào biên chế. 

Được nhà trường cử đi làm tình nguyện viên tiếp đón đoàn lãnh đạo tham gia đại hội thể thao, Lương Tư Sâm là cháu trai của một vị lãnh đạo nào đó. 

Tôi chỉ đưa cho anh ta một chai nước và mỉm cười với anh ta một cái. 

Tối hôm đó, tôi liền bị lãnh đạo gọi đến trò chuyện. 

"Cô cũng không muốn kỳ thực tập của mình thất bại có đúng không?" 

“Chức vụ trong ba trăm người chỉ chọn một người này, chỉ là muốn cô cùng ăn một bữa với anh Lương thôi mà.” 

"Ông ngoại Lương Tư Sâm là... " Ông ta chỉ chỉ phía trên, sau đó cười nói. 

"Ông ấy chỉ có một đứa cháu vàng cháu bạc này." 

Tôi không cam lòng, khi đó còn trẻ, nhiệt huyết dâng trào tôi đã nói tôi muốn từ chức. 

Từ chức xong tôi đến các trường học khác ứng tuyển nhưng đều bị từ chối. 

Công việc anh tôi vất vả lắm mới tìm được cũng bị cấp trên nói ảnh hưởng đến hình tượng cộng đồng, phải đuổi việc anh ấy. 

Tối hôm đó anh trai tôi chán nản về đến nhà, anh thử tập cười trước gương, muốn trở về công việc quét đường kia. 

Tôi thậm chí còn nghe thấy anh ấy nói, "Anh có thể quét vào ban đêm." 

Dây thừng chuyên chọn chỗ mỏng mà đứt, còn vận rủi chuyên tìm người số khổ mà theo. 

Cha tôi bị bệnh thận, hoàn toàn không thể làm việc được nữa. 

Trong nhà chỉ còn lại năm tệ, không còn cách nào xoay sở. 

Lương Tư Sâm gọi điện thoại cho tôi, giọng anh ta bên đầu dây bên kia hơi khàn khàn, kèm theo sự dịu dàng đầy mê hoặc. 

"Bây giờ Diệu Diệu có thể cùng tôi ăn bữa cơm chưa?" 

Tôi cầm chặt điện thoại di động, cuối cùng nhả ra một chữ. 

"Được." 

Chẳng sao cả, coi như có một người bạn trai, chỉ cần kiên trì với anh ta một khoảng thời gian là có thể sống cuộc sống bình thường rồi. 

Tôi luôn cảnh báo bản thân như vậy. 

Tôi đã vạch sẵn một con đường. 

Từ đầu đến cuối, tôi đều chưa từng yêu anh ta. 

Cho dù lúc ý loạn tình mê anh ta bóp eo tôi bắt tôi gọi hai tiếng "Ông xã". 

Tôi từ tốn nhỏ nhẹ gọi ra thế nhưng nội tâm lại không hề gợn sóng. 

Lương Tư Sâm chưa bao giờ nói cưới tôi, thân phận của tôi cũng không với tới được nhà anh ta. 

Tôi chỉ có thể chờ một ngày nào đó anh ta chán. 

May mà ngày này đã tới rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play